Max Cấp Lão Đại Ở 70

Max Cấp Lão Đại Ở 70 - Chương 118: Con đường phát tài (length: 8445)

Thẩm Tinh Thần gọi hai người rời g·i·ư·ờ·n·g, hai người đều vô cùng không tình nguyện.
Mạch Hồng Tài còn nể mặt chút ít, chậm rãi từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g đứng lên.
Mạch lão tam thì định lấy tư thế cha vợ nổi giận, kết quả Mạch Tuệ chẳng biết từ lúc nào đã ở trước cửa phòng ngủ của hắn, trực tiếp một cước đá văng cửa.
"Mạch lão tam, ngươi mẹ nó mau c·h·óng đứng lên cho ta!"
Mạch Tuệ gầm lên giận dữ, khiến Mạch lão tam sợ đến lăn thẳng xuống gầm g·i·ư·ờ·n·g.
Mạch Hồng Tài cũng tỉnh ngủ ngay lập tức.
Mạch lão tam vừa cuống cuồng mặc quần áo, vừa liếc xéo trừng Thẩm Tinh Thần, còn nhỏ giọng oán h·ậ·n nói:
"Ngươi sao không nói sớm là Mạch Tuệ về? Ngươi nói sớm, ta chẳng phải đã đến từ sớm rồi sao!"
Thật là! Hù c·h·ế·t người!
Thẩm Tinh Thần nhỏ giọng t·r·ả lời: "Tai vách mạch rừng, Mạch Tuệ là t·r·ộ·m về, cẩn t·h·ậ·n vẫn hơn, đừng gây động tĩnh quá lớn, lỡ bị người nghe được thì phiền phức."
Thiệt tình! Hắn lặng lẽ quay đầu liếc nhìn cái cửa phòng lung lay sắp đổ kia, động tĩnh này còn chưa đủ lớn sao?
Thẩm Tinh Thần lúng túng s·ờ s·ờ mũi: "Khụ khụ.... Đó là ngoài ý muốn."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mạch Hồng Tài bên kia đã bắt đầu kể lể rồi.
"Tỷ, tỷ vừa đi là hai tháng, ta nhớ tỷ lắm đó nha!
Đêm qua ta nằm mơ còn mơ thấy tỷ về thăm ta, không ngờ vừa mở mắt ra, tỷ quả nhiên về thăm ta thật!
Ta biết ngay mà, chúng ta là chị em ruột, đ·á·n·h gãy xương cốt còn liền gân......."
Bảo sao Mạch Hồng Tài ở nhà đứng thứ hai, nhìn cái vẻ mặt, cái giọng điệu này kìa, cảm động lòng người cỡ nào chứ~ Thẩm Tinh Thần vừa bước vào đã thấy trán nổi đầy gân xanh, bởi vì từ góc độ của hắn nhìn, Mạch Hồng Tài gần như muốn dán cả người lên người nàng dâu hắn rồi.
Cho dù là chị em ruột, nhưng đều lớn cả rồi, sao không biết giữ ý tứ gì hết vậy, chẳng lẽ không ai dạy hắn cái phép tắc của tiểu cữu t·ử à!
Tức c·h·ế·t mất!
Thẩm Tinh Thần lập tức hóa thân thành tấm khiên t·h·ị·t người, c·ứ·n·g rắn chen vào giữa hai người.
Mạch Hồng Tài còn chưa hiểu chuyện gì, cứ cố sức lay Mạch Tuệ.
Thẩm Tinh Thần túm lấy bả vai Mạch Hồng Tài, đẩy hắn ra xa: "Hồng Tài, đứng đàng hoàng, chị ngươi có lời muốn nói."
Mạch Hồng Tài nghe vậy, lập tức đứng thẳng người, ra vẻ sẵn sàng chờ sai bảo.
Mạch lão tam cũng nhanh chóng đi qua đứng cạnh, thái độ ân cần, cười rạng rỡ:
"Khuê nữ, con lặn lội đường sá xa xôi đến đây vào giờ này, rốt cuộc có chuyện gì?"
Mạch Tuệ lấy ra một tập giấy đưa cho Mạch Hồng Tài: "Đây là bản t·h·iết kế một loại máy may nhỏ, các cậu đi tìm người xem có làm được không."
Nói là máy may nhỏ, chi bằng nói là súng may cầm tay cỡ nhỏ.
Nó to cỡ một khẩu súng, hình dáng cũng tương tự, nhưng Mạch Tuệ đã sửa đổi nó.
Máy may không phải rất đắt tiền sao, Mạch Tuệ liền nghĩ, vậy thì làm một khẩu may thương nhỏ.
Có thể mang theo trong người bất cứ lúc nào, khi nào quần áo p·h·á thì có thể lấy ra vá, rất thuận t·i·ệ·n và nhanh chóng.
Quan trọng nhất là giá cả phải t·i·ệ·n nghi!
Mạch Tuệ dự định bán với giá 50 đồng, chưa bằng một phần ba giá máy may thông thường.
Hoặc có thể giảm thêm chút nữa, tùy vào chi phí sản xuất.
Dù sao, phí t·h·iết kế của nàng có thể bỏ qua, toàn là do nàng rảnh rỗi nên tùy t·i·ệ·n vẽ vời ra thôi.
Ngay cả đường dây tiêu thụ, Mạch Tuệ cũng đã nghĩ xong.
Đó chính là biểu ca Kiều Đá Xanh của Lâm Nhan Tịch.
Hiện giờ, chính phủ thi hành kinh tế có kế hoạch, không cho phép dân chúng tự do làm ăn, nhưng có thể th·ố·n·g nhất bán cho cung tiêu xã.
Từ cung tiêu xã th·ố·n·g nhất thu mua, rồi lại th·ố·n·g nhất tiêu thụ, như vậy là phù hợp với chính sách "thu mua th·ố·n·g nhất, th·ố·n·g nhất tiêu thụ" hiện tại.
Kiều Đá Xanh chính là làm việc này.
Nếu không phải Lâm Nhan Tịch vô tình nhắc với Mạch Tuệ, thì Mạch Tuệ cũng không nghĩ ra việc làm may thương này.
Cung tiêu xã mà mọi người hay nhắc đến, thật ra chỉ là cửa hàng bán lẻ thuộc bộ phận chịu trách nhiệm tiêu thụ bên ngoài của cung tiêu xã.
Nhưng trên thực tế, cung tiêu xã là một cơ quan quốc doanh rất lớn, ngoài cửa hàng bán lẻ ra, còn có nhiều bộ phận khác.
Ví dụ như, phòng vật tư mà Kiều Đá Xanh đang làm việc.
Chính phủ cho phép n·ô·ng dân khai triển nghề phụ gia đình vào lúc nông nhàn, như đan sọt, làm mộc đơn giản,...
Còn có thể thông qua c·ô·ng xã hoặc đại đội thôn tổ chức hợp tác xã, tổ hỗ trợ,... để phát triển sản xuất n·ô·ng nghiệp, gia c·ô·ng n·ô·ng sản phẩm.
Cuối cùng, cung tiêu xã sẽ th·ố·n·g nhất thu mua, rồi định giá tiêu thụ ra bên ngoài theo kế hoạch.
Tóm lại, tất cả là vì tập thể, chứ không phải cá nhân tự ý mua bán, như vậy mới phù hợp chính sách.
Mạch Tuệ cảm thấy, nếu vậy thì bản t·h·iết kế máy may nhỏ của nàng, cũng xem như "chế phẩm thủ c·ô·ng mỹ nghệ" giao cho Kiều Đá Xanh th·ố·n·g nhất thu mua, chắc là không có vấn đề gì.
Mạch Hồng Tài không hiểu bản vẽ vẽ cái gì, nhưng cái hình ảnh thành phẩm cuối cùng thì hắn vẫn hiểu được.
Đây đâu phải là máy may, rõ ràng là một khẩu súng!
Nhà hắn tuy không có máy may, nhưng nhà bác hắn có, đừng tưởng hắn không biết gì mà bắt nạt!
Mạch Hồng Tài sợ đến mức nói lắp bắp: "Tỷ.... Ngươi.... Cái này hình như không thích hợp thì phải?"
Thẩm Tinh Thần cầm lấy xem, lập tức nhìn ra mánh khóe bên trong.
Đồng thời không khỏi k·i·n·h· ·h·ã·i, bởi vì t·h·iết kế của Mạch Tuệ thực sự quá tinh xảo, hắn xem mà mê mẩn, h·ậ·n không thể lập tức đốt đèn đọc sách, nghiên cứu thật kỹ một phen.
Mạch Tuệ gh·é·t bỏ trừng mắt liếc Mạch Hồng Tài, tức giận nói: "Nhìn cái dáng vẻ hèn nhát của cậu kìa!
Đây là máy may! Chỉ là loại cầm tay thôi!
Mao Cầu chẳng phải cũng lấy gỗ làm súng sao, còn có cả khoai tây nữa, bọn nó có sợ gì đâu, người lớn như cậu còn sợ cái gì!"
"Tỷ à, tỷ cũng nói rồi, súng của Mao Cầu làm bằng gỗ, chỉ là đồ chơi nhà chòi của trẻ con thôi.
Cái này của tỷ không giống đồ chơi, nhìn nghiêm trọng hơn cả đầu cơ trục lợi nữa, ta sợ....."
Mạch lão tam đến gần chỗ Thẩm Tinh Thần liếc nhìn, thấy mấy thứ trên bản vẽ có chút phức tạp, nhìn là biết không cùng đẳng cấp với súng gỗ rồi.
Ông cũng hơi lo lắng nói: "Đúng đó khuê nữ, món đồ này không giống con mồi đầu cơ trục lợi trước kia của ta.
Con bây giờ là quân nhân, vất vả lắm mới có một tiền đồ tốt, không thể phạm sai lầm, lỡ bị khai trừ thì sau này chúng ta biết sống sao?"
"Quân nhân thì sao? Quân nhân cũng phải ăn cơm chứ bộ! Ba biết một tháng con được bao nhiêu tiền trợ cấp không?"
Nhắc đến chuyện này, Mạch Tuệ liền bực mình.
Ai ngờ được một tháng nàng chỉ có 26 đồng tiền trợ cấp.
Không sai, chính là 26 đồng, hai tháng là 52 đồng!
Còn không bằng lên núi bắt một con l·ợ·n rừng được nhiều hơn!
Đó là còn tính là cao đấy, bởi vì Mạch Tuệ là bộ đội đặc chủng (dự bị), chứ không phải tân binh bình thường.
Lính mới bình thường còn ít hơn, năm nhất mỗi tháng chưa đến mười đồng.
May mà quân đội ăn uống đều t·i·ệ·n nghi, quần áo cũng được phát miễn phí, nếu không thì sao mà sống nổi!
Thật lòng mà nói, Mạch Tuệ đôi khi không hiểu nổi cái logic hành vi của bọn họ.
Sau này, Mạch Tuệ mới biết đó là một loại tín ngưỡng.
Chỉ là trước mắt Mạch Tuệ chưa có loại tín ngưỡng này.
Ngoại trừ nghèo ra, Mạch Tuệ vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, vì vậy nàng phải nghĩ cách cải t·h·iện điều kiện kinh tế một chút.
Vừa hay, biểu ca của Lâm Nhan Tịch có đường dây, Mạch Tuệ dĩ nhiên muốn làm một mẻ lớn.
Đúng lúc Mạch lão tam và Mạch Hồng Tài không biết nên khuyên Mạch Tuệ thế nào thì Thẩm Tinh Thần đột nhiên nói: "Ta làm được!"
Mạch Tuệ mừng rỡ, lập tức vỗ tay: "Tốt! Vậy giao cho cậu làm!"
Sau đó, Mạch Tuệ còn mắng cho Mạch lão tam và Mạch Hồng Tài một trận, bảo bọn họ học hỏi Thẩm Tinh Thần.
"Làm gì cũng không nên thân, cản trở là nhất!"
Thậm chí trước mặt hai cha con Mạch lão tam, Mạch Tuệ còn thưởng cho Thẩm Tinh Thần mười đồng tiền, để khích lệ.
Thẩm Tinh Thần lập tức toe toét cười đến tận trời: "Tuệ Tuệ, em yên tâm, anh nhất định sẽ làm được, không phụ lòng t·h·iết kế của em!"
Mạch lão tam & Mạch Hồng Tài: Nịnh hót!
Bạn cần đăng nhập để bình luận