Lưỡng Giới: Ta Tại Hogwarts Đã Du Học

Chương 55: Không giống nhau ma pháp huấn luyện

**Chương 55: Huấn luyện ma pháp khác biệt**
Nếu nói Moon có người tin tưởng nhất, đó nhất định là Neil.
Xem như người thúc thúc trên danh nghĩa của Moon, Neil trong suốt mười một năm qua trên thực tế đã làm những chuyện mà một người cha nên làm.
Ngay cả sự tín nhiệm đối với Zaran, Moon cũng là căn cứ vào sự tin tưởng với Neil mới đưa ra phán đoán.
Gần đây, mức độ tăng giá cả ở Tích Lâm trấn đã bắt đầu leo thang.
Vốn dĩ một đồng bạc có thể mua được mười cân lúa mạch đen, hiện tại chỉ có thể mua được năm cân, hơn nữa còn bị giới hạn số lượng mua.
Dù trong ngõ nhỏ hôm qua mới mua vào một nhóm lương thực, nhưng không ai dám chắc chiến tranh rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu.
Cho nên trời còn chưa sáng, những người trưởng thành trong ngõ nhỏ đều ra ngoài xếp hàng mua lương thực.
Mà sau khi người lớn trong nhà đều rời đi, Zaran liền trở thành người bảo vệ của tất cả đám trẻ con trong ngõ nhỏ.
Cũng chính bởi vậy, Moon mới dám hé lộ một chút bí mật với đối phương.
"Ngươi nói điểm sáng nhỏ này chính là ma pháp?"
Nhìn bạch quang lóe ra ở chỗ nhọn trên ma trượng của Moon, Zaran đầy vẻ hoài nghi mà hỏi.
"Không sai, đây là 【 Huỳnh Quang Chú 】."
"Ngân quang chú? Cái này có gì khác với bó đuốc của ta."
Zaran rất coi thường, hắn thấy ma pháp nên là một loại chuyện mà sức người không làm được.
Mà ma chú của Moon vẻn vẹn chỉ có thể chiếu sáng xung quanh phạm vi ba mét, điều này khiến hắn ít nhiều có chút thất vọng.
Thấy được vẻ mặt của Zaran, Moon cũng nổi lên một tia tâm tư muốn khoe khoang.
"Vậy ngươi có thể thử cái này, 【 Lời nguyền khoá chân (Locomotor Mortis) 】"
Lúc cây liễu mộc ma trượng chỉ hướng Zaran, người đàn ông vừa mới còn chế nhạo Moon này, không đứng vững được một chút liền trực tiếp nằm trên đất.
Khi Moon chuẩn bị đỡ hắn dậy, Zaran phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
"A, lợi hại! Đây mới là ma pháp a!"
Zaran hoàn toàn không có vẻ thống khổ của một người trúng chú, cảm nhận được đôi chân không thể động đậy, hắn vậy mà lại có chút hưng phấn.
Tiếng kêu to trong phòng bếp truyền đến trong sân, Neil sau khi trấn an dì Daisy và đường muội Sophia, một mình đi tới phòng bếp.
Nhìn Zaran nằm sấp trên mặt đất, Neil vội vàng đi tới, đỡ hắn lên ghế.
"Moon, ta đã nói, ngươi không nên để lộ chuyện này."
"Thôi đi, Neil, thứ đồ chơi này nên rèn luyện mà không phải ẩn tàng, phi phi!"
Zaran nói một câu, phun ra đám bụi rậm vừa mới ngã xuống nuốt vào trong miệng.
"Hắn mới mười một tuổi, Zaran."
Neil cau mày nhìn về phía Zaran, hắn thấy Moon hiện tại nên là người được bảo vệ.
"Mười một tuổi thì sao, chẳng lẽ 【 Dạ Kiêu 】 không g·iết trẻ con mười một tuổi!"
Lời nói của Zaran làm cho Neil không thể phản bác.
【 Dạ Kiêu 】 cái tên này là điều hắn một mực không muốn nhắc tới, dù hiện tại cái tên này gần Tích Lâm trấn như vậy.
"Dạ....Dạ Kiêu, là chuyện của người lớn!"
"Tốt, Neil chuẩn úy, ta biết ngươi muốn nói gì, ngày mai ngươi còn phải chạy xa một chút đi mua lương thực, đi ngủ sớm một chút đi."
"Đây là nhà ta, không phải là q·uân đ·ội! Thượng tá."
"Neil chuẩn úy, ngươi là muốn trái m·ệ·n·h lệnh sao!"
Ngữ khí của Zaran không nặng, bất quá Neil cuối cùng lại thua trận, trừng mắt liếc hắn một cái rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Neil, Moon rất muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
"Tốt, tiểu tử, thúc thúc của ngươi sẽ thông suốt thôi, trước tiên cởi trói chân cho ta."
"Ta sẽ không giải."
"Sẽ không! Vậy ta muốn bị trói bao lâu?"
"Ta nghĩ chắc là sẽ không quá mười phút."
"Mười phút, vậy thì tốt."
Mười phút sau, 【 Lời nguyền khoá chân (Locomotor Mortis) 】 vẫn không được giải trừ.
Hai mươi phút sau cũng không, lúc này Zaran đã trở nên phiền não.
Moon cũng có chút luống cuống, hắn tính toán thời gian của ma chú là dựa theo lúc hắn t·h·i triển ma chú ở Hogwarts mà tính ra.
Lúc đó đối tượng hắn t·h·i chú là một hình nhân bằng diêm, nhiều nhất chỉ giữ vững được mười phút.
Mà bây giờ người bị t·h·i chú lại là một người s·ố·n·g s·ờ s·ờ.
Không có lý do gì vượt qua mười phút?
Khi Moon hoạt động hai chân cho Zaran, hắn nhìn về phía cây ma trượng bên cạnh.
Hắn suy đoán nguyên nhân rất có thể nằm ở cây ma trượng này.
Ròng rã một giờ, Moon xoa bóp hai tay mỏi nhừ, hai chân Zaran mới dần dần có cảm giác.
"Ma pháp này thực sự thoải mái!"
Ngày thứ hai, các người lớn trong ngõ nhỏ lưu lại một nửa.
Không phải là không cần bọn họ đi mua sắm nữa, mà là mọi người gom tiền lại, giao cho tám người do Neil cầm đầu.
Bọn họ muốn đi về phía nam, tới Đông Cảng thành, thừa dịp tình hình ở đó còn chưa khẩn trương, mua một ít lương thực giá rẻ mang về.
Zaran vốn nên cùng đi tới Đông Cảng thành, bất quá hắn cự tuyệt thỉnh cầu của Neil, ngược lại tìm cho mình một công việc nhàn nhã.
【 Người t·h·i p·h·áp chỉ đạo 】
Đây là chức vụ mà Zaran đặt cho mình sau một trận cãi vã lớn với Neil.
Còn đối tượng chỉ đạo tự nhiên là Moon.
"Ngươi đã thuyết phục Neil như thế nào?"
Đi trên đường đến nhà gỗ rừng cây phỉ, Moon hiếu kỳ nhìn về phía Zaran.
"Thuyết phục? Không, thúc thúc của ngươi thật ra cái gì cũng hiểu, chẳng qua hắn không muốn để cho ngươi mạo hiểm mà thôi."
Moon có thể hiểu được Neil, bất quá hắn kỳ thật cũng muốn chứng minh bản thân.
"Chiến tranh chắc chắn sẽ đến, đúng không?"
"Không sai, cho nên ngươi càng cần phải nắm giữ những thứ này."
Mùa đông, nông trường không cần bất luận kẻ nào trông coi, cho nên nơi này liền trở thành địa điểm bí mật thích hợp nhất để Moon luyện tập ma pháp.
Bất quá lần này phương thức luyện tập lại làm Moon hoàn toàn không nghĩ tới.
"Không được! Không được! Tốc độ ra tay của ngươi quá chậm."
Đi tới phòng nhỏ, Zaran cùng Moon không nghỉ ngơi một khắc nào mà trực tiếp bắt đầu luyện tập.
Bất quá bước đầu tiên của Moon liền bị khiển trách.
"Từ lúc ngươi đưa tay móc cái gậy gỗ kia, đến khi ngươi lấy ra, sau đó tụng niệm chú ngữ, trong khoảng thời gian này ta đã đủ bắn ba lượt liên châu tiễn, đến lúc đó trên người ngươi sẽ bị đâm đầy chín cái lỗ thủng!"
Zaran phi thường không hài lòng với tốc độ t·h·i chú của Moon, thậm chí để chứng minh lời hắn nói là chính xác, hắn trực tiếp ở trước nhà gỗ bắt đầu bắn tên.
Sưu! Sưu! Sưu!
Liên châu tiễn, mỗi tiễn ba phát.
Từ khi lấy tên trong bao đựng tên sau lưng, đến khi chín mũi tên đều trúng mục tiêu, Zaran chỉ dùng không đến thời gian một hơi thở.
"Nhìn thấy không, hoặc là ngươi đừng để đối phương biết ý đồ của ngươi, hoặc là ngươi nhất định phải nhanh hơn đối phương, như vậy ngươi mới có thể sống sót."
Sau khi bước vào huấn luyện, Zaran hoàn toàn giống như biến thành người khác, trong mắt hắn tất cả chiêu thức đều phải đủ nhanh đủ h·u·n·g ác.
"Nhưng người khác chắc chắn sẽ không biết ta cầm gậy gỗ làm cái gì, bọn họ không có lòng phòng bị."
Moon phi thường nhận đồng cách nói của Zaran, chỉ cần đối thủ không biết ý đồ của hắn, như vậy cuối cùng người giành được thắng lợi khẳng định là hắn.
Giống như trong hang động ngược lại với 【 Dạ Kiêu 】 vậy, hắn chỉ cho là Moon cầm một cái gậy gỗ đuổi dê.
"Hiện tại đương nhiên sẽ không, có thể ngươi không thể ôm lòng may mắn, người khác sớm muộn gì cũng sẽ biết!"
Cách nói của Zaran rất đúng, Moon thực sự ôm suy nghĩ may mắn.
Nhưng chiến tranh thường không dung thứ cho sự may mắn.
Cho nên mấy ngày kế tiếp, Moon chỉ có thể luyện tập từng lần một việc rút trượng, vung trượng, t·h·i chú.
Thẳng đến khi hắn gân cốt mệt mỏi rã rời, rốt cuộc không phát ra được một cái ma chú, Zaran mới cho phép hắn nghỉ ngơi.
"Ngươi cảm thấy tiến hành luyện tập chịu sức nặng có trợ giúp ngươi tăng lên thực lực ma pháp không?"
Kiến thức về ma pháp nửa vời, Zaran rất muốn giúp Moon kéo dài thời gian luyện tập, nhưng hắn hoàn toàn không rõ nên làm như thế nào, cho nên chỉ có thể thương lượng với Moon.
"Ta cảm thấy chắc là không có tác dụng lớn, huống hồ chuyến đi này, so với việc ta dọn dẹp toàn bộ quả phỉ trong rừng còn mệt mỏi hơn."
Moon nói lời nói thật, hắn chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.
Hơn nữa loại mệt mỏi này không chỉ là mệt mỏi về thể xác, về tinh thần kỳ thật càng thêm mỏi mệt.
"Tốt a, vậy ngươi nghỉ ngơi trước, còn sách thảo dược mà ngươi muốn tìm, ngày mai ta mang cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận