Max Cấp Lão Đại Ở 70

Max Cấp Lão Đại Ở 70 - Chương 219: Sáng ngời có thần (length: 8112)

Trương Triêu biết rõ tính tình của Mạch Tuệ nên không dám nán lại lâu.
Chỉ dặn dò Thẩm Tinh Thần tuyệt đối không được để Mạch Tuệ ngủ quên nữa, đúng 1 giờ 30 chiều nhất định phải đến phòng thí nghiệm!
Mọi người đi hết, An Lệ Xu cũng không tiện ở lại lâu, thu dọn bát đũa xong cũng về.
Nhưng sau chuyện này, An Lệ Xu xem như đã có bước đầu liên hệ với Mạch Tuệ.
Đợi những người ngoài như An Lệ Xu đi hết, Mạch lão tam lấy sổ sách của nhà máy ra giao cho Mạch Tuệ, rồi bắt đầu kể khổ ngay.
Ông ta nói nhà máy khó quản thế nào, ông ta dốc hết tâm huyết ra sao, có thể nói là hao tâm tổn trí!
Mạch Tuệ nhanh chóng xem qua sổ sách, coi như vừa lòng với tình hình lợi nhuận của nhà máy.
Vì vậy, cô khoát tay nói: "Được rồi, con thấy cha béo ra đấy. Nhưng cha yên tâm, con không phải người hà khắc, cuối năm chia hoa hồng con có thể cho cha thêm 10%."
Mạch lão tam không để bụng, trịnh trọng nói: "Khuê nữ, hai cha con mình là người một nhà, tiền của con cũng là tiền của cha, còn phân chia gì!"
"Ấy, dừng! Mạch lão tam, con phải sửa lại cho cha một chút, nếu tiền của cha muốn cho con, con không phản đối!
Nhưng tiền của con, nó vĩnh viễn là tiền của con, không liên quan gì đến cha hết, cha đừng có mà lấn tới!"
Mạch lão tam nghe vậy, trừng mắt Thẩm Tinh Thần đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nghi ngờ là hắn xúi giục.
Chẳng trách các cụ thường nói, con gái gả chồng rồi dễ bênh chồng.
Xem kìa, mới có bao lâu mà đã xa lạ như vậy!
Xem ra, lát nữa ông phải tìm Thẩm Tinh Thần nói chuyện cho ra lẽ.
Sau đó, Mạch lão tam gọi Trần Cửu Sơn và Tống Hòa Vi vào, mọi người cùng nhau bàn chuyện tiến quân vào chợ đen.
Mạch Tuệ đương nhiên giơ hai tay hai chân tán thành.
Cùng một loại chi phí, giá 48 tệ/chiếc so với giá 118 tệ/chiếc, còn phải nghĩ sao?
Đến đứa ngốc cũng biết chọn thế nào!
Trần Cửu Sơn vẫn còn kinh hãi về vụ việc buổi sáng ở võ trang bộ, có chút không chắc chắn nói:
"Nghe nói bộ trưởng Chu nói gần đây kinh thành đang trấn áp mạnh, liệu chợ đen có gặp nguy hiểm không?"
Mạch Tuệ không để bụng: "Yên tâm, không sao đâu. Nếu bị bắt thì cứ khai tên ta ra!"
"Chợ đen đâu thuộc võ trang bộ quản lý? Chẳng lẽ bên cách ủy hội cô cũng quen người?"
Mọi người đã thấy thái độ của Chu Chính Đình đối với Mạch Tuệ, tin rằng võ trang bộ sẽ không gây khó dễ cho họ.
Nhưng vấn đề là, chợ đen không thuộc võ trang bộ quản mà do cách ủy hội quản.
Cách ủy hội và võ trang bộ thuộc hai hệ thống khác nhau, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.
Mạch Tuệ khí phách trả lời: "Không quen!"
Vẻ mặt của Trần Cửu Sơn suýt chút nữa không giữ được: Cô không quen thì lớn tiếng thế làm gì!
Nhưng giây sau, anh nghe Mạch Tuệ thản nhiên nói:
"Nhưng ta quen Trương lãnh đạo, nếu cách ủy hội không chịu thả người thì đến lúc đó ta đi tìm quan hệ cứu các người là được.
Cho nên, cứ yên tâm mà làm, không cần lo lắng gì cả."
"Cái gì!!! Cô nói cô quen ai?"
Không chỉ Trần Cửu Sơn choáng váng mà Mạch lão tam cũng nghi ngờ mình nghe nhầm.
Chỉ có Tống Hòa Vi, người sùng bái Mạch Tuệ một cách mù quáng, cảm thấy mọi chuyện đều hợp lý!
Cô ấy biết mình đã chọn đúng!
Vì thế, Tống Hòa Vi lập tức bày tỏ trung thành với Mạch Tuệ: "Mạch Tuệ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt!
Từ ngày tôi gia nhập, tôi đã hạ quyết tâm, từ nay về sau, tôi sống là người của cô, c·h·ế·t là quỷ của cô!"
Vừa nghe Tống Hòa Vi nói vậy, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn cô ấy, biểu hiện trên mặt quái dị không thể tả.
Nhất là Thẩm Tinh Thần, ra đa của hắn cảnh báo điên cuồng rung động.
【 Tống Hòa Vi không phải là phát điên rồi chứ? Trước là đối với hắn, bây giờ đổi sang vợ hắn? 】 Thật không trách Thẩm Tinh Thần nghĩ nhiều, lời của Tống Hòa Vi xác thật có ý khác.
Lại thêm ánh mắt nóng rực sáng ngời kia, không giống như đang nói chuyện với lão bản mà giống như đang thề thốt với người yêu.
Thật sự là.... Quá đáng!
Thẩm Tinh Thần lập tức đứng ra, chắn trước mặt Mạch Tuệ, nghiêm khắc quát lớn: "Tống Hòa Vi, cô vượt quá giới hạn rồi đấy!"
Tống Hòa Vi vẫn còn đắm chìm trong sự sùng bái mãnh liệt với Mạch Tuệ, mãi không kiềm chế được, nên không nghe ra thâm ý trong lời của Thẩm Tinh Thần.
Thấy hắn chắn tầm mắt của mình, cô ngược lại ghét bỏ trợn trắng mắt nhìn hắn.
Thậm chí còn thấy ảo não vì hành vi mù quáng trước đây của mình, nhận sai lão đại.
Nếu không thì đã không đi đường vòng nhiều như vậy.
May mà, mọi chuyện vẫn còn kịp!
Cô cuối cùng cũng đi trên con đường chính xác tươi sáng!
Nói cho cùng, Tống Hòa Vi chỉ là có cảm giác vô lực sâu sắc trước vận mệnh bi đát của tổ tiên.
Cho nên, đời này trọng sinh, cô một lòng muốn ôm đùi.
Bởi vì cô biết rõ sức một người có hạn, cần một người đủ mạnh mang theo cô tiến lên phía trước.
Người này có thể là Thẩm Tinh Thần, cũng có thể là Mạch Tuệ, không quan trọng là nam hay nữ, chỉ cần đủ mạnh là được!
Thế mà, sự thật chứng minh, Thẩm Tinh Thần đúng là không được, chỉ có Mạch Tuệ mới là thần trong lòng cô!
Hiện tại, Tống Hòa Vi nhìn Thẩm Tinh Thần, mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, sự ghét bỏ không cần nói cũng hiểu.
Trong lòng Thẩm Tinh Thần lạnh giá: ... Xong! Tống Hòa Vi tuyệt đối có tâm tư không nên có với vợ hắn!
Hỏi: Vợ yêu mị lực quá lớn, làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp!
...
Như để nghiệm chứng lời Mạch Tuệ nói, Khâu Chí Văn đột nhiên gọi điện thoại tới, nói Trương lãnh đạo muốn mời cô ăn cơm.
Nói chính xác thì, là lãnh đạo tự muốn ăn nên mới thu xếp.
Vì thế, gọi Mạch Tuệ lấy cớ.
Từ sau lần buông thả ăn một bữa no nê, Trương lãnh đạo mỗi ngày chỉ ăn canh suông.
Ông đã ăn ròng rã nửa tháng rồi!
Thật sự là chịu hết nổi!
Không phải là Trương lãnh đạo sợ Hoàng Cẩn Lâm, mà là một sự tôn trọng.
Hoàng Cẩn Lâm đã nấu cơm cho ông cả đời, ông ít nhiều gì cũng phải nể mặt.
Hoàng Cẩn Lâm: Nếu ông không dùng Mạch Tuệ để uy h·i·ế·p tôi thì tôi tin ông đấy!
Trương lãnh đạo: Tôi không có, là Tiểu Khâu xúi giục!
Khâu Chí Văn: ... Đúng! Là tôi! Đều là chủ ý của tôi! Tuy rằng tôi không ăn gì cả!
Mạch Tuệ hờ hững "ừ" hai tiếng vào microphone rồi cúp máy.
Thẩm Tinh Thần liền vội vàng hỏi: "Bí thư Khâu gọi điện tới thúc giục tiến độ nghiên cứu à? Vậy sau này có phải chúng ta phải kéo dài thời gian làm thêm giờ không?"
Bởi vì Mạch Tuệ luôn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh mới đến phòng thí nghiệm.
Cô lấy lý do là, ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy của cô.
Nhưng giờ tan làm lại đúng giờ, không muốn chờ đợi một khắc nào.
Về phần tài liệu nghiên cứu mới, hoàn toàn không thấy cô có bất kỳ tiến triển gì.
Thẩm Tinh Thần vô cùng lo lắng, lỡ đến lúc không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ khiến danh tiếng của Mạch Tuệ tan tành.
Cho nên, đôi khi Thẩm Tinh Thần cũng muốn khuyên Mạch Tuệ một chút.
Chỉ là, Mạch Tuệ dường như không có chuyện gì, vẫn làm theo ý mình.
Mỗi khi hỏi thì cô chỉ đáp: "Ta tự có chừng mực."
Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Tinh Thần, Mạch Tuệ thản nhiên nói: "Không phải đâu, bí thư Khâu nói lão đầu muốn mời ta ăn cơm.
Ta vốn không muốn đi, sợ lại ăn cà rốt cải trắng.
Nhưng bí thư Khâu cho ta xem qua thực đơn, ta thấy vẫn có thể đi."
Khi thực đơn đến tay Hoàng Cẩn Lâm, Khâu Chí Văn lại nói thành:
"Đây là Mạch Tuệ chọn món, lãnh đạo nói không thể để khách nhân chịu thiệt, phiền ông sắp xếp."
Hoàng Cẩn Lâm nhìn những món trên đó phần lớn là những món lãnh đạo thích ăn, nhất thời có chút không biết nói gì.
Lãnh đạo: Sao? Không cho hai ta khẩu vị giống nhau à?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận