Liên Minh Anh Hùng Chi Vô Địch Thăng Cấp

Chương 256: Khiêu khích

**Chương 256: Khiêu khích**
Những người có mặt tại nơi này, thực lực đều không yếu, có thể sở hữu thực lực khiêu chiến yêu thú Lục Giai trước 26 tuổi, điều này nói rõ bọn họ yếu nhất e rằng cũng có cảnh giới Đấu Tướng nhất giai.
Đấu Tướng nhất giai, đừng quên gia chủ Trình gia ở Tây Sa thành trước kia cũng chỉ mới là Đấu Tướng nhất giai mà thôi.
Mà gia chủ Trình gia cũng đã gần 50 tuổi!
Bởi vậy có thể thấy được, thiên phú của những người trẻ tuổi này đều không tồi, mà có thể bồi dưỡng bọn họ đến thực lực như bây giờ, chỉ sợ bối cảnh sau lưng của bọn họ cũng chưa chắc đã yếu.
Người như vậy, thường thường đều có chút ngạo khí, đối với kẻ nhỏ yếu tự nhiên là nhìn không thuận mắt, khí tức Đấu Sư tam giai Trình Phong biểu lộ ra ở trong mắt bọn họ hoàn toàn không khác gì con kiến hôi.
Muốn bọn họ tôn trọng Trình Phong một chút? Đừng nói giỡn!
Lúc này, Trình Phong đứng ở cửa viện, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
"Ồ? Còn đứng đó bất động phải không? Bản thiếu gia đã nói, ngươi cái đồ rác rưởi này không nghe được sao?"
"Cút nhanh lên! Nơi đây không phải địa phương loại người rác rưởi như ngươi nên tới!"
Mắt thấy Trình Phong đứng bất động ở đó, đã có người không nhịn được, nhấc chân đi về phía Trình Phong.
Người này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, khí tức Đấu Tướng nhất giai không hề che giấu, trong lúc nói chuyện, trong mắt lộ ra vẻ cuồng ngạo.
Bên cạnh lồng sắt, Tam Trưởng Lão ngoại môn cau mày, nhưng không mở miệng ngăn cản vị thanh niên kia, mà là mở miệng nói ra: "Đem hắn đạp ra ngoài là được, chớ làm t·ổ·n th·ư·ơ·n·g tính mạng của hắn! Hắn có khả năng đã lấy được tư cách đệ tử ngoại môn, đã xem như là đồng môn của chúng ta. Lăng Tiêu Kiếm Tông chúng ta cấm đồng môn đệ tử chém g·iết lẫn nhau!"
Hắn nói không sai, trên thực tế ngoại trừ Thiên Tà Tông, mười một đại tông môn còn lại đều có một quy củ giống nhau, đó chính là cấm đệ tử trong môn đấu đá lẫn nhau.
Nếu có ân oán gì, cũng chỉ có thể giải quyết trên diễn võ đài.
Không thông qua đài diễn võ, cũng đồng nghĩa với việc sinh t·ử chớ luận, sinh t·ử do t·h·iê·n m·ệ·n·h.
Vị thanh niên kia sau khi nghe được lời của Tam Trưởng Lão ngoại môn, cười tà nói: "Giang trưởng lão yên tâm, loại rác rưởi này còn chưa xứng để ta ra tay làm t·ổ·n th·ư·ơ·n·g hắn, ta chỉ biết một cước giẫm lên mặt hắn, đá hắn bay ra ngoài."
Những người khác mắt thấy có người xuất thủ, trên mặt đều lộ ra biểu tình xem náo nhiệt.
"Hừ! Mới bái nhập Lăng Tiêu Kiếm Tông đã bị người ta đạp vào mặt, sau này xem hắn làm sao còn có thể đứng vững trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn."
"Mặt mũi đều mất hết! Đáng đời hắn không may, ai bảo hắn không biết sống c·hết xông tới nơi này?"
"Xông tới thì cũng chẳng có gì, ngoan ngoãn cút ra ngoài là được, không ngờ hắn còn có chút cứng rắn, lại dám đứng ở cửa không đi... Thật đúng là tự đại đến mức ngu ngốc!"
"Một cái Đấu Sư tam giai mà thôi, ở trước mặt chúng ta đến cả cơ hội xuất thủ cũng không có, đạp mặt hắn, hắn cũng phải ngoan ngoãn đưa mặt tới cho chúng ta đạp!"
Lúc này, vị thanh niên kia chạy tới trước mặt Trình Phong, tự tiếu phi tiếu nhìn Trình Phong, nói ra: "Lời của bọn họ, ngươi cũng đã nghe được chứ? Còn không quỳ gối trước mặt bổn thiếu gia, sau đó chủ động đưa mặt tới?"
Bất quá biểu tình của Trình Phong lại làm cho hắn hơi ngẩn ra.
Vốn hắn thấy, người trước mắt này hẳn là phải lộ ra vẻ kinh sợ mới đúng, nhưng hắn lại chẳng nhìn thấy nửa điểm vẻ sợ hãi, ngược lại còn thấy được một tia lạnh nhạt.
Lúc này, hai mắt Trình Phong nhìn chằm chằm người đến, trong ánh mắt lộ ra thần sắc giống như đang nhìn một n·gười c·hết.
Thanh niên này nổi giận, đấu khí trong đấu hải đã bắt đầu ngưng tụ, dữ tợn nói ra: "Ngươi, cũng dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta?"
Thoại âm rơi xuống, chân của hắn cũng đồng thời giơ lên, trong nháy mắt đạp về phía mặt Trình Phong.
Không có chút hoa mỹ nào, một cước vô cùng đơn giản mà trực tiếp.
Hoa mỹ? Không cần thiết... chỉ là đối phó một gã Đấu Sư tam giai mà thôi, hắn thấy tùy tiện một cước đều không phải thứ đối phương có thể tránh thoát.
Nhưng mà một màn kế tiếp, lại làm cho hắn ngây ngẩn cả người!
Không chỉ là hắn, toàn bộ những người có mặt trong tiểu viện, bao gồm cả vị Tam Trưởng Lão ngoại môn họ Giang kia cũng đều ngây ngẩn cả người.
"Ba!"
Một tiếng vang nhỏ, lúc bàn chân của người trẻ tuổi này vừa mới nâng lên, một bàn tay tựa như kìm sắt đã dò xét qua đây, trong nháy mắt nắm được mắt cá chân hắn.
"Cái gì?" Sắc mặt thanh niên cứng đờ, hoàn toàn không ngờ rằng một cước mình đá ra lại bị đối phương bắt lại.
Hơn nữa lực lượng ngón tay của đối phương phi thường cường đại, năm ngón tay kia nắm mắt cá chân lại khiến cho toàn thân hắn tê dại, thậm chí toàn bộ chân nhỏ đều đã mất đi lực đạo, lại trở nên vô tri giác.
Xa xa, những người xem náo nhiệt kia đều lộ ra ánh mắt kinh hãi.
Điều này sao có thể? Một tên Đấu Sư tam giai nhỏ bé mà thôi, làm sao có thể ngăn được công kích của một gã Đấu Tướng nhất giai?
"Nếu như ta không nhìn lầm, cuộc khảo hạch đệ tử nội môn này hẳn là mới vừa bắt đầu mới đúng chứ? Ngoại trừ vị tiểu nữu mặt lạnh vừa rồi, các ngươi hẳn là còn chưa tham gia khảo hạch, vẫn còn chưa tính là đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Tông chứ?"
Trình Phong nắm lấy mắt cá chân của người kia, cánh tay khẽ nâng lên, lực lượng cường đại bộc phát, người nọ chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, lại bị Trình Phong lật ngược lên đầu, chân hướng lên trên.
Không có chút sức phản kháng nào! Một gã Đấu Tướng nhất giai, ở trong tay hắn giống như một con gà con, mặc sức vần vò.
Tất cả mọi người đều bị kinh hãi, há hốc mồm, ngây ngốc không nói nên lời.
"Hắc hắc!" Trình Phong lộ ra nụ cười giống như ác ma, từng chữ từng câu nói ra: "Xem ra ta đã đoán đúng! Các ngươi đã không phải là đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Tông, ta cũng đồng dạng không có tham gia khảo hạch Ngoại Môn Đệ Tử, quy củ đồng môn nội đấu tự nhiên không quản được đến chúng ta... Ta nói đúng không? Giang trưởng lão?"
Nói đến đây, ánh mắt Trình Phong đã rơi vào vị Giang trưởng lão ở xa xa.
Lúc này Giang trưởng lão cau mày, rốt cục bắt đầu nhìn thẳng vào Trình Phong, lạnh giọng hỏi: "Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Trình Phong nhướng mày, nhàn nhạt nói ra: "Ta? Ta đương nhiên là tới tham gia khảo hạch đệ tử nội môn... Lẽ nào ta tới sai địa phương hay sao?"
Cái gì? Hắn là tới tham gia khảo hạch đệ tử nội môn?
Dựa vào! Hắn có thể bắt gọn một vị Đấu Tướng nhất giai chỉ bằng một chiêu, thực lực mạnh cỡ nào chứ?
Thực lực mạnh như vậy, ngươi không mau chóng đến tham gia khảo hạch đệ tử nội môn? Lại cứ muốn đi bỏ tiền mua đường tắt trở thành đệ tử ngoại môn?
Hơn nữa, ngươi đã mua đường tắt thì cứ mua đi, việc gì phải xen ngang vào chuyện của chúng ta.
Tên này rốt cuộc muốn làm gì?
Giang trưởng lão kia chính là cường giả Đấu Vương tam giai, đương nhiên sẽ không giống những người khác bị Trình Phong chấn nhiếp, bất quá biểu hiện của Trình Phong cũng khiến cho trên mặt hắn nóng rát.
Mất mặt a! Vừa rồi hắn còn nhắc nhở người kia đừng ra tay quá nặng, chỉ cần đá Trình Phong ra ngoài là tốt rồi, kết quả chớp mắt, Trình Phong lại tóm gọn người nọ giống như xách một con gà con, điều này khiến cho sắc mặt của hắn làm sao có thể đẹp?
Chỉ thấy Giang trưởng lão sắc mặt lạnh như băng nói ra: "Hừ! Bớt nói nhảm, nếu là tới khảo hạch, liền cho ta giữ đúng quy củ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận