Khiến Ngươi Livestream Nói Danh Trứ, Ngươi Nói Hồng Lâu Là Quỷ Thư
Chương 32: Không có đồng tử người giấy lên vũ đài, tứ xuất quỷ hí ám chỉ bốn đạo vong hồn?
Chương 32: Người giấy không có con ngươi lên sân khấu, bốn vở quỷ hí ám chỉ bốn vong hồn?
Màu đen như mực, chất chồng trong căn phòng vốn đã chật chội, tạo nên một sắc thái khiến người ta sợ hãi.
Ánh trăng như sương, lấp đầy những chỗ khuyết trên phiến đá vốn đã bị năm tháng ăn mòn.
Ống kính, ngay sau khi tiếng nói của Tề Lạc vừa dứt, liền bắt đầu di chuyển chậm lại.
Đêm nay dường như sắp kết thúc.
Buổi livestream hôm nay, có lẽ nên kết thúc bằng "quỷ hí" chưa từng nghe thấy trước đây.
Người xem nín thở, dồn ánh mắt về phía ống kính đang chỉ hướng, chuẩn bị tưởng tượng trong đầu cảnh tượng tiếp theo.
"Lẹt xẹt ~ "
Một âm thanh trong trẻo mà tịch mịch, đột nhiên truyền vào tai.
Ngay sau đó, là tiếng vang chói tai tựa như nhịp trống ——
"Lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ "
Âm thanh va chạm rất có tiết tấu, cuốn theo tiếng gió gào thét, tầng tầng khắc sâu vào lòng người xem.
Những người vốn đang như chim sợ cành cong, đồng loạt ngẩng đầu, khóa chặt ánh mắt vào màn hình, muốn dò ngược lại tìm nguồn gốc của âm thanh.
Sau đó, liền nhìn thấy một màn có thể gọi là sởn tóc gáy.
Chỉ thấy nơi rìa ánh trăng lạnh lẽo, xuất hiện hai bóng người mặc áo trắng.
Áo bào trắng rộng lớn, trống trải một cách quỷ dị che phủ lên thân thể dường như không có xương cốt, mái tóc đen dài rũ xuống che hai bên gương mặt.
Các nàng cúi đầu, giống như những con rối bị điều khiển.
Mỗi một bước đi, bước chân va chạm với mặt đất lại tạo ra tiếng vang chói tai khó nghe như vậy.
"Lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ "
Ống kính, vẫn lắc lư trong gió, từ từ tiến về phía trước.
Tiếng bước chân, cũng vang vọng trong căn phòng vắng lặng, kéo theo sự rùng mình khiến da đầu tê dại.
Cuối cùng!
Khoảnh khắc hình ảnh trong màn hình chuyển từ viễn cảnh thành cận cảnh.
Hai bóng người vốn đã thu hút mọi ánh nhìn từ lúc xuất hiện, cũng dừng lại ngay bên cạnh Nguyên Phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế.
"Ca sát ~ ca sát ~ "
Không khí yên lặng trong vài giây.
Phá vỡ sự yên lặng đó, là hai tiếng vang nhỏ bé mà lạnh lẽo tựa như tiếng băng nứt.
Ánh sáng lạnh lẽo, từ phía trên bức tường gạch cũ kỹ, thoáng chốc rọi xuống.
Theo sau âm thanh máy móc điều chỉnh cuối cùng, trọn vẹn một triệu người xem trong phòng livestream đồng thời nhìn thấy....
Hai bóng người áo trắng đứng nghiêm một cách quỷ dị kia, lại cùng nhau... vặn vẹo cổ.
Tiếng ca sát ca sát vẫn liên tục vang lên, giống như tiếng bánh răng đã rỉ sét từ lâu ma sát vào nhau, cứng nhắc và máy móc đến cực điểm.
Ống kính tiến về phía trước, đẩy một cảnh cận.
Sau đó người xem liền nhìn thấy một đôi môi đỏ tươi như máu, hai vệt má hồng được cố tình điểm tô trên gương mặt.
Cùng....
Hai hốc mắt trống rỗng... nằm dưới hàng lông mày thanh mảnh.
Mà cảnh tượng kinh khủng nhất, chính là giờ phút này.
Cách một lớp ánh trăng u ám, lạnh lẽo.
Người xem phát hiện.
Trong đôi hốc mắt sâu hoắm quái dị kia, vậy mà...
Không có con ngươi!
"A! ! !"
Giờ khắc này, hầu như tất cả người xem đang kiên trì trước màn hình, đều bật ra tiếng thét kinh hãi đến cực điểm.
Đó là sự giải phóng cảm xúc không thể kìm nén trong nội tâm, là biểu đạt chân thật của việc bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi đến hoàn toàn mất đi lý trí.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng hiểu ra rồi!
Hai đạo... hai bóng người này.
Căn bản mẹ nó không phải là người!
Mà là....
Hai người giấy không thể giả vào đâu được!
Trái tim vốn đang run sợ, vào giờ khắc này hoàn toàn mất đi nhịp đập vốn có.
Dưới ánh trăng tựa thủy ngân trút xuống, khóe miệng nhếch lên một cách quái dị kia, khiến người ta ngay cả dũng khí nhìn một lần cũng không có.
Gió lạnh nức nở, người giấy không mắt.
Mà kinh khủng hơn thế nữa.....
Là "máu tươi" phun ra từ vết cắt trên cổ Nguyên Phi vừa đúng lúc vấy bẩn lên mặt mày người giấy, hình thành hai hàng huyết lệ uốn lượn trên gò má.
"Đinh ~ đinh ~ đinh ~ "
Hình ảnh đứng im, kéo dài một khoảng thời gian rất lâu.
Chẳng biết từ lúc nào, ba tiếng chiêng vang lên, đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, là một giọng nói lanh lảnh mà chói tai.
Tựa như đã bị lửa lớn thiêu đốt qua vô số lần, khuấy động tâm trạng căng thẳng của mọi người ——
"Giờ Tý một khắc đến ~ "
"Mời nương nương chọn kịch ~ "
"Mời nương nương chọn kịch ~~~ "
Sự lặp lại cố ý cùng âm cuối quái dị, khiến bầu không khí hiện trường trở nên kinh khủng đến cực điểm.
Những người xem đang tê dại da đầu trước màn hình đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó ngón tay run rẩy bắt đầu liều mạng dụi mắt.
Không thể nào.....
Ta vừa mới, rốt cuộc ta vừa mới nhìn thấy cái gì?
Trong im lặng, mưa đạn bùng nổ như thủy triều!
【 Ngọa Tào! Ta mẹ nó hình như vừa thấy miệng người giấy cử động thì phải?? Câu kia chọn kịch, chẳng lẽ.... không phải là người giấy nói đấy chứ? 】 【 Khá lắm, ta cũng nhìn thấy mà! Không phải chứ, sao lại có thể như thế được? Thứ đó chỉ là giấy dán thôi, làm sao có thể nói chuyện được? 】 【 Nể phục dân gian thật, ta nghe nói hình như có một môn gọi là "Trát giấy hình nhân", người giấy họ làm ra gần như không khác gì người sống. 】
Mưa đạn bùng nổ, bộc lộ không sót chút nào nỗi sợ hãi và kinh dị trong lòng người xem.
Bọn họ quả thực không nhìn lầm, người giấy vừa rồi đúng là đã mở miệng.
Chẳng qua, đây đều là do Tề Lạc cùng với đạo cụ trong phòng kinh dị cùng nhau lên ý tưởng thiết kế mà thôi.
Dùng thủ pháp tương tự như múa rối bóng, chỉ cần vài sợi dây thép dài ngắn khác nhau là có thể thực hiện được.
Mục đích làm vậy, từ đầu đến cuối chỉ có một!
Đẩy bầu không khí lên cao nhất, đẩy cảm giác nhập tâm lên cao nhất!
Đẩy trải nghiệm của người xem lên cao nhất!
Còn về việc người xem có thích loại trải nghiệm này hay không.
Không vấn đề gì, dù không thích, xem thêm vài lần rồi cũng sẽ thích thôi!
Trong ống kính, cảnh tượng âm u tiếp diễn.
Hai người giấy lúc trước đứng thẳng bất động trước mặt Nguyên Phi, chậm rãi khom người xuống, dùng hai tay nâng một tờ giấy đỏ tươi đưa ra.
Nguyên Phi vươn tay, dùng ngón tay trắng bệch không chút huyết sắc cầm lấy tờ giấy đỏ.
Sau khi cúi đầu xem qua, nàng lạnh giọng mở miệng.
"Vậy điểm bốn vở kịch đi, vở thứ nhất « Hào Yến », vở thứ hai « Khất Xảo », vở thứ ba « Tiên Duyên », vở thứ tư... « Ly Hồn »!"
Nói xong, nàng không đưa tờ giấy lại.
Nàng men theo một mép dài gấp lại, rồi dán lên vết thương trên cổ vẫn đang rỉ máu róc rách.
Động tác quái dị khôn tả, càng làm cho bầu không khí lúc này thêm phần sâu lắng đáng sợ.
"Răng rắc ~ soạt ~ "
Trong tiếng máy móc lại vang lên lần nữa, hai người giấy đồng thời lùi lại hai bước.
Ngay sau đó, chúng biến mất vào bóng tối vô biên tựa như những con rối gỗ bị giật dây điều khiển.
Trong tầm mắt, là một mảnh hỗn độn.
Nguyên Phi yên lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ xưa phủ đầy bụi.
"Ông ~ "
Một tiếng đàn vang lên, phát ra âm thanh nghẹn ngào trầm thấp mà kéo dài, tựa như tiếng thở dài trong đêm khuya của một lão linh nhân đã lâu không cất giọng.
Một giây sau, bức tường rách nát như mạng nhện sau lưng Nguyên Phi, đột nhiên tách ra từ chính giữa.
Khoảng sân sâu thẳm, ánh trăng như nước.
Người xem theo ống kính nhìn lên.
Chỉ thấy một sân khấu cũ kỹ, tàn lụi, lặng lẽ nằm ở một góc sân nhỏ.
Không khí bao trùm bởi một mùi hỗn tạp của sự cũ kỹ và ẩm mốc, ngay phía trên sân khấu, treo một ngọn đèn dầu cũ nát.
Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng đều khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Vở kịch thứ nhất, « Hào Yến »!"
"Mời nương nương thưởng hí ~ "
Giọng nói sắc nhọn không giống người kia lại vang lên, ngọn đèn trên sân khấu cũng đột nhiên vụt tắt cùng lúc.
Ánh trăng quạnh quẽ chiếu rọi xuống, tấm màn che nặng trịch từ từ được kéo ra.
Tất cả mọi người trước màn hình, tim đều như nhảy lên đến cổ họng.
Vừa sợ hãi khi xem kịch, bọn họ lại vừa háo hức muốn xem kịch.
Muốn biết, cái gọi là 【 quỷ hí 】 này rốt cuộc có gì khác biệt so với những vở kịch bình thường mà bản thân hay xem.
Nhưng, ngay khoảnh khắc tấm màn sắp mở ra hoàn toàn, tiếng nhạc nhị hồ chậm rãi vang lên.
Tề Lạc mở miệng.....
"Trước khi mở màn, hỏi mọi người một vấn đề nhé! Các ngươi có biết, vì sao ta lại gọi bốn vở kịch này là quỷ hí không?"
Tiếng nói vừa dứt, người xem lập tức đưa ra đáp án.
【 Chà, cái này đơn giản, không phải ngươi nói Nguyên Phi là quỷ phi sao? Vậy kịch nàng chọn, dĩ nhiên chính là quỷ hí rồi! 】 Nội dung trên mưa đạn nhất trí lạ thường.
Nhưng ngoài dự đoán là, Tề Lạc sau khi nhìn thấy, lại nhếch khóe miệng, khe khẽ lắc đầu.
"Nếu như kịch do quỷ phi chọn chính là quỷ hí, vậy thì ta cũng không cần bày ra trận thế lớn như vậy để mọi người cùng thưởng thức rồi!"
"Bây giờ, ta sẽ nói cho chư vị biết, vì sao... ta lại gọi bốn vở kịch sắp tới là quỷ hí!"
Giọng Tề Lạc, vào giờ khắc này đột nhiên trở nên khàn khàn, phiêu hốt.
Theo ống kính dần dần di chuyển, hắn giơ tay chỉ về phía sân khấu sau lưng.
"Bởi vì..... bốn vở kịch tiếp theo đây, lần lượt tương ứng với bốn vong hồn trong « Hồng Lâu Mộng »!"
"Kịch này, do quỷ phi chọn, do quỷ quái diễn, kể chuyện ma quỷ!"
"Như vậy, mới có tư cách được gọi là quỷ hí!"
Tề Lạc khẽ quay đầu, xoay người nhìn về phía sân khấu.
Tấm màn che nặng trịch, giờ đây đã mở ra hoàn toàn.
Tiếng nhị hồ vang lên, tựa như dòng suối lạnh lẽo tuôn trào tới.
Hắn hơi nheo mắt, khép tay áo ngồi xuống.
Âm thanh cuối cùng truyền vào tai người xem, tràn ngập một cảm giác quỷ dị.
"Vở thứ nhất, « Hào Yến »! Mời mọi người xem cho kỹ!"
"Nếu ai có thể tìm ra vong hồn tương ứng."
"Ngày mai, ta mời ngươi đến phòng livestream của ta...."
"Nhập mộng, dạo chơi công viên!"
Màu đen như mực, chất chồng trong căn phòng vốn đã chật chội, tạo nên một sắc thái khiến người ta sợ hãi.
Ánh trăng như sương, lấp đầy những chỗ khuyết trên phiến đá vốn đã bị năm tháng ăn mòn.
Ống kính, ngay sau khi tiếng nói của Tề Lạc vừa dứt, liền bắt đầu di chuyển chậm lại.
Đêm nay dường như sắp kết thúc.
Buổi livestream hôm nay, có lẽ nên kết thúc bằng "quỷ hí" chưa từng nghe thấy trước đây.
Người xem nín thở, dồn ánh mắt về phía ống kính đang chỉ hướng, chuẩn bị tưởng tượng trong đầu cảnh tượng tiếp theo.
"Lẹt xẹt ~ "
Một âm thanh trong trẻo mà tịch mịch, đột nhiên truyền vào tai.
Ngay sau đó, là tiếng vang chói tai tựa như nhịp trống ——
"Lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ "
Âm thanh va chạm rất có tiết tấu, cuốn theo tiếng gió gào thét, tầng tầng khắc sâu vào lòng người xem.
Những người vốn đang như chim sợ cành cong, đồng loạt ngẩng đầu, khóa chặt ánh mắt vào màn hình, muốn dò ngược lại tìm nguồn gốc của âm thanh.
Sau đó, liền nhìn thấy một màn có thể gọi là sởn tóc gáy.
Chỉ thấy nơi rìa ánh trăng lạnh lẽo, xuất hiện hai bóng người mặc áo trắng.
Áo bào trắng rộng lớn, trống trải một cách quỷ dị che phủ lên thân thể dường như không có xương cốt, mái tóc đen dài rũ xuống che hai bên gương mặt.
Các nàng cúi đầu, giống như những con rối bị điều khiển.
Mỗi một bước đi, bước chân va chạm với mặt đất lại tạo ra tiếng vang chói tai khó nghe như vậy.
"Lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ lẹt xẹt ~ "
Ống kính, vẫn lắc lư trong gió, từ từ tiến về phía trước.
Tiếng bước chân, cũng vang vọng trong căn phòng vắng lặng, kéo theo sự rùng mình khiến da đầu tê dại.
Cuối cùng!
Khoảnh khắc hình ảnh trong màn hình chuyển từ viễn cảnh thành cận cảnh.
Hai bóng người vốn đã thu hút mọi ánh nhìn từ lúc xuất hiện, cũng dừng lại ngay bên cạnh Nguyên Phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế.
"Ca sát ~ ca sát ~ "
Không khí yên lặng trong vài giây.
Phá vỡ sự yên lặng đó, là hai tiếng vang nhỏ bé mà lạnh lẽo tựa như tiếng băng nứt.
Ánh sáng lạnh lẽo, từ phía trên bức tường gạch cũ kỹ, thoáng chốc rọi xuống.
Theo sau âm thanh máy móc điều chỉnh cuối cùng, trọn vẹn một triệu người xem trong phòng livestream đồng thời nhìn thấy....
Hai bóng người áo trắng đứng nghiêm một cách quỷ dị kia, lại cùng nhau... vặn vẹo cổ.
Tiếng ca sát ca sát vẫn liên tục vang lên, giống như tiếng bánh răng đã rỉ sét từ lâu ma sát vào nhau, cứng nhắc và máy móc đến cực điểm.
Ống kính tiến về phía trước, đẩy một cảnh cận.
Sau đó người xem liền nhìn thấy một đôi môi đỏ tươi như máu, hai vệt má hồng được cố tình điểm tô trên gương mặt.
Cùng....
Hai hốc mắt trống rỗng... nằm dưới hàng lông mày thanh mảnh.
Mà cảnh tượng kinh khủng nhất, chính là giờ phút này.
Cách một lớp ánh trăng u ám, lạnh lẽo.
Người xem phát hiện.
Trong đôi hốc mắt sâu hoắm quái dị kia, vậy mà...
Không có con ngươi!
"A! ! !"
Giờ khắc này, hầu như tất cả người xem đang kiên trì trước màn hình, đều bật ra tiếng thét kinh hãi đến cực điểm.
Đó là sự giải phóng cảm xúc không thể kìm nén trong nội tâm, là biểu đạt chân thật của việc bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi đến hoàn toàn mất đi lý trí.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng hiểu ra rồi!
Hai đạo... hai bóng người này.
Căn bản mẹ nó không phải là người!
Mà là....
Hai người giấy không thể giả vào đâu được!
Trái tim vốn đang run sợ, vào giờ khắc này hoàn toàn mất đi nhịp đập vốn có.
Dưới ánh trăng tựa thủy ngân trút xuống, khóe miệng nhếch lên một cách quái dị kia, khiến người ta ngay cả dũng khí nhìn một lần cũng không có.
Gió lạnh nức nở, người giấy không mắt.
Mà kinh khủng hơn thế nữa.....
Là "máu tươi" phun ra từ vết cắt trên cổ Nguyên Phi vừa đúng lúc vấy bẩn lên mặt mày người giấy, hình thành hai hàng huyết lệ uốn lượn trên gò má.
"Đinh ~ đinh ~ đinh ~ "
Hình ảnh đứng im, kéo dài một khoảng thời gian rất lâu.
Chẳng biết từ lúc nào, ba tiếng chiêng vang lên, đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, là một giọng nói lanh lảnh mà chói tai.
Tựa như đã bị lửa lớn thiêu đốt qua vô số lần, khuấy động tâm trạng căng thẳng của mọi người ——
"Giờ Tý một khắc đến ~ "
"Mời nương nương chọn kịch ~ "
"Mời nương nương chọn kịch ~~~ "
Sự lặp lại cố ý cùng âm cuối quái dị, khiến bầu không khí hiện trường trở nên kinh khủng đến cực điểm.
Những người xem đang tê dại da đầu trước màn hình đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó ngón tay run rẩy bắt đầu liều mạng dụi mắt.
Không thể nào.....
Ta vừa mới, rốt cuộc ta vừa mới nhìn thấy cái gì?
Trong im lặng, mưa đạn bùng nổ như thủy triều!
【 Ngọa Tào! Ta mẹ nó hình như vừa thấy miệng người giấy cử động thì phải?? Câu kia chọn kịch, chẳng lẽ.... không phải là người giấy nói đấy chứ? 】 【 Khá lắm, ta cũng nhìn thấy mà! Không phải chứ, sao lại có thể như thế được? Thứ đó chỉ là giấy dán thôi, làm sao có thể nói chuyện được? 】 【 Nể phục dân gian thật, ta nghe nói hình như có một môn gọi là "Trát giấy hình nhân", người giấy họ làm ra gần như không khác gì người sống. 】
Mưa đạn bùng nổ, bộc lộ không sót chút nào nỗi sợ hãi và kinh dị trong lòng người xem.
Bọn họ quả thực không nhìn lầm, người giấy vừa rồi đúng là đã mở miệng.
Chẳng qua, đây đều là do Tề Lạc cùng với đạo cụ trong phòng kinh dị cùng nhau lên ý tưởng thiết kế mà thôi.
Dùng thủ pháp tương tự như múa rối bóng, chỉ cần vài sợi dây thép dài ngắn khác nhau là có thể thực hiện được.
Mục đích làm vậy, từ đầu đến cuối chỉ có một!
Đẩy bầu không khí lên cao nhất, đẩy cảm giác nhập tâm lên cao nhất!
Đẩy trải nghiệm của người xem lên cao nhất!
Còn về việc người xem có thích loại trải nghiệm này hay không.
Không vấn đề gì, dù không thích, xem thêm vài lần rồi cũng sẽ thích thôi!
Trong ống kính, cảnh tượng âm u tiếp diễn.
Hai người giấy lúc trước đứng thẳng bất động trước mặt Nguyên Phi, chậm rãi khom người xuống, dùng hai tay nâng một tờ giấy đỏ tươi đưa ra.
Nguyên Phi vươn tay, dùng ngón tay trắng bệch không chút huyết sắc cầm lấy tờ giấy đỏ.
Sau khi cúi đầu xem qua, nàng lạnh giọng mở miệng.
"Vậy điểm bốn vở kịch đi, vở thứ nhất « Hào Yến », vở thứ hai « Khất Xảo », vở thứ ba « Tiên Duyên », vở thứ tư... « Ly Hồn »!"
Nói xong, nàng không đưa tờ giấy lại.
Nàng men theo một mép dài gấp lại, rồi dán lên vết thương trên cổ vẫn đang rỉ máu róc rách.
Động tác quái dị khôn tả, càng làm cho bầu không khí lúc này thêm phần sâu lắng đáng sợ.
"Răng rắc ~ soạt ~ "
Trong tiếng máy móc lại vang lên lần nữa, hai người giấy đồng thời lùi lại hai bước.
Ngay sau đó, chúng biến mất vào bóng tối vô biên tựa như những con rối gỗ bị giật dây điều khiển.
Trong tầm mắt, là một mảnh hỗn độn.
Nguyên Phi yên lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ xưa phủ đầy bụi.
"Ông ~ "
Một tiếng đàn vang lên, phát ra âm thanh nghẹn ngào trầm thấp mà kéo dài, tựa như tiếng thở dài trong đêm khuya của một lão linh nhân đã lâu không cất giọng.
Một giây sau, bức tường rách nát như mạng nhện sau lưng Nguyên Phi, đột nhiên tách ra từ chính giữa.
Khoảng sân sâu thẳm, ánh trăng như nước.
Người xem theo ống kính nhìn lên.
Chỉ thấy một sân khấu cũ kỹ, tàn lụi, lặng lẽ nằm ở một góc sân nhỏ.
Không khí bao trùm bởi một mùi hỗn tạp của sự cũ kỹ và ẩm mốc, ngay phía trên sân khấu, treo một ngọn đèn dầu cũ nát.
Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng đều khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Vở kịch thứ nhất, « Hào Yến »!"
"Mời nương nương thưởng hí ~ "
Giọng nói sắc nhọn không giống người kia lại vang lên, ngọn đèn trên sân khấu cũng đột nhiên vụt tắt cùng lúc.
Ánh trăng quạnh quẽ chiếu rọi xuống, tấm màn che nặng trịch từ từ được kéo ra.
Tất cả mọi người trước màn hình, tim đều như nhảy lên đến cổ họng.
Vừa sợ hãi khi xem kịch, bọn họ lại vừa háo hức muốn xem kịch.
Muốn biết, cái gọi là 【 quỷ hí 】 này rốt cuộc có gì khác biệt so với những vở kịch bình thường mà bản thân hay xem.
Nhưng, ngay khoảnh khắc tấm màn sắp mở ra hoàn toàn, tiếng nhạc nhị hồ chậm rãi vang lên.
Tề Lạc mở miệng.....
"Trước khi mở màn, hỏi mọi người một vấn đề nhé! Các ngươi có biết, vì sao ta lại gọi bốn vở kịch này là quỷ hí không?"
Tiếng nói vừa dứt, người xem lập tức đưa ra đáp án.
【 Chà, cái này đơn giản, không phải ngươi nói Nguyên Phi là quỷ phi sao? Vậy kịch nàng chọn, dĩ nhiên chính là quỷ hí rồi! 】 Nội dung trên mưa đạn nhất trí lạ thường.
Nhưng ngoài dự đoán là, Tề Lạc sau khi nhìn thấy, lại nhếch khóe miệng, khe khẽ lắc đầu.
"Nếu như kịch do quỷ phi chọn chính là quỷ hí, vậy thì ta cũng không cần bày ra trận thế lớn như vậy để mọi người cùng thưởng thức rồi!"
"Bây giờ, ta sẽ nói cho chư vị biết, vì sao... ta lại gọi bốn vở kịch sắp tới là quỷ hí!"
Giọng Tề Lạc, vào giờ khắc này đột nhiên trở nên khàn khàn, phiêu hốt.
Theo ống kính dần dần di chuyển, hắn giơ tay chỉ về phía sân khấu sau lưng.
"Bởi vì..... bốn vở kịch tiếp theo đây, lần lượt tương ứng với bốn vong hồn trong « Hồng Lâu Mộng »!"
"Kịch này, do quỷ phi chọn, do quỷ quái diễn, kể chuyện ma quỷ!"
"Như vậy, mới có tư cách được gọi là quỷ hí!"
Tề Lạc khẽ quay đầu, xoay người nhìn về phía sân khấu.
Tấm màn che nặng trịch, giờ đây đã mở ra hoàn toàn.
Tiếng nhị hồ vang lên, tựa như dòng suối lạnh lẽo tuôn trào tới.
Hắn hơi nheo mắt, khép tay áo ngồi xuống.
Âm thanh cuối cùng truyền vào tai người xem, tràn ngập một cảm giác quỷ dị.
"Vở thứ nhất, « Hào Yến »! Mời mọi người xem cho kỹ!"
"Nếu ai có thể tìm ra vong hồn tương ứng."
"Ngày mai, ta mời ngươi đến phòng livestream của ta...."
"Nhập mộng, dạo chơi công viên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận