Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3149: Cái nhìn chằm chằm ! (1)

Đúng lúc này, Loa Miêu Vương truyền đến tiếng “xẹt xẹt”, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Nguyên Thủy Thiên Tôn:
“Wiene, nói thật, tôi không biết nên đối mặt với cô như thế nào, ở lúc tôi vẫn là Ma Quân, gặp được rất nhiều cô gái, bọn họ phần lớn đều là tình một đêm, không để ý tôi có mấy người phụ nữ, cũng không quan tâm tôi đối với bọn họ có phải có tình cảm hay không, bọn họ chỉ là muốn dựa dẫm vào tôi đòi lấy chỗ tốt, càng thuần túy hơn, là đòi lấy khoái lạc.
Cô không giống với bọn họ, cô đã động tình đối với tôi. Cô gái giống cô tôi gặp được mấy người, tôi đối với các cô đều tràn ngập hổ thẹn, dù là thời điểm ô nhiễm sâu nhất, tôi cũng chưa từng mang các cô xem như đồ chơi có thể tùy ý vứt bỏ, cho nên chia cho các người mảnh vỡ bản đồ kho báu.
Tôi lúc ban đầu, là cuồng đồ hành tẩu trên lưỡi đao, có lẽ ngày hôm sau lúc mặt trời mọc, chiếu rõ đầu tiên chính là thi thể tôi. Cho nên, khi tôi phát hiện cô động chân tình đối với tôi, rời đi là lựa chọn duy nhất của tôi.”
Thanh âm trong loa dừng lại mấy giây, ở trong tiếng dòng điện xẹt xẹt, tiếp tục nói:
“Nếu như cô không bỏ xuống được tôi, vậy thì chờ tôi. Nếu như buông xuống, vậy thì bản thân phải mạnh giỏi!”
Wiene Berent ôm Loa Miêu Vương vào trong lòng, cũng nhịn không được nữa, nghẹn ngào khóc lên.
Đêm khuya.
Chợ đêm nào đó ở Tây Bắc, trong một cửa hàng lớn, Thiên Vương Sợ Hãi mặc âu phục phẳng phiu, đeo hoa tai màu bạc, ngồi ở trước bàn vuông dính đầy đầy mỡ, tay trái cầm xiên, tay phải bưng canh dê, ăn say sưa ngon lành.
Hắn mặc trang phục tinh anh công sở, không hợp với chợ đêm ồn ào hỗn loạn, bởi vậy đặc biệt bắt mắt.
Bề ngoài tuấn tú cùng thân thể thẳng tắp, hấp dẫn không ít em gái cùng chị gái bắt chuyện, nhưng đều bị hắn không nhìn.
Phụ nữ Tây Bắc dũng mãnh, cũng sẽ không cứ như vậy biết điều rời đi, trong đó không thiếu người muốn cưỡng ép, nhưng thường thường vừa ngồi xuống, liền bị nam nhân du côn đẹp trai này nghiêng đầu nhìn một cái, bị dọa sợ vỡ mật, chạy mất dép.
Lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, vô thanh vô tức xuyên qua dòng người huyên náo của chợ đêm, ngồi xuống ở bên cạnh bàn vuông.
“Không phải nói Bán Thần đều vào phó bản giết chóc sao, ngươi làm sao vẫn ở hiện thực?” Thuần Dương chưởng giáo khẽ ngẩng đầu, dưới vành nón lộ ra đôi mắt che giấu điên cuồng.
Thiên Vương Sợ Hãi cúi đầu uống canh dê, phát ra tiếng ‘sụp soạp’, cười nói:
“Trận chiến tranh đoạt Thái Dương bổn nguyên đã kết thúc.”
Con ngươi dưới vành nón của Thuần Dương chưởng giáo hiện lên ghen ghét, phẫn nộ... các loại cảm xúc, theo bản năng truy hỏi:
“Người nào thắng?”
Thiên Vương Sợ Hãi cắn xiên trúc, dùng sức tuốt, nuốt thịt dê nướng mỡ nạc đan xen vào trong bụng.
Sau đó ở trong ánh mắt càng thêm vội vàng xao động của Thuần Dương chưởng giáo chậm rãi uống kèm một ngụm canh dê, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: “Người trở thành Thái Dương Chi Chủ, không phải là Tinh Thần Chi Chủ, cũng không phải Thái Âm Chi Chủ, mà là Nguyên Thủy Thiên Tôn kẻ thù cũ của ngươi!”
Ầm!
Đầu của Thuần Dương chưởng giáo như bị búa tạ đập cho một cái.
Cảm xúc kinh ngạc, rung động đánh tan lý trí, khiến đầu óc lâm vào trống rỗng, hắn diện mạo dữ tợn, lập tức nổi giận:
“Đừng đùa kiểu này!”
Ngươi biết rõ trạng thái tinh thần của ta không tốt, chịu không được kích thích.
Thiên Vương Sợ Hãi thương hại nhìn hắn:
“Nếu như không phải trận chiến tranh đoạt Thái Dương bổn nguyên đã kết thúc, ta sao có thể trở về hiện thực?”
Vẻ mặt Thuần Dương chưởng giáo nhăn nhó:
“Thái Âm Chi Chủ đâu? Tinh Thần Chi Chủ đâu? Hai người bọn hắn là phế vật sao! Là phế vật sao! !”
Khi nói chuyện, hắn không ngừng trấn an tâm tình của mình, mang tinh thần điên cuồng từng chút một từ bên vách núi kéo trở về.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trở thành Thái Dương Chi Chủ, tin tức này trực tiếp khiêu chiến ranh giới tiếp nhận cuối cùng của hắn.
Cấp bậc bây giờ của Thuần Dương chưởng giáo, là Hư Vô Giả cấp 7 đỉnh phong, Tỉnh Quan cấp 6 đỉnh phong. Trước sau không có cơ hội cắn nuốt Thần Nhật Du.
Chính là cấp bậc nghề nghiệp Huyễn Thuật sư vượt lên Thần Dạ Du, hắn có thể dựa vào năng lực thao túng tinh thần, triệt tiêu sự điên cuồng của mình.
Thiên Vương Sợ Hãi thở dài nói:
“Thái Âm Chi Chủ ngã xuống, Tinh Thần Chi Chủ đầu phục trận doanh Tự Do. Hắn cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn ở tương lai không lâu sẽ có một trận chiến, quyết định vận mệnh của Thủ Tự cùng Tự Do.
“Không, là vận mệnh của tinh cầu này.”
Thuần Dương chưởng giáo một lần nữa trấn an tâm tình của mình, mang ghen tị và phẫn nộ dời non lấp biển ép xuống.
Hắn không thể tiếp thu được nhất chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn trở thành Thái Dương Chi Chủ, cái này so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Đồng thời, Thuần Dương chưởng giáo rất may mắn mình chưa giết chết người phụ nữ trung niên họ Chu kia, nếu không bây giờ đã bị Nguyên Thủy Thiên Tôn chú ý tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận