Liên Minh Anh Hùng Chi Vô Địch Thăng Cấp

Chương 229: Một lớp thiếu nữ đột kích

**Chương 229: Đột kích của một nhóm thiếu nữ**
Tuần thú sư muốn ngự không mà đi chỉ cần sở hữu yêu thú phi hành là được, nhưng cường giả độc tu đấu khí muốn ngự không mà đi thì phải đạt thực lực Đấu Hoàng cảnh giới.
Mà Đấu Hoàng, là sau khi cửu giai Đấu Vương đột phá gông xiềng cuối cùng mới có thể đạt tới, vô số người tu luyện cả đời cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới này.
Còn như bên trên Đấu Hoàng, chính là Đấu Thần, đây chính là cường giả có thể huy quyền phá núi, phủi tay đoạn hải, đạp không mà đi phá vỡ không gian cũng chưa chắc không thể.
Giờ này khắc này, Hứa Tâm Nghi trốn ở trong khe đá, hai mắt xuyên thấu qua khe đá thận trọng nhìn ra phía ngoài, lại vừa vặn chứng kiến trên bầu trời hai cặp ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, điều này làm nàng không khỏi kinh hô một tiếng.
"Tiểu cô nương, không cần trốn!"
Một thanh âm đột nhiên xuất hiện bên tai Hứa Tâm Nghi, gần giống như có người đang ở bên cạnh nàng nói chuyện.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên bầu trời hai thân ảnh hướng ngọn núi rơi xuống, chỉ là trong chớp mắt, hai người kia đã xuất hiện ở sát biên giới khe đá.
Hai vị bạch y nữ tử trên đầu đều mang đấu lạp, làm cho không ai có thể thấy rõ diện mạo của các nàng, bất quá chỉ từ khí chất cùng vóc người mà xem, sợ rằng mặc dù không phải dung nhan tuyệt thế thì cũng nhất định là mỹ nữ xuất trần bất nhiễm.
Vị nữ tử bên trái xuyên thấu qua khăn che mặt đánh giá Hứa Tâm Nghi, mỉm cười gật đầu nói: "Không sai, không sai! Không nghĩ tới ở nơi này, lại có thể gặp được cô nương có thể chất thích hợp với công pháp Linh Lung Cốc của ta như vậy!"
Thanh âm của nàng phi thường nhu hòa, lọt vào tai người nghe rất thoải mái.
Một vị nữ tử khác lại cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói ra: "Hừ! Thoạt nhìn quả thực thích hợp với đấu khí công pháp của Linh Lung Cốc chúng ta, bất quá đáng tiếc, nàng đã không phải là hoàn bích chi thân, tu luyện cũng làm ít công to, thể chất tốt như vậy coi như là phế đi!"
Linh Lung Cốc? Các nàng là người của Linh Lung Cốc? Hứa Tâm Nghi vô cùng khiếp sợ, hít sâu mấy hơi cố gắng để cho mình trấn định lại.
Linh Lung Cốc, đây chính là một trong mười hai đại tông môn của Đại Hoang Châu, thực lực tuy không phải mạnh nhất trong mười hai đại tông môn, nhưng cũng được xem là hàng trung, nếu hai người trước mắt là cường giả Đấu Hoàng cảnh giới trở lên, sợ rằng địa vị trong Linh Lung Cốc cũng không thấp.
Hứa Tâm Nghi suy nghĩ một chút, lúc này khom người, cung kính nói ra: "Tiểu nữ gặp qua nhị vị tiền bối!"
Nhưng ai biết vị nữ tử phía bên phải lúc này lại mở miệng nói: "Tuổi tác như vậy, thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi? Vậy mà đã không phải là hoàn bích chi thân, hừ hừ, cô nương phóng lãng như vậy, Linh Lung Cốc chúng ta không cần!"
Sắc mặt Hứa Tâm Nghi cứng đờ, kính ý vừa mới xuất hiện trong lòng nháy mắt biến mất không còn chút gì.
Sau đó, chỉ thấy nàng mở miệng nói: "Tiền bối, tiểu nữ chỉ là một người thường, mặc dù không phải hoàn bích chi thân, đó cũng là cho nam nhân ta yêu, không quan hệ với những người khác!"
Vết thương trên mặt nàng tuy đã đóng vảy, nhưng còn chưa hoàn toàn biến mất, lộ ra trên cánh tay cũng đầy vết sẹo, thoạt nhìn có chút dữ tợn, khi nói lời này còn mang theo một tia lệ khí.
Đấu Hoàng cảnh giới? Mặc dù thực lực các ngươi cường đại, cũng không thể vô duyên vô cớ nhục nhã ta! Hứa Tâm Nghi thầm nghĩ.
Cho đến lúc này, Hứa Tâm Nghi vẫn chưa hiểu hai người này xuất hiện ở đây rốt cuộc là có mục đích gì, lẽ nào chỉ là đơn thuần đi ngang qua, bởi vì cảm nhận được thể chất của nàng có chút đặc thù, thích hợp tu luyện đấu khí công pháp của Linh Lung Cốc, cho nên tò mò xuống xem một chút?
Có thể là cảm giác giọng của Hứa Tâm Nghi đụng chạm đến chính mình, vị nữ tử lúc trước nói chuyện không khỏi lạnh rên một tiếng, một cổ uy thế cường đại đột nhiên bộc phát hướng Hứa Tâm Nghi ép tới.
"Oanh!"
Hứa Tâm Nghi sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất, cũng may nàng kịp thời đưa hai tay ra chộp vào vách đá bên cạnh, nhờ vậy mới không có quỳ xuống.
"Sư muội!" Vị nữ tử bên trái có chút trách cứ khẽ quát một tiếng, nói ra: "Ngươi làm khó một tiểu cô nương làm cái gì? Hơn nữa nàng cũng không có trêu chọc chúng ta, là chúng ta hù dọa người ta trước, sao ngươi có thể nói như vậy?"
Nói xong, nàng cũng không để ý vị nữ tử bên cạnh, nhìn về phía Hứa Tâm Nghi nói ra: "Tiểu cô nương, sư muội của ta nói chuyện luôn như vậy, bất quá nàng không phải phần tử xấu, ngươi đừng sợ! Sao ngươi lại ở một mình chỗ này? Ngọn núi cao như vậy, muốn leo lên cũng không dễ dàng!"
Lúc nói, cảm giác của nàng đã lan tràn ra, chỉ trong khoảnh khắc đã cảm ứng thân thể Hứa Tâm Nghi rõ ràng.
Cái này... Tiểu cô nương này rốt cuộc đã phải chịu đựng dằn vặt như thế nào? Trên người sao lại nhiều vết thương như vậy? Thậm chí ngay cả mấy khối xương đầu đều có vết tích vừa mới khép lại!
Lúc này, vị nữ tử được gọi là sư muội hiển nhiên cũng cảm nhận được tình trạng của Hứa Tâm Nghi, khí tức trên người cũng không còn bừng bừng bức người như trước, đã sớm đem khí thế áp bách Hứa Tâm Nghi thu hồi lại.
"Ngược lại vẫn không sai!" Vị sư muội kia hừ nhẹ một tiếng, nói ra: "Mặc dù không phải hoàn bích chi thân có chút đáng tiếc, bất quá tiểu cô nương này thoạt nhìn chắc là người có đại nghị lực, nếu như dạy dỗ đàng hoàng, tương lai chưa chắc không thể xông ra một phen thành tựu!"
Cái này? Hứa Tâm Nghi hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn hai vị nữ tử trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hai người các nàng muốn thu ta vào Linh Lung Cốc?
Điều này sao có thể?
Chứng kiến phản ứng của Hứa Tâm Nghi, hai vị bạch y nữ tử liếc nhau, đều khẽ cười một tiếng.
...
Đối với những chuyện xảy ra bên người Hứa Tâm Nghi, Trình Phong tự nhiên không rõ ràng, lúc này hắn sớm đã đến trang viên của Man Vưu Tông.
Một trăm vị thiếu nữ, trọn 100 vị thiếu nữ có tấm thân xử nữ, toàn bộ bị giam ở trang viên này.
Mà hộ viện trong trang viên, còn có một ít đệ tử của Man Vưu Tông lúc này sớm đã không biết tung tích, hiển nhiên bọn họ đã biết chuyện Man Vưu Tông bị diệt, chạy thoát thân.
"Tìm cho ta! Bọn chúng hẳn là chưa đào tẩu bao lâu, tìm khí tức bọn chúng lưu lại, đem những hộ viện và môn đồ chạy trốn của Man Vưu Tông này tìm ra!"
"Không chừa một mống!"
Trình Phong hướng về phía xa xa vài đầu Cự Lang quát lên, hành động của Man Vưu Tông hoàn toàn chọc giận hắn, nếu đã biết có người đào tẩu, làm sao hắn có thể bỏ qua?
"Rống!"
"Rống!"
Vài tiếng gào rú, hơn mười đầu Cự Lang phân tán bốn phía, cẩn thận phân biệt khí tức trong trang viên, sau một lát, thân thể cao lớn đã chạy ra khỏi trang viên.
Giờ này khắc này, những thiếu nữ được cứu ra tất cả đều tụ tập ở trong trang viên, trong đó một số người bởi vì là người địa phương Âm Hoa Thành nên đã rời khỏi trang viên.
Còn có một chút đã ở sau khi kinh hỉ qua đi dự định rời đi.
Còn những người còn lại, hoặc là Man Vưu Tông mua từ bọn buôn người, hoặc là người nhà đã c·hết thảm, không nhà để về, những người này mờ mịt đứng ở trong sân, nhất thời không biết đi con đường nào.
"Ân nhân, van cầu ngài thu lưu chúng ta!!"
Cũng không biết là cô nương nào trước hô một câu, sau đó, những người khác cũng đều hai mắt sáng lên, toàn bộ hướng phía Trình Phong nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận