Liên Minh Anh Hùng Chi Vô Địch Thăng Cấp

Chương 272: Không phục liền lên đài diễn võ

**Chương 272: Không phục liền lên đài diễn võ**
Bốn gã nội môn đệ tử kia sắc mặt tái xanh, từng người đều vô cùng phẫn nộ nhìn Trình Phong. Vốn dĩ bọn họ muốn tìm Trình Phong gây phiền phức, lại không ngờ rằng đôi bên còn chưa chạm mặt, bọn họ đã bị Trình Phong chán ghét.
Nội môn đệ tử a, ở Lăng Tiêu Kiếm Tông đều là những người có thân phận, bị người ta chửi rủa như vậy, bọn họ còn mặt mũi nào nữa? Hơn nữa, dưới sự khống chế cố ý của Trình Phong, không chỉ những người trên đỉnh Quỳnh Lâu, mà ngay cả đồng môn trên mấy ngọn núi xung quanh đều nghe được.
Điều này càng làm cho bọn họ đâm lao phải theo lao.
Không lên đài diễn võ? Nhất định sẽ bị đồng môn cười nhạo, thậm chí có thể mang danh phế vật nhát gan.
Trên diễn võ đài? Nghe nói Lữ Phụng Tiên này có thể bộc phát ra thực lực vượt xa cảnh giới của hắn, ngay cả Thiêu Huyết Cuồng Ngưu sau khi thiêu đốt huyết mạch cũng bị hắn đấm một nhát chết tươi. Vậy thì hai vị Đấu Tướng ngũ giai và lục giai kia không cần phải nói, ngay cả hai vị Đấu Tướng bát giai kia khi nhìn về phía Trình Phong cũng có chút không chắc chắn trong lòng.
Ban đầu chỉ muốn làm nhục Trình Phong một phen, nhưng không ai ngờ lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
"Sợ? Sợ không sao, lão tử một mình chấp các ngươi hai người, thế nào?"
"Hai người vẫn không được? Vậy lão tử một mình chọn ba người các ngươi? Chọn bốn người các ngươi?"
"Một tên Đấu Tướng ngũ giai, một tên Đấu Tướng lục giai, hai tên Đấu Tướng bát giai? Lão tử một mình diệt sạch các ngươi!"
Thanh âm của Trình Phong truyền đi, làm cho sắc mặt bốn gã nội môn đệ tử kia càng thêm khó coi.
Một mình chọn bốn? Hắn điên rồi sao?
Diêu Hi Lạc cau mày, nàng thừa nhận Trình Phong rất mạnh, nhưng cho dù Thiêu Huyết Cuồng Ngưu kia thật sự có thực lực địa yêu cấp hai, cũng chỉ tương xứng với Đấu Tướng thất giai... Nhưng trước mắt đã có hai vị Đấu Tướng bát giai a.
Điên cuồng! Rốt cuộc hắn thật sự có tư bản cuồng vọng như vậy? Hay chỉ là không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại?
Lúc này, một vị Đấu Tướng bát giai không chịu nổi sự khiêu khích của Trình Phong, cắn răng nói: "Lữ Phụng Tiên, ngươi đừng quá càn rỡ! Muốn một mình chọn bốn, ngươi còn chưa có tư cách này!"
"Ngươi không phải muốn lên diễn võ đài sao? Được, ta sẽ đánh với ngươi một trận, cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
"Bất quá đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận, đài diễn võ chính là nơi sinh tử bất luận!"
Trình Phong cười ha ha: "Các ngươi trêu chọc lão tử, không phải muốn làm cho lão tử khó chịu sao? Lên đài diễn võ, hẳn là đang thuận theo ý của các ngươi mới đúng chứ!"
"Sinh tử bất luận? Kẻ nào sợ, kẻ đó là rác rưởi!"
"Bất quá có một việc làm ta hơi nghi hoặc, ta với các ngươi không oán không thù... Các ngươi không thể nào bởi vì vài câu xúi giục của ngoại môn Giang trưởng lão mà đến tìm ta gây phiền phức chứ? Nói, là ai giật dây các ngươi làm?"
Sắc mặt bốn gã nội môn đệ tử kia cứng đờ, một người trong đó cười lạnh nói: "Nói ít thôi! Mấy huynh đệ ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt, còn trăm năm nhất ngộ thiên tài yêu nghiệt? Trong vòng mười năm có thể trở thành nội môn tinh anh? Ta nhổ vào!"
"Ta nhổ vào! Ngay cả đệ tử Đấu Vương nhất giai, Đấu Vương nhị giai đều không có tư cách trở thành nội môn tinh anh, ngươi còn muốn trong vòng mười năm đột phá đến Đấu Vương tam giai, Đấu Vương tứ giai hay sao?"
Mười năm? Trình Phong nhếch miệng, nhàn nhạt nói: "Mười năm đương nhiên không có khả năng!"
Nghe được Trình Phong nói như vậy, mấy người kia không khỏi lộ ra vẻ trào phúng: "Ngươi ngược lại còn có chút tự mình biết mình a!"
"Biết không khả năng là tốt rồi, bất quá ngươi bây giờ 17 tuổi, đến hơn 40 tuổi nói không chừng có thể trở thành nội môn đệ tử!"
"Vậy còn phải xem hắn có thể sống đến bốn mươi tuổi rồi hãy nói!"
Thanh âm mấy người truyền đến, ai ngờ lại rước lấy Trình Phong cười ha ha, sau đó chỉ thấy Trình Phong đột nhiên giơ một tay lên, bàn tay xòe ra, năm ngón tay đồng thời vươn ra.
Một vị Đấu Tướng bát giai trong đó cười lạnh nói: "Năm mươi tuổi? Ngươi là muốn nói mình ở tuổi năm mươi có thể trở thành nội môn đệ tử sao?"
Trình Phong nhổ một ngụm, cười như không cười lắc đầu.
"Năm năm?" Vị Đấu Tướng bát giai kia cũng cười lớn: "Ngươi sẽ không nói muốn ở trong vòng năm năm..."
"Ngươi hiểu lầm!" Trình Phong mở miệng cắt ngang, nhàn nhạt nói: "Ý của ta là... Ta sẽ ở trong vòng năm tháng trở thành nội môn đệ tử tinh anh, có vấn đề gì không?"
Cái gì? Năm tháng?
Điên rồi, "Lữ Phụng Tiên" này điên rồi!
Hắn vừa nói gì "Mười năm không có khả năng" thì ra không phải hắn trong vòng mười năm không làm được, mà là ghét bỏ thời gian mười năm quá nhiều.
Năm tháng? Gặp qua kẻ điên cuồng, nhưng chưa thấy qua kẻ điên cuồng như thế, hắn cho rằng mình là ai chứ?
Ngay cả Diêu Hi Lạc, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, vốn dĩ trong ánh mắt nàng nhìn về phía Trình Phong còn mang theo một ít sắc thái kính phục, nhưng lúc này sắc thái kính phục kia dần dần biến mất, thay vào đó là một tia coi thường.
Bởi vì trong mắt nàng, lời nói của Trình Phong căn bản là cuồng vọng đến mức hoang đường, cho dù là thiên phú cường đại đến đâu cũng không thể hoàn thành.
Cảm nhận được ánh mắt của Diêu Hi Lạc, Trình Phong chỉ mỉm cười, nhưng không giải thích gì.
Năm tháng trở thành nội môn đệ tử tinh anh? Rất khó sao?
Nếu như Trình Phong nói ra việc mình muốn trong vòng một năm trở thành một trong Tả Hữu Hộ pháp của Lăng Tiêu Kiếm Tông, cuối cùng chiến thắng tông chủ Lăng Tiêu Kiếm Tông, trở thành chúa tể tân nhiệm của tông môn, sợ rằng sẽ làm người khác sợ chết khiếp.
Lúc này, ở trong sân phía xa, có mấy người thị nữ ăn mặc đi ra, trong đó mấy người thoạt nhìn chắc là tỳ nữ của bốn vị nội môn đệ tử kia.
Trình Phong chưa từng gặp Tiểu Yên, bất quá từ biểu tình và phản ứng của mấy người thị nữ, hắn liếc mắt đã đoán được người đó là Tiểu Yên.
"Ồ? Nha hoàn này tướng mạo khá tốt a... Mấy tên rác rưởi bắt nàng đi, ngoại trừ muốn làm ta khó chịu, chỉ sợ cũng thực sự coi trọng Tiểu Yên này?"
Trình Phong cười lạnh một tiếng, hướng về phía một trong những tỳ nữ mỉm cười.
"Lữ, Lữ thiếu gia? Đó là Lữ thiếu gia của ta sao?" Tỳ nữ kia trợn to hai mắt, trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó liền muốn chạy ra ngoài sân, nhưng vừa bước ra một bước đã bị mấy thị nữ khác cản lại.
Một vị tỳ nữ có lớp phấn lót dày trên mặt cười lạnh nói: "Thành thật đứng yên đó! Đồ đê tiện, còn dám lộn xộn, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!"
"Lữ thiếu gia của các ngươi xong đời rồi, lại còn dám nhắc tới lên đài diễn võ? Chỉ bằng hắn cũng có tư cách cùng Lư thiếu gia nhà ta đánh một trận? Hừ, Lư thiếu gia nhà ta chính là cường giả Đấu Tướng bát giai!"
"Lên đài diễn võ rồi, sinh tử bất luận, đến lúc đó ngươi sẽ chờ nhặt xác cho Lữ thiếu gia nhà ngươi đi!!"
"Lữ Phụng Tiên kia hôm nay mới vừa trở thành nội môn đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Tông, chớp mắt đã phải chết, thật đúng là... Thật là đáng thương a, ha ha!"
"Còn như ngươi, tiện tỳ này, chỉ sợ cũng không có cơ hội hầu hạ Lữ thiếu gia nhà ngươi!"
Những lời này chua ngoa thâm độc, nói ra khỏi miệng, làm cho Tiểu Yên sắc mặt trắng bệch, mà mấy thị nữ khác lại nhịn không được bật cười.
Mặc dù cách rất xa, nhưng những lời này lại rõ ràng truyền vào tai Trình Phong, làm cho sắc mặt hắn càng thêm lạnh băng.
Quả nhiên, rắn chuột một ổ, có chủ tử nào sẽ có nô tài đó.
Hừ! Đợi lão tử thu thập xong mấy tên rác rưởi này, sẽ quay lại dạy dỗ các ngươi, lũ tiện nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận