Max Cấp Lão Đại Ở 70

Max Cấp Lão Đại Ở 70 - Chương 95: Kỳ Xuyên Kình tới (length: 7982)

Trong tiếng cười nói vui vẻ và tiếng chiêng trống rộn ràng, Thẩm Tinh Thần được mọi người vây quanh đến đón dâu.
Vừa nhìn thấy Mạch Tuệ, hắn liền k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đến mức hốc mắt nóng lên, muốn k·h·ó·c.
"Tức phụ, ta đến đón nàng đây."
Mạch Tuệ rất tự nhiên đưa tay đặt lên tay Thẩm Tinh Thần, liền bị hắn nắm c·h·ặ·t lấy.
Đám nhóc Mao Cầu liền lập tức lớn tiếng hô: "Kết hôn ~ kết hôn ~"
Lý Khải Minh và Dương Lâm cùng đám bạn bè cũng lấy bánh kẹo cưới đã chuẩn bị sẵn phát cho dân làng ở đó.
Mạch Hồng Tài cũng lấy hạt dưa, đậu phộng ra đặt trong sân cho mọi người ăn tùy t·i·ệ·n.
Mọi người ăn bánh kẹo cưới và hạt dưa, những lời chúc mừng cứ thế tuôn ra như không mất tiền.
Mạch lão tam cũng đúng lúc lấy t·h·u·ố·c lá ra mời mọi người hút.
"Nha, đây là t·h·u·ố·c lá à, nhãn hiệu này hình như không hề r·ẻ, Mạch lão tam, bây giờ ông được đấy!"
Mạch lão tam đắc ý cười: "Bình thường thôi, hôm nay khuê nữ ta kết hôn, vui quá mà!"
Mọi người lập tức cảm thấy chuyến này đến thật đáng!
Một đám vây quanh Mạch lão tam, trò chuyện toàn những chuyện có "vị".
Ban đầu, trừ người nhà Lão Mạch ra thì dân làng bình thường không cần đến vào buổi sáng.
Chỉ cần người bên Thẩm Tinh Thần đến đón dâu là được, dân làng chỉ cần chờ buổi trưa qua ăn c·ỗ.
Nhưng có vài người trong thôn muốn xem náo nhiệt nên bỏ việc đồng áng mà chạy đến nhà Mạch lão tam xem đón dâu.
Kết quả không chỉ ăn được bánh kẹo cưới mà còn có t·h·u·ố·c xịn để hút, ai nấy đều vui mừng.
Mạch lão tam lại khoa trương giơ tay ra, cố ý khoe chiếc đồng hồ Omega trên cổ tay.
Đúng, không sai, chính là chiếc của Mạch Tuệ!
Hắn l·ừ·a Mạch Tuệ rằng ngày kết hôn nhất định phải đem mấy thứ này ra triển lãm.
Kết quả là đeo lên tay hắn.
Hắn còn muốn đi lấy radio, nhưng Mạch Hồng Tài nhanh hơn một bước, cậu ta đã khoe nó ở một bên.
Mọi người chỉ thấy Mạch Hồng Tài bị một đám người vây quanh, cậu ta giơ cao chiếc radio, nói với mọi người:
"Xem này, đây là anh rể mua cho tôi cái radio, hơn một trăm tệ đó!"
"Mua cho mày hả, không phải mua cho chị mày à?"
"Chị tao không t·h·í·c·h nghe cái đồ chơi này, đây là mua riêng cho tao!"
Mạch Hồng Tài sợ mọi người không tin nên cố ý lặp lại nhiều lần, đến khi mọi người lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ thì cậu mới cảm thấy mãn nguyện.
Còn Thẩm Tinh Thần đã cõng Mạch Tuệ lên xe đ·ạ·p ngồi vững vàng, chuẩn bị đạp nàng đi một vòng quanh thôn.
Vì Thẩm Tinh Thần là thanh niên trí thức từ nơi khác đến, không có nhà trong thôn nên sau khi đi một vòng thì lại trở về, coi như làm một màn "đi ngang qua sân khấu".
Lý Khải Minh, Dương Lâm, Trương Quang Dự, những người bạn bè làm phù rể của nhà trai, tự nhiên đi theo sau Thẩm Tinh Thần.
Thẩm Tinh Thần đẩy Mạch Tuệ đi phía trước, còn họ thì đi sau rải đường.
Đương nhiên, không phải một người rải một nắm mà là một người rải một viên.
Không còn cách nào, năm nay đường không dễ mua, bọn họ tổng cộng chỉ có mười lăm cân.
Cho dù một người một viên thì cả thôn nhiều người như vậy, cũng không phải ai cũng có.
Dân làng cũng biết tình hình này, có đường ăn thì tốt, không có thì ăn một nắm hạt dưa đậu phộng cũng vui rồi.
Tóm lại là lấy may mắn.
Đám nhóc Mao Cầu luôn theo sau làm "nhiệt".
Thẩm Tinh Thần đã cho mỗi đứa sáu viên kẹo và một nắm to hạt dưa đậu phộng.
Nên Mao Cầu rất hăng hái.
Nhưng đi được nửa đường thì không biết là Khoai Tây hay Kim Bảo đã kể chuyện có kẹo cho mấy đứa nhóc xem náo nhiệt ven đường.
Thế là một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng thì hầu như tất cả bọn trẻ trong thôn đều đi theo sau Thẩm Tinh Thần.
Mọi người vui vẻ hò reo theo Mao Cầu hô lớn khẩu hiệu (do Thẩm Tinh Thần dạy), trong chốc lát còn lớn hơn cả tiếng chiêng trống.
Thế là, Thẩm Tinh Thần đẩy Mạch Tuệ đi một vòng quanh thôn, cuối cùng dẫn cả lũ trẻ về nhà mình.
Mạch Hướng Bắc nhìn thấy liền liên tục lấy làm lạ: "Chà, Tinh Thần với Mạch Tuệ đúng là có duyên với trẻ con."
"Đây là điềm tốt, tương lai chắc chắn nhiều con nhiều cháu, nhiều phúc khí!" Mạch Hướng Đông vui vẻ nói.
Mạch Hướng Nam cũng gật đầu không ngừng.
Thẩm Tinh Thần cũng rất vui, vung tay lên, bảo đám bạn bè phát kẹo cho bọn trẻ.
Vừa dứt lời, bọn trẻ liền nhảy cẫng lên reo hò.
Trong chốc lát, trong nhà tràn ngập đủ loại âm thanh cười nói.
Đón dâu xong, cả nhà Lão Mạch tụ tập ở nhà Mạch lão tam uống trà nói chuyện phiếm, chờ đến trưa thì cùng nhau đến ủy ban thôn ăn c·ỗ.
Còn chuyện nấu cơm, rửa rau, bưng thức ăn lên thì Mạch lão tam đã an bài xong hết, đều là người trong thôn.
Điền Quế Phân và Dương Tuệ Trân sẽ đến trước để chào hỏi, không cần Mạch lão tam bận tâm.
Bây giờ, bốn anh em Mạch lão tam ngồi trong sân nói chuyện nhà, chủ yếu là nghe Mạch lão tam "c·h·é·m gió".
Mạch Hồng Tài, Mạch Tuấn Tài, cùng với Lý Khải Minh và bọn họ ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm c·ắ·n hạt dưa.
Đương nhiên, còn có Mạch Xuân Ny và Mạch Lâm cùng mấy cô gái khác, hôm nay cũng tề tựu đông đủ ở đây, cứ như là ăn Tết vậy.
Mạch Tuệ là cô dâu nên ở trong phòng đợi.
Thẩm Tinh Thần là chú rể, vốn muốn ra ngoài nói chuyện với Mạch lão tam, nhưng bị Mạch Tuệ kéo lại, sau đó đè lên g·i·ư·ờ·n·g một trận hôn.
Thẩm Tinh Thần hoàn toàn không dám giãy dụa, cũng không dám p·h·át ra bất cứ âm thanh gì vì cửa không đóng!!!
Hơn nữa bên ngoài còn có một đám người!
Tim Thẩm Tinh Thần như muốn nhảy ra ngoài!
Sao mỗi lần tức phụ hôn lại khiến hắn kinh tâm động p·h·ách, trong lòng r·u·n sợ thế này?
Haizzz, chịu thôi, vợ mình thì mình phải chiều.
(~ ̄▽ ̄) ~ Ngay lúc hai người chìm đắm trong cảnh đẹp thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Kỳ Xuyên Kình, Thẩm Tinh Thần lập tức tỉnh táo lại.
Mạch Tuệ cũng nghe thấy.
Thế là hai người cùng nhau ra khỏi phòng xem tình hình.
Kỳ Xuyên Kình không ngờ hôm nay là ngày Mạch Tuệ kết hôn.
Chỉ có thể nói, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Hôm nay hắn vừa hay có việc ở gần đây nên tiện đường đến báo cho Mạch Tuệ biết ngày mai đến quân khu báo danh.
Kết quả là vừa vặn.
Thẩm Tinh Thần vừa nghe ngày mai phải đi báo danh thì liền cảm thấy như sét đánh ngang tai, tủi thân nói: "Không thể chậm mấy ngày sao?"
Kỳ Xuyên Kình t·h·iết diện vô tư: "Đây là quân lệnh.
Hơn nữa, hai người kết hôn chắc là không xin phép tổ chức đúng không? Ngày mai sau khi báo danh thì vẫn phải nhanh c·h·ó·n·g nộp báo cáo kết hôn."
Thẩm Tinh Thần nghe vậy thì lại thấy cũng đúng.
Nếu tình cảm đã bền lâu thì hà tất cứ phải sớm sớm chiều chiều!
Bây giờ hắn còn chưa chính thức nhậm chức, vẫn là phải nhanh c·h·ó·n·g lấy giấy kết hôn để thật sự yên tâm.
Có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn.
May mắn là hắn chọn hôm nay cử hành hôn lễ, nếu theo lời đại đội trưởng nói là tháng sau ngày rằm thì đến lúc đó tức phụ đã sớm đi quân đội rồi, có khi hắn đến cái danh "hợp p·h·á·p" cũng không có.
Bây giờ thì trong mắt dân làng, họ tốt xấu gì cũng coi như là vợ chồng hợp p·h·á·p rồi.
Thẩm Tinh Thần hỏi tiếp: "Vậy sau khi tổ chức p·h·ê duyệt xong thì ta có thể đi tùy quân không?"
Mạch lão tam và Mạch Hồng Tài cũng hưng phấn chen vào: "Đúng vậy đó, đúng vậy đó, khi nào thì chúng tôi được đi tùy quân?"
"Chị tôi nói muốn mang chúng tôi cùng đi tùy quân."
"Nghe nói quân đội còn bao cấp nhà, nhà to không?"
Mọi người hưng phấn hỏi lung tung, đáng tiếc, một câu nói của Kỳ Xuyên Kình khiến bọn họ lạnh cả tim.
"Mấy người nghĩ gì vậy? Mạch Tuệ mới nhập ngũ, chưa đủ tư cách xin người nhà đi tùy quân."
"Cái gì!!!"
Thẩm Tinh Thần há hốc mồm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận