Một Giây Trướng Một Kinh Nghiệm, Ta Tức Là Vong Linh Thiên Tai

Chương 170: Không đối, nội dung cốt truyện không phải là dạng này

**Chương 170: Không đúng, nội dung cốt truyện không phải là như thế này**
Tên thành viên công hội kia đi vào trước máy tính ở đài giám sát.
Một trận thao tác mãnh liệt như hổ, nhưng một video cũng không thể phát ra.
"Thế nào?"
Cao Tự Mạnh ngữ khí có vẻ hơi lo lắng.
"Hắn không có nói sai, video theo dõi chỉ lưu lại đến bảy ngày trước!"
Người kia lắc đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
"Đáng giận! Khách sạn các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Ngay cả camera giám sát hỏng cũng không biết!"
Cao Tự Mạnh tức giận đến mức đấm mạnh một quyền lên màn hình.
Quản lý và Tiểu Vương bị dọa đến run rẩy.
"Đi!"
Hiển nhiên không tìm thấy manh mối mình muốn, Cao Tự Mạnh liền dẫn đám người rời khỏi phòng quan sát, bắt đầu tiến hành điều tra kiểu thảm thức đối với quán rượu này.
Khi nhìn thấy đối phương đều đã rời đi, Tiểu Vương không khỏi thở phào một hơi, xem như cái mạng nhỏ này đã được bảo toàn.
Đêm nay đối với bọn hắn mà nói, hiển nhiên sẽ không quá bình tĩnh.
Mãi cho đến hừng đông, bọn hắn rốt cục tại căn phòng cuối cùng phát hiện một chút manh mối!
Cao Tự Mạnh đi tới, chính là phòng VIP mà Cao Tự Cường trước đó đã tới!
Vết máu trên sàn nhà mặc dù đã được dọn dẹp, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
"Đem quản lý tới đây!"
Cao Tự Mạnh cau mày, phân phó với thành viên phía sau.
Chưa đến mấy phút, quản lý lại bị túm lấy cổ áo, xuất hiện trước mặt Cao Tự Mạnh.
"Cao tiên sinh... Còn có chuyện gì sao?" Quản lý lau mồ hôi lạnh trên trán, thận trọng hỏi.
"Phòng bao này không bình thường!"
Cao Tự Mạnh nhìn chằm chằm đối phương, ngữ khí lạnh lẽo thấu xương.
"Cái này... Có gì không bình thường?"
Quản lý nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc bối rối.
Ba!
"Mũi của ngươi dùng để ăn cơm sao?"
Cao Tự Mạnh đưa tay tát một cái vào mặt đối phương, tức giận quát lớn.
Quản lý sớm đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Mắt thấy không thể giấu giếm được nữa mới mở miệng: "Nơi này xác thực chỉ là lưu lại không ít vết máu, nhưng ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra!"
"Nhân viên phục vụ phát hiện ra thì trong phòng bao này không có bất kỳ ai!"
Lần này quản lý không có nói sai, bởi vì tất cả những t·hi t·hể này đều bị Tô Minh mang đi.
Khi nhân viên phục vụ của khách sạn phát hiện ra thì cũng chỉ còn lại từng bãi từng bãi vết máu mà thôi.
Lại thêm video theo dõi mất đi, bọn hắn trong lúc nhất thời căn bản không biết phải bắt đầu từ đâu!
"Khốn kiếp!"
Cao Tự Mạnh tay phải nắm chặt thành quyền, hung hăng đấm vào bụng quản lý.
"Oa..."
Quản lý chỉ là người bình thường, làm sao chịu được cú đấm đầy giận dữ này của Cao Tự Mạnh, lập tức phun ra một ngụm nước chua, trong đó còn lẫn cả máu, sau đó liền co quắp trên mặt đất.
Hai mắt trợn ngược, gân xanh trên thái dương nổi lên, biểu lộ cực kỳ thống khổ.
Cao Tự Mạnh hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi phòng bao, dẫn theo đám người rời khỏi khách sạn.
"Đau... Đau quá!"
Quản lý sau khi đối phương rời đi mới dám phát ra âm thanh.
"Vương Nhị chó má! Ta muốn mày lập tức cút ngay cho ta!"
Quản lý tròng mắt như muốn nứt ra, hắn đã quy hết mọi tội lỗi lên đầu Tiểu Vương ở phòng quan sát.
Nếu không phải đối phương không sớm phát hiện ra video theo dõi có vấn đề, hắn đã không phải chịu đựng loại thống khổ này!
Mà lúc này, Cao Tự Mạnh và đám người đã ngồi lên xe.
"Mạnh ca, tiếp theo đi đâu?"
Thành viên công hội lái xe quay đầu nhìn về phía Cao Tự Mạnh đang ngồi ở ghế phụ với sắc mặt âm trầm.
Cao Tự Mạnh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 7 giờ!
Lúc này 【 Thanh Niên Tranh Bá Tái 】 cũng sắp bắt đầu!
Hắn trầm tư một lát, mới mở miệng nói: "Hải Tân Học Viện!"
"Chuyện này, khẳng định không thể thoát khỏi quan hệ với tên tiểu tử Tạ Quân Xán kia!"
Cao Tự Mạnh nghiến răng nghiến lợi nói, trong đôi mắt càng là hàn quang lấp lóe.
Hắn cũng biết em trai mình đi theo Tạ Quân Xán chơi bời, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, không ngờ vừa xảy ra chuyện thì đến cả mạng nhỏ cũng không còn.
Sau khi nhận được địa điểm cần đến, lái xe liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe đột nhiên lao vút đi.
Từng chiếc xe màu đen nhanh chóng rời khỏi Hải Vân tửu điếm, hướng về phía Hải Tân Học Viện đuổi theo.
Khi bọn hắn đến nơi, Tô Minh và mấy người khác cũng vừa vặn đi tới cổng trường.
"Ân? Những người kia là ai vậy?"
Vương Tiểu Minh rất nhanh liền phát hiện cách bọn họ không xa có mấy chiếc xe màu đen đang đỗ, đồng thời từ trên xe bước xuống gần hai mươi người.
"Ta dựa vào! Tô ca... Ngươi... Ngươi lại gây chuyện với ai nữa vậy?"
"Đều tìm tới tận đây rồi!"
Hoắc Hải Đào nghe được lời của Vương Tiểu Minh, cũng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy một đám người mặt mày hung tợn bước xuống từ trên xe, lập tức liên tưởng đến Tô Minh.
Tô Minh bị Hoắc Hải Đào nói như vậy, lập tức sa sầm mặt.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ Cao Tự Cường ra, thực sự không nghĩ ra được người nào khác.
"Người kia là Cao Tự Mạnh của 【 Hải Mã công hội 】!"
Nông Gia Nhạc giống như một cuốn bách khoa toàn thư, người nên biết hay không nên biết hắn đều nhận ra.
"Cả chuyện này ngươi cũng biết?"
Diệp Linh Phỉ cũng không ngờ Nông Gia Nhạc lại biết cả người của Hải Mã công hội.
Dù sao những công hội như 【 Hải Mã công hội 】 hay 【 Cự Thạch công hội 】 cũng chỉ là tam lưu công hội mà thôi.
Tam lưu công hội kỳ thật đã được xem là tầng lớp tương đối thấp.
Chỉ cần công hội có được 5 thành viên cấp 40 trở lên, liền có thể trở thành tam lưu công hội!
"Từ khi biết Cao Tự Cường bị Tô ca xử lý, tối hôm qua trước khi đi ngủ ta đã đặc biệt tra xét qua tài liệu liên quan đến hắn!"
"Biết được cha mẹ hắn đã mất, nhưng vẫn còn một người anh trai, chính là người này!"
Nông Gia Nhạc cũng coi như đã hao tâm tổn trí vì Tô Minh, ngay cả bối cảnh của Cao Tự Cường cũng bị hắn lột sạch.
"Đi thôi!"
Tô Minh thần tình lạnh nhạt, phảng phất như cái c·h·ết của Cao Tự Cường không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, đối phương tám phần không phải đến tìm hắn!
Hai nhóm người rất nhanh liền chạm mặt, nhưng không ai nhìn ai.
Vương Tiểu Minh và Hoắc Hải Đào hai người ngoài mặt tuy nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng kì thực nội tâm đã hoảng sợ, mồ hôi lạnh sau lưng đã ướt đẫm áo.
Mãi cho đến khi hai bên tách ra sau khi vào trong học viện, hai người bọn họ mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Cao Tự Mạnh rất nhanh liền tìm được Tạ Quân Xán, đồng thời chặn trước mặt đối phương.
"A? Đây không phải Mạnh ca sao? Tìm được Tự Cường rồi à?"
Tạ Quân Xán vừa định mở miệng mắng to kẻ nào không có mắt dám cản đường hắn, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là Cao Tự Mạnh.
"Tiểu tử, Tự Cường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ngươi tốt nhất là nói rõ ràng chi tiết cho ta!"
"Nếu không, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
"Dù cha ngươi là hội trưởng 【 Cự Thạch công hội 】, cũng vô dụng!"
Cao Tự Mạnh thấp giọng, căm tức nhìn đối phương.
Tạ Quân Xán nghe xong lời đối phương, có chút sửng sốt.
Không đúng... Nội dung cốt truyện không phải như thế này!
Lúc này Cao Tự Mạnh hẳn là phải đi tìm Tô Minh gây phiền phức mới đúng, tại sao lại tới tìm mình gây phiền phức?
"Mạnh ca... Có phải anh nhầm lẫn rồi không? Ta cũng không biết gì cả?"
Tạ Quân Xán cố gắng gượng cười, đầu óc đang vận chuyển với tốc độ chóng mặt.
Hắn không nghĩ ra được rốt cuộc là khâu nào đã xảy ra vấn đề.
Mà cùng lúc đó, Tạ Quân Xán chợt nhìn thấy Tô Minh và những người khác đang đi qua phía sau Cao Tự Mạnh và đám người kia không xa.
Tô Minh cũng quay đầu nhìn về phía hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau!
Khóe miệng Tô Minh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy vẻ mỉa mai với hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận