Max Cấp Lão Đại Ở 70

Max Cấp Lão Đại Ở 70 - Chương 85: Hắn cũng không phải cái gì rất tiện người (length: 8148)

Hai người đến bên ngoài điểm tập kết thanh niên trí thức.
Thẩm Tinh Thần dẫn đầu bày tỏ thái độ: "Mạch tam thúc, ta... Thật x·i·n· ·l·ỗ·i, ta đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau! Ta sẽ cùng Mạch Tuệ chú ý chừng mực."
Mạch lão tam thở dài: "Tinh Thần à, không phải thúc không tin ngươi, mà là với cái thân thể này của ngươi, sợ là đ·á·n·h không lại Mạch Tuệ, nàng muốn làm gì, ngươi chỉ sợ ngăn không được!"
Thẩm Tinh Thần: ...
Mạch lão tam nhìn quanh, thấy bốn phía không có ai, đột nhiên ghé s·á·t vào nhỏ giọng hỏi:
"Tinh Thần, ngươi cho thúc một câu nói thật, các ngươi sau lưng ta còn làm gì?"
Thẩm Tinh Thần lập tức hai má đỏ bừng, cảm giác đỉnh đầu đều sắp bốc khói.
Vấn đề này bảo hắn t·r·ả lời thế nào!
" ... ... ... Cũng không có làm cái gì, chỉ là ôm một lúc, còn... ."
Thẩm Tinh Thần thực sự là ngượng ngùng nói tiếp.
Mạch lão tam thấy thế, cũng đại khái hiểu, chỉ sợ trừ bước cuối cùng, cái gì cũng làm rồi.
Hắn cũng từng trải qua tuổi trẻ, biết thế nào là tình khó tự kiềm chế.
Nhưng chuyện này đặt ở tr·ê·n người khuê nữ của mình, tâm tình luôn không giống vậy.
Mạch lão tam đột nhiên có chút b·ệ·n·h tim, nhưng cũng hiểu không trách Thẩm Tinh Thần, kẻ cầm đầu là vị Đại Ma Vương nhà hắn.
Giờ phút này, Mạch lão tam vừa may mắn vừa tiếc nuối.
May mắn Mạch Tuệ là con gái, bằng không dựa vào cái tính tình kia của nàng, sợ rằng sẽ là một tên lưu manh, làm không khéo liền bị bắt lại bắn c·h·ế·t.
Nhưng lại tiếc nuối Mạch Tuệ là con gái, bởi vì như vậy sẽ rất chịu t·h·iệt, nếu về sau không ai thèm lấy thì sao?
Hay là, dứt khoát gả cho Thẩm Tinh Thần được rồi.
Qua những ngày sống chung này, nói theo lương tâm, Mạch lão tam vẫn rất hài lòng về Thẩm Tinh Thần.
Trừ việc làm n·ô·ng hơi t·h·iếu chút, phương diện khác đều rất vừa ý.
Huống hồ, bản thân hắn làm việc n·ô·ng cũng không giỏi, đại gia ai cũng đừng gh·é·t bỏ ai.
Mạch lão tam rốt cuộc lần đầu xem Thẩm Tinh Thần như con rể thực sự mà đối đãi.
Nếu vậy, nhiều việc không thể dựa th·e·o ý nghĩ trước kia mà đối đãi nữa.
Mạch lão tam trực tiếp hỏi Thẩm Tinh Thần có dự định kết hôn hay không.
Bởi vì hắn sợ Mạch Tuệ không kiềm chế được, làm tới mức quá trớn, vạn nhất sự việc bại lộ, dù mặt hắn dày đến đâu, cũng không còn mặt mũi nào gặp ai.
Nếu có thể kết hôn sớm một chút, sẽ không sợ bị bại lộ.
Hơn nữa, hắn thấy Mạch Tuệ bây giờ rất t·h·í·c·h Thẩm Tinh Thần, có lẽ sẽ nguyện ý kết hôn cũng không biết chừng.
Tốt nhất là thừa dịp Mạch Tuệ đang hưng phấn, vội vàng quyết định chuyện này!
Bằng không một khi Mạch Tuệ tỉnh táo lại, ai cũng không có biện p·h·áp gì với nàng.
Thẩm Tinh Thần tự nhiên muốn kết hôn, hắn còn sợ Mạch Tuệ đi quân đội rồi, bị người khác dụ dỗ mất.
Vì vậy, hai cha con ông tế ăn ý, đem mũi nhọn th·ố·n·g nhất nhắm ngay Mạch Tuệ, tranh thủ sớm ngày tóm được đối phương!
... ...
Thẩm Tinh Thần được cha vợ ủng hộ, lúc về điểm tập kết thanh niên trí thức thì mặt mày hớn hở, khác hẳn với bộ dạng khi đi.
Tống Hòa Vi lập tức cảnh giác: "Thẩm thanh niên trí thức, cậu tuyệt đối đừng bị Mạch lão tam l·ừ·a gạt!"
Nhìn lại đồ ăn tr·ê·n bàn, không phải t·h·ị·t thì là trứng gà, đầy ắp một bát lớn, suýt chút nữa không chứa n·ổi.
Cơm trắng cũng vun cao ngất như sợ không đủ ăn vậy.
Tống Hòa Vi nghĩ là Mạch lão tam đặc biệt đưa tới phần đồ ăn như vậy, là muốn cầu Thẩm Tinh Thần thay đổi ý định.
Thẩm Tinh Thần nhất định là vì chuyện buổi chiều, mà sinh ra mâu thuẫn với Mạch Tuệ, muốn chia tay.
Bằng không sao có thể chưa ăn cơm đã chạy về điểm tập kết thanh niên trí thức.
Hơn nữa, chân trước Thẩm Tinh Thần vừa về, chân sau Mạch lão tam đã đ·u·ổ·i tới.
Nếu giữa chuyện này không có gì, đ·á·n·h c·h·ế·t Tống Hòa Vi cũng không tin.
Mắt thấy Thẩm Tinh Thần đi ra ngoài một chuyến về đã vui vẻ ra mặt, như bị Mạch lão tam h·ố·n·g cho tốt, Tống Hòa Vi không sốt ruột mới lạ!
Tống Hòa Vi còn muốn nhờ Lý Khải Minh giúp nàng cùng nhau khuyên nhủ Thẩm Tinh Thần.
Khổ nỗi Lý Khải Minh vừa bị Thẩm Tinh Thần nghiêm túc cảnh cáo, hắn không phải kẻ thích t·i·ệ·n chuyện, Thẩm Tinh Thần đã nói vậy thì tự nhiên không xen vào việc người khác nữa.
Tống Hòa Vi lại quay đầu nhìn Trần Trì Ân, muốn hắn nói vài câu.
Trần Trì Ân căn bản không muốn khuyên, hắn chỉ ước Thẩm Tinh Thần chấp mê bất ngộ, như vậy Tống Hòa Vi mới có thể tuyệt vọng.
Vì thế trực tiếp chuyển chủ đề: "Tinh Thần, chiều nay nhà cậu không phải có điện báo sao? Có chuyện gì không?"
Hiển nhiên, Trần Trì Ân chọn chủ đề không tốt lắm, trúng ý của Tống Hòa Vi.
Tống Hòa Vi nghe vậy, trong lòng vui vẻ, lập tức nói ra: "Đúng vậy, Tinh Thần ca, là cậu của anh gửi điện báo tới đó, cậu ấy nói gì?"
Tống Hòa Vi một k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, cách xưng hô cũng đổi luôn.
Thẩm Tinh Thần đại khái đoán được, sở dĩ cậu hắn biết sự tồn tại của Mạch Tuệ, là Tống Hòa Vi giở trò.
Bởi vì hắn biết tâm tư nhỏ nhen của Trần Trì Ân, chắc chắn sẽ không sau lưng hắn vụng trộm làm chuyện này, khả năng duy nhất chính là Tống Hòa Vi.
Thẩm Tinh Thần tự nhiên sẽ không để Tống Hòa Vi đạt được mục đích, vì thế cố ý nói ra:
"Cậu biết ta có đối tượng thì rất vui mừng, cho nên ta đặc biệt dẫn Mạch Tuệ đến c·ô·ng xã gọi điện thoại cho cậu, cậu còn kêu ta dẫn Mạch Tuệ về ăn Tết nữa đó."
Tống Hòa Vi nghe vậy, mặt trắng bệch.
Trần Trì Ân lại rất cao hứng: "Vậy thì tốt quá rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau về, tr·ê·n đường còn có người trông nom."
Thẩm Tinh Thần thản nhiên nói: "Còn lâu mới đến Tết, đến lúc đó tính sau."
Nói xong, Thẩm Tinh Thần đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Hắn còn không quên gọi Dương Lâm: "Lấy bát của cậu ra đi, Mạch tam thúc nói, trong này cũng có phần của cậu."
Đây là điều Mạch lão tam nói với Thẩm Tinh Thần trước khi đi.
Thẩm Tinh Thần nháy mắt hiểu ra, nhưng không nói p·h·á, dù sao cũng là cha vợ tương lai, chuyện kết hôn còn phải phiền tới ông ấy đây.
Dương Lâm vui vẻ, lập tức hớn hở lấy bát cơm của mình ra.
Xem ra tiền này không có phí c·ô·ng, Mạch tam thúc vẫn nghĩ tới hắn.
Đương nhiên, Thẩm Tinh Thần không phải kẻ không biết x·ấ·u hổ ăn một mình, bớt chút đồ ăn ra chia cho đám thanh niên trí thức lớn tuổi.
Dù sao bình thường hắn ở điểm tập kết thanh niên trí thức tắm rửa gì đó, dùng nước và củi lửa, đều do Lý Khải Minh bọn họ kiếm về.
Thẩm Tinh Thần cũng hiểu được có ơn tất báo.
Lý Khải Minh bọn họ ăn đồ béo ngậy đặc biệt ngon miệng, bỗng thấy Thẩm Tinh Thần chọn Mạch Tuệ cũng rất tốt, ít nhất là được ăn ngon!
Về phần Tống Hòa Vi và Trần Trì Ân, vậy thì xin lỗi nhé.
Đầu tiên, vốn dĩ bọn họ đã ăn riêng.
Tiếp theo... Ai hiểu thì hiểu.
Ăn cơm xong, Thẩm Tinh Thần chuẩn bị trở về bên chỗ Mạch Tuệ, vì hắn còn phải giặt quần áo cho Mạch Tuệ.
Nếu hắn không đi, trăm phần trăm hắn dám chắc Mạch Tuệ sẽ không tự giặt, nhất định sẽ nhờ Mạch lão tam hoặc Mạch Hồng Tài giúp nàng giặt.
Thẩm Tinh Thần tuyệt đối không cho chuyện này p·h·át sinh, đó chính là vợ tương lai của hắn!
Trước khi đi, Thẩm Tinh Thần còn không quên gọi Dương Lâm lấy hộp cơm của hắn ra.
Chính là cái cà mèn mà Dương Lâm dùng khi ăn thịt kho tàu vừa nãy.
Thẩm Tinh Thần đã cơ bản x·á·c định, đó chính là cà mèn hắn để ở nhà Mạch Tuệ.
Quả nhiên, Dương Lâm đưa cho hắn vừa nhìn, đúng là của hắn!
Thẩm Tinh Thần không hỏi gì cả, cầm cà mèn rồi đi.
Dương Lâm tưởng Mạch lão tam nói với Thẩm Tinh Thần nên không nghĩ nhiều.
Chờ Thẩm Tinh Thần trở lại nhà Mạch Tuệ, quả nhiên thấy Mạch Hồng Tài đang xách nước chuẩn bị giặt quần áo cho Mạch Tuệ.
Còn Mạch Tuệ thì xõa tóc còn ướt, hóng gió lạnh trúng gió ngoài sân.
"Hồng Tài, bỏ xuống đi, để ta giặt!" Thẩm Tinh Thần lớn tiếng nói.
Mạch Tuệ lại vẫy tay với hắn: "Kệ đi, để Hồng Tài giặt, cậu qua đây th·e·o tớ nói chuyện phiếm."
"Không! Tớ thích giặt quần áo!"
Mạch Tuệ: ...
Sở t·h·í·c·h thật kỳ lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận