Mang Bệnh Sắp Chết, Hệ Thống Để Cho Ta Khai Chi Tán Diệp

Chương 174: Kiếm đến

Chương 174: Kiếm đến. Lôi điện chi lực men theo ngón tay Lý Trường Sinh, bắt đầu tiến vào thân thể hắn. Trong nháy mắt, lồng ánh sáng lực lượng đã bị hấp thụ gần một nửa. Dựa theo tốc độ này, chỉ vài giây nữa thôi, lồng ánh sáng lôi điện chắc chắn vỡ tan. Khóe miệng Lý Trường Sinh lộ ra ý cười, gia tăng tốc độ hấp thụ: "Xem ra cái lôi điện chi lực của ngươi cũng chẳng lợi hại gì?" Sau khi tia lôi điện cuối cùng bị hấp thụ, lồng ánh sáng lôi điện vỡ vụn thành từng mảnh. Lý Trường Sinh nhìn đám người, chậm rãi tiến lại: "Đã đủ thời gian rồi! Các ngươi dám bất kính với tiểu thiếp của ta, tội chết khó thoát." "Bây giờ…nhận lấy cái chết đi." Lúc này, toàn thân Lý Trường Sinh tràn ngập lôi điện chi lực. Tiếng lốp bốp không ngừng vang lên, hắn giống như Lôi Thần giáng thế vậy. Các tu sĩ Đại Càn vương triều đều tê cả da đầu, lưng toát mồ hôi lạnh. Dưới ảnh hưởng của lôi điện chi lực, tóc của bọn họ cũng dựng đứng cả lên. Bộ dạng đầu bù tóc rối kia càng làm lộ vẻ mặt chật vật. Lý Trường Sinh bị lôi điện chi lực bao phủ, vậy mà không hề bị thương chút nào. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ thấy bọn họ không phải đối thủ của Lý Trường Sinh. Đệ tử lục đại tông môn sợ đến vỡ mật. Bọn chúng kinh hoàng lùi lại phía sau, miệng hét lớn: "Chạy, chạy mau…""Ở lại chỉ có con đường chết thôi." Các trưởng lão đều nhíu mày. Trưởng lão Vô Cực tông ra tay trước, tay nắm Thiên Bộc kiếm, một kiếm quét ngang. Kiếm mang khuấy động, mười mấy đệ tử bị chém ngang lưng. Bọn họ trơ mắt nhìn thân thể mình lìa đôi, cảm giác đau đớn xộc đến: "A, a..." "Xin tha mạng..." Dù bọn họ không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng điều có thể làm chỉ là cảm nhận sinh mệnh mình đang dần biến mất. Trưởng lão Vô Cực tông lạnh lùng nhìn đám người: "Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, đây chính là kết cục." Năm trưởng lão tông môn khác cũng bắt chước làm theo. Lấy tính mạng hơn mười đệ tử trong môn làm cái giá để ngăn cản các đệ tử chạy trốn. Chiêu giết gà dọa khỉ này quả thực có tác dụng rất lớn. Những đệ tử đang chạy trốn đều dừng bước. Dù biết đối mặt Lý Trường Sinh cũng khó tránh cái chết, nhưng chết muộn vẫn tốt hơn chết sớm. Tất cả chuyện này nói thì dài, nhưng thực ra chỉ diễn ra trong mấy hơi thở ngắn ngủi. Theo mỗi bước chân Lý Trường Sinh đặt xuống, phảng phất cả tòa Táng Kiếm sơn đều rung chuyển. Những đệ tử tầm thường thân thể cũng theo đó mà run lên không ngừng. Khí thế Lý Trường Sinh càng lúc càng mạnh. Mỗi bước chân rơi xuống đều tạo ra một luồng gợn sóng vô hình lan tỏa phía trước. Nơi gợn sóng đi qua, tựa như có một thanh bảo kiếm vô hình cắt qua thân thể bọn họ, tiếng rên la vang lên không ngớt. Có một số tu sĩ Trúc Cơ tu vi thấp đã không chịu nổi, thất khiếu đổ máu mà chết. Lôi Vạn Hạc nhìn trạng thái hiện tại của Lý Trường Sinh, trong lòng dậy sóng lớn. Một cái tên đã quá lâu rồi chợt xuất hiện trong đầu hắn: "Lại là... Tụ lôi chi thể." Lôi Vạn Hạc cười như điên: "Ha ha ha ha, lại là tụ lôi chi thể." Lôi Vạn Hạc đột ngột nhìn Lý Trường Sinh, ánh mắt hắn nhìn Lý Trường Sinh tựa như đang nhìn một con mồi: "Thể chất như vậy, chính là vật liệu tốt nhất để luyện chế lôi kiếp thiên nô. Nếu luyện trong lôi trì trăm năm, đủ để tôi luyện ra lôi kiếp thiên nô có thể chống lại lôi kiếp Phản Hư." Phản Hư cảnh giới là cảnh giới sau Hóa Thần. Thiên kiếp của nó rất mạnh, với các tu sĩ Độ Kiếp Hóa Thần mà nói, tỷ lệ tử vong gần 90%. Đây là lý do vì sao hiện tại những người ở Hóa Thần đỉnh phong thà chọn ngủ say vạn năm chứ không muốn Độ Kiếp. Nếu để bọn họ biết có vật có thể ngăn cản được thiên kiếp Phản Hư. Bọn họ có thể trả bất cứ giá nào. Phản Hư, đó là giấc mộng của vô số người a. Vừa bước vào cảnh giới Phản Hư, có thể nói là thực sự đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của giới tu luyện. Nếu Lôi Vạn Hạc có thể bắt được Lý Trường Sinh, luyện hắn thành lôi kiếp thiên nô thì giá trị đó không thể đo lường. Coi như chỉ nhận được lời hứa hẹn của một tu sĩ Phản Hư, cũng đã đáng giá rồi. Nghĩ đến đây, Lôi Vạn Hạc không còn giữ lại gì nữa. Hắn vốn định giữ sức, chuẩn bị tranh đoạt Tru Tiên kiếm sau đó. Nhưng xem ra, so với Tru Tiên kiếm thì thân thể của Lý Trường Sinh còn quan trọng hơn."Ha ha ha, tiểu tử, hôm nay gặp phải lão phu thì coi như số ngươi xui xẻo." Lôi Vạn Hạc vỗ mạnh một chưởng vào ngực mình, phun ra một ngụm tâm huyết. Máu tươi hội tụ trước mặt hắn, một luồng khí tức cường đại bắt đầu xuất hiện: "Tiểu tử, thân thể của ngươi lão phu để mắt tới rồi. Hôm nay có lão phu ở đây, ngươi trốn không thoát." Lý Trường Sinh khẽ nhíu mày, vẻ mặt bắt đầu đề phòng: "Con mẹ nó ngươi coi trọng thân thể của lão tử?" "Ngươi là lão già biến thái à?" Lý Trường Sinh nhìn khí thế của Lôi Vạn Hạc đang tăng lên, lẩm bẩm nói: "Bí pháp tăng cao tu vi sao?" "Vậy mà tăng lên đến Nguyên Anh mười tầng cảnh giới, cũng có chút ý vị." Lý Trường Sinh nắm Tru Tiên kiếm trong tay, Tru Tiên kiếm quyết bắt đầu được ấp ủ. Mà Lôi Vạn Hạc quay sang các trưởng lão lục đại tông môn: "Hôm nay lão phu chỉ cần một mình Lý Trường Sinh, Tru Tiên kiếm cho các ngươi. Bây giờ bắt đầu thi triển Thất Sát trận, phải bắt được hắn." Các trưởng lão lục đại tông môn liếc nhau, cắn răng đứng dậy. Bảy người tay cầm Thất Kiếm, Thất Kiếm giao thoa vào nhau. Sau khi chạm vào nhau, chúng bộc phát ra một vòng hào quang mãnh liệt. Hào quang chia thành bảy phần, chui vào thân thể của bảy người. Ngay sau đó, một luồng tu vi ba động mãnh liệt xuất hiện trên người họ. Lôi Vạn Hạc cười ha hả một tiếng, dẫn đầu xông về phía Lý Trường Sinh: "Tiểu tử, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu.""Ngươi cứ yên tâm, xem vào phần ngươi sắp biến thành lôi kiếp thiên nô của lão phu. Mấy tiểu thiếp của ngươi lão phu sẽ chiếu cố thật tốt." Lý Trường Sinh khẽ nhíu mày, lần đầu tiên vẻ mặt xuất hiện sự ngưng trọng. Chỉ thấy sau khi đạo ánh sáng kia tiến vào thân thể Lôi Vạn Hạc, tu vi của hắn lại lần nữa tăng lên. Bây giờ tu vi của hắn đã đạt tới cấp độ đỉnh phong Nguyên Anh. Chỉ còn thiếu một chút là có thể thăng lên cảnh giới Hóa Thần. Mà sáu người kia tu vi cũng tăng lên trọn vẹn hai cảnh giới nhỏ. Cùng lúc đó, xung quanh Lý Trường Sinh, một trận pháp lớn bắt đầu xuất hiện. Trong trận pháp, từng bóng người mờ ảo xuất hiện. Đây đều là kiếm khí khôi lỗi được ngưng tụ thành từ Thất Sát trận. Thất kiếm trầm mặc vài vạn năm, kiếm khí ngưng tụ hôm nay toàn bộ được giải phóng. Uy lực của nó cực mạnh, mỗi kiếm khí khôi lỗi tương đương một tu sĩ Nguyên Anh một tầng. Sắc mặt Lý Trường Sinh âm trầm, một kiếm quét ngang, mấy chục kiếm khí khôi lỗi bị đánh nát. Nhưng ngay sau đó, lại có mấy chục kiếm khí khôi lỗi khác ngưng tụ thành. Tuy nhiên về uy lực thì có vẻ như yếu đi một chút so với đợt trước. "Xem ra những khôi lỗi này theo tiêu hao thì uy lực sẽ dần dần giảm xuống.""Nhưng không biết cần phải đánh giết bao nhiêu kiếm khí khôi lỗi thì Thất Sát trận mới tiêu tán." Lý Trường Sinh vừa ngăn cản Thất Kiếm tấn công, vừa phải chống đỡ kiếm khí khôi lỗi vây công. Mặc dù có tiểu thiếp và Thẩm Văn Nguyên giúp đỡ, tình hình vẫn đang dần xấu đi. Những người này lúc đầu mình còn có thể đối phó được, nhưng bây giờ thì có chút phiền phức. Các tiểu thiếp lo lắng hỏi: "Phu quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lý Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, nhìn những mảnh phi kiếm tàn xung quanh, một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu: "So tu vi với bọn họ, chúng ta không phải đối thủ." "Nhưng nếu so về pháp bảo, bọn họ không phải là đối thủ của chúng ta." Vừa nói, Lý Trường Sinh nhìn các tiểu thiếp nói: "Ngưng tụ trận pháp phòng hộ, cho ta một giờ." "Hôm nay, vi phu muốn rèn đúc thiên hạ hung binh." Cổ Linh Lung thân là một đại sư trận pháp, lập tức đứng ra. Nàng phất tay, một trận bàn xuất hiện trong tay. Sau đó thôi động pháp quyết, trận bàn không ngừng xoay tròn, bay lên không trung, trở nên to lớn vô cùng. Đột nhiên, trận bàn rơi xuống, một bóng rùa đen khổng lồ xuất hiện trên đầu Lý Trường Sinh và mọi người. "Phu quân, đây là Huyền Vũ phòng ngự đại trận, có thể đỡ được một đòn toàn lực của Hóa Thần.""Chỉ cần cản bọn họ một giờ là đủ." Cổ Linh Lung nhìn các tiểu thiếp còn lại: "Các tỷ muội, pháp trận cần năng lượng chống đỡ, chúng ta cùng nhau truyền tu vi chi lực cho pháp trận." Khi pháp trận được mở ra, Lôi Vạn Hạc và những người khác bị ngăn cách ở bên ngoài. Dù bọn chúng không ngừng tấn công pháp trận, nhưng pháp trận vẫn không hề suy suyển chút nào. Lý Trường Sinh thấy vậy, ngồi xếp bằng, phất tay cho tất cả các mảnh phi kiếm xung quanh ngưng tụ lại: "Những phi kiếm này trải qua vô tận tuế nguyệt. Dù bị vỡ nát, sát phạt chi khí trên bảo kiếm lại càng thêm dày đặc. Với lại, những vật liệu rèn đúc những phi kiếm này đều vô cùng trân quý. Hôm nay, ta Lý Trường Sinh sẽ lợi dụng các ngươi, luyện chế ra một thanh sát phạt chi kiếm mạnh nhất, kinh động thiên hạ." Kim Quang Thánh Hỏa toàn thân Lý Trường Sinh bùng cháy, cơ thể dần dần lơ lửng giữa không trung, đột nhiên mở to mắt: "Chỉ dựa vào mấy mảnh vỡ này, vẫn chưa đủ để luyện ra một thanh thần binh khiến ta hài lòng." Thần thức của hắn đột ngột phóng thích, tất cả bảo kiếm trong phạm vi vạn dặm đều được thu vào trong mắt: "Hôm nay, ta Lý Trường Sinh mượn các phi kiếm trong phạm vi vạn dặm dùng một lát." Lý Trường Sinh bình tĩnh lại tâm thần, toàn bộ tu vi chi lực phóng thích đến cực hạn. Hắn phun ra hai chữ, âm thanh đinh tai nhức óc: "KIẾM!!!""ĐẾN!!!" Hai chữ này vừa thốt ra, dường như mang một sức mạnh thần kỳ. Trong phạm vi vạn dặm, tất cả phi kiếm đều rung lên không ngừng như được triệu hoán. Chủ nhân các bảo kiếm đều kinh hãi, cố gắng khống chế bảo kiếm của mình, nhưng đều vô ích. Bảo kiếm tự mình rời khỏi vỏ, bay về phía Táng Kiếm sơn. Lúc này, phi kiếm trên trời nhiều như mưa, chỗ chúng bay qua như mây đen, che kín bầu trời. Phía sau các bảo kiếm, vô số tu sĩ theo sát phía sau: "Dừng lại cho ta, muốn tạo phản sao?""Wtf, thằng nào lên cơn?" "Tên trộm kiếm, ta với ngươi không đội trời chung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận