Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1295: Tiệc tối kết giao (1)

Trương Nguyên Thanh mở ra bản đồ nhìn thoáng qua, phát hiện là ở ngoại ô, cách nơi đây hơn ba mươi ki lô mét .
Thời gian lúc này là buổi chiều 5:40, dựa theo tình hình giao thông giờ cao điểm, xấp xỉ cũng nên xuất phát rồi.

“Được!”

Hắn sau khi trả lời tin nhắn, hướng Nữ Vương mượn chìa khóa xe, quay đầu ra ngoài.

Mới vừa đi ra khỏi cửa biệt thự, vừa vặn thấy Linh Quân mặc áo ngắn tay rộng thùng thình, quần soóc, đi dép xỏ ngón, lười nhác rời khỏi biệt thự lớn, đi tới bên này.

“Đi, tối nay dẫn cậu tới một chỗ thú vị.” Linh Quân cười tủm tỉm nói.

“Chỗ thú vị?” Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại.

“Em gái họ của tôi làm cái party, mở tiệc chiêu đãi các chị em trong giới uống rượu, chậc chậc, mỹ nữ như mây nha.” Linh Quân cười nói. Anh dẫn chú kiến thức một chút, lấy thân phận địa vị của chú bây giờ, đêm nay nói không chừng có thể tốt nghiệp.

Tôi nay lòng như nước lặng, nữ sắc với tôi mà nói, chỉ là mây bay... Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi tối nay cũng có việc.”

“Không phải việc quan trọng gì thì từ chối đi.” Linh Quân đi đến phụ cận, hạ giọng:

“Tối nay Âm Cơ cũng sẽ có mặt. Chậc chậc, đó là đóa hoa kiều diễm nhất Thái Nhất môn. Tuy tôi đối với Ma Quân căm thù đến tận xương tủy, đối với cô gái qua lại với hắn cũng không thèm để ý, nhưng Âm Cơ lại khác, cô ấy là người phụ nữ tràn ngập sức quyến rũ.”

Trong phụ nữ anh khinh thường để ý còn bao gồm em gái họ cùng dì trẻ của bản thân sao?

Trương Nguyên Thanh hỏi: “Địa chỉ là?”

“Câu lạc bộ Bách Hoa, là một câu lạc bộ tư nhân của em gái họ tôi ở Tùng Hải.”

Em gái họ của Linh Quân, vị tiểu Mộc Yêu thanh lệ tuyệt luân kia? Tình yêu lớn nhất cùng nhân tình của Ma Quân đồng thời tham dự, ồ, thế này thú vị rồi, ta nếu là lại dẫn theo Ngân Dao quận chúa, chẳng phải là càng thú vị hơn?

Khóe miệng Trương Nguyên Thanh cong lên: “Được rồi! Tối nay liền đi theo đạo sư ngài lăn lộn.”

“Không thành vấn đề, nhìn trúng ai, cậu chỉ việc nói với tôi. Ừm, ngoại trừ Âm Cơ, Âm Cơ cậu cũng đừng đến gần, cô ấy tạm thời còn không phải cậu có thể nghĩ đến.” Linh Quân cười tủm tỉm kề vai bá cổ với hắn.

Nghĩ thì nghĩ, Trương Nguyên Thanh cũng không đến mức có sở thích ác ý như vậy, Âm Cơ cho hắn ấn tượng cũng không tệ, là chị gái dịu dàng, tính tình vô cùng tốt.

Tình huống ở Nhai Sơn Chi Hải coi như là một lần đồng sinh cộng tử, tạo thành tình nghĩa nhất định, mang theo Ngân Dao quận chúa, sẽ chỉ làm chị gái kia khó xử.

Đương nhiên, nếu Ma Quân còn sống, Trương Nguyên Thanh cũng rất vui vẻ thấy một màn như vậy.

Chẳng qua lấy tính tình của Ma Quân, đại khái sẽ không xấu hổ, ngược lại sẽ nói: Các ái phi, hôm nay quả nhân chắc chắn ban đủ mưa móc, mọi người xếp hàng ngay ngắn, thiện ác có báo. Sau đó ôm lấy các người tình mở party.

“Tôi cần thay một bộ quần áo không?” Trương Nguyên Thanh đánh giá quần áo bình dân của mình.

Linh Quân cũng đánh giá quần áo của mình: “Cậu thấy tôi có thay không?”

Hắn nhắc nhở:

“Khi cậu không có tiếng tăm gì, ăn mặc gọn gàng đẹp mắt có thể tăng lên hình tượng, nhưng khi cậu đã nổi tiếng, thứ cậu cần chính là thể hiện cá tính của mình, để cậu tách bạch ra với đàn ông khác.”

“Ví dụ như tôi luôn là bộ đồ lười nhác này, ví dụ như Phó Thanh Dương một năm bốn mùa đều mặc âu phục trắng, ví dụ như Triệu Thành Hoàng gặp ai cũng mặt ngầu.”

Trương Nguyên Thanh ‘Ồ’ một tiếng:

“Khi cấp bậc đi lên, liền cần biến mình thành thương hiệu đúng không, có đặc điểm mang tính dấu hiệu, hiểu rồi hiểu rồi, nghe buổi nói chuyện của ngài hơn đọc sách mười năm.”

Cùng lúc nói, Trương Nguyên Thanh ấn nút mở khóa, xe hơi màu trắng ‘Tít’ một tiếng, gương chiếu hậu gập lại chậm rãi mở ra.

Trương Nguyên Thanh mở cửa xe bên ghế lái, mà Linh Quân thì mở ra cửa ghế phụ.

Cảm thụ được xe hơi chậm rãi khởi động, hướng về cửa tiểu khu chạy đi, Linh Quân nói:

“Nghe Phó Thanh Dương nói cậu bây giờ giá trị con người cũng có hơn trăm triệu rồi nhỉ, cân nhắc một chút, mua cái xe thể thao đỉnh cấp thế nào, dẫn theo cô em đi hóng gió, thoải mái bao nhiêu.”

“Sao anh không mua xe thể thao tán gái.” Trương Nguyên Thanh thả chân ga, dừng lại ở cửa tiểu khu.

“Tôi không có tiền.” Linh Quân nhún nhún vai: “Tiền của tôi đều đưa cho các em gái hết rồi.”

Theo thanh chắn chậm rãi dâng lên, Trương Nguyên Thanh đạp một chân vào ga, xe hơi gào thét hội tụ vào dòng xe cộ, hắn lúc này mới quay đầu cười nhạo nói:

“Thì ra anh mới là Tiền công tử, anh coi tiền như rác.”

Linh Quân nhắm mắt, dang hai tay, giống như tín đồ hành hương, thanh âm sâu sắc thâm trầm:

“Tình yêu là thứ tốt đẹp nhất thế gian, phong hoa tuyết nguyệt mới là mục đích duy nhất đàn ông đến thế gian, quyền lực, tiền tài, danh vọng, hết thảy đều là mây bay.”

“Tôi yêu mỗi một cô gái từng có duyên phận, nhưng bước chân theo đuổi tình yêu của tôi sẽ không dừng lại vì ai, cho nên, trừ tiền tài tục vật bực này, tôi nghĩ không ra nên bồi thường các cô ấy như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận