Hoa Ngu Tòng Nam Mô Khai Thủy

Chương 07: Tuyển hắn diễn Lữ Bố, không có tâm bệnh!

Chương 07: Tuyển hắn diễn Lữ Bố, không có vấn đề gì!
"Tiểu thư Na Trát ngươi yên tâm, kế hoạch quay chụp của đoàn làm phim không thay đổi, sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề lịch trình của ngươi."
Nghe nói như thế về sau, Cổ Lực Na Trát ngược lại là nửa tin nửa ngờ gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều điều gì.
Bản thân nghệ sĩ không cần dính vào những chuyện tranh cãi này, đến lúc đó nếu thật sự có phiền phức gì về lịch trình, để người đại diện giải quyết là được.
Nàng cũng chỉ là tìm hiểu sơ qua tình hình một chút.
Người đóng vai Lữ Bố này mặc dù vẫn chưa tìm được, Tôn Cường cũng không ngại sớm tiết lộ một chút.
Dù sao sau khi đoàn làm phim xảy ra chuyện này, ít nhiều cũng có chút lòng người hoang mang, bất kể có người được chọn hay không, dù cho đến lúc đó chính hắn phải vào vai thì cũng không thể để bộ phim dừng lại ở đó.
Mà khoan đã. Ai nói không có ứng viên thích hợp!
Liên quan tới nhân vật Lữ Bố này, nếu như là đường đường chính chính quay một bộ phim chính kịch về Tam Quốc, yêu cầu đó khẳng định không ít.
Nhưng cái thứ « Võ Thần Triệu Tử Long » này cùng với chính kịch không thể nói là cùng loại, chỉ có thể nói là không hề liên quan chút nào.
Thật đúng với lời của Lục lão sư, cải biên không phải là biên bậy, phim ảnh không phải là nói nhảm.
« Võ Thần Triệu Tử Long » ở hai phương diện biên bậy và nói nhảm này, có thể nói đều dính một chút.
Cho nên đối với việc lựa chọn người đóng vai Lữ Bố, ít nhiều cũng có thể nới lỏng yêu cầu một chút.
Tuy nhiên, về mặt chiều cao thì lại có yêu cầu cứng rắn.
Chủ yếu là nam chính Lâm Canh Tân có vóc dáng quá cao, nếu mà tìm một nam nghệ sĩ cao mét bảy mấy đến diễn Lữ Bố, lúc đối diễn Lữ Bố còn phải ngửa đầu nhìn Triệu Vân sao?
Vậy thì thật quá kỳ quái.
Trớ trêu thay, trong giới giải trí, nam nghệ sĩ có chiều cao như vậy lại là nhiều nhất. Thành ra mấy người cao mà Tôn Cường tìm được đều bị từ chối cả.
Lúc này, Tôn Cường đang cân nhắc hay là dứt khoát để Bạch Lương đảm nhận vai diễn còn thiếu này.
Hắn cũng không phải kiểu người vơ bèo gạt tép, bắt được ai thì là người đó, muốn dùng Bạch Lương, tự nhiên cũng có lý do của hắn.
Đầu tiên, Bạch Lương trông rất đẹp trai, vóc dáng cũng cao.
Đồng thời hắn cũng không phải loại nam nghệ sĩ gầy gò yếu ớt, không thể nói là nam nhân cường tráng gì, nhưng ít nhất cũng trông cường tráng hơn Lâm Canh Tân một chút.
Điểm này cũng là đủ rồi.
Tiếp theo, đối phương cũng là có cửa nẻo.
Vị Dương tỷ giới thiệu Bạch Lương đến đoàn làm phim này, tên đầy đủ là Dương Tinh, trước kia từng là người đại diện của Chương Tử Di, sau đó lại chạy sang giới giải trí Hồng Kông lăn lộn một thời gian.
Quan hệ của nàng rất rộng, phía sau cũng có tư bản chống lưng, mà lại có tin tức nói, Dương Tinh chậm nhất là sang năm lại muốn có động thái lớn, lần này trọng tâm công việc cũng không phải ở Hương Giang, mà là đặt cược vào nội địa.
À đúng rồi, còn có một điểm rất quan trọng, đó chính là quan điểm bồi dưỡng nghệ sĩ của Dương Tinh là đi theo con đường số lượng ít nhưng chất lượng cao.
Theo Tôn Cường thấy, Bạch Lương mặc dù là người mới, nhưng đã được Dương Tinh nhìn trúng, tương lai tiền đồ chí ít sẽ không quá kém.
Xem như một đạo diễn tuyển chọn diễn viên, Tôn Cường cho biết ánh mắt nhìn người của chính mình có khả năng không mạnh như vậy, nhưng hắn là người tương đối thực tế.
Ánh mắt nhìn người của mình không đủ mạnh, vậy thì học hỏi cách làm của những người lợi hại kia là được rồi.
Lúc Dương Tinh chào hỏi cũng đã nói Bạch Lương là người mới, cho một vai nhỏ là được.
Tôn Cường cũng xác thực chuẩn bị một vai nhỏ, nhưng bây giờ không phải là vừa vặn sao.
Vậy thì dứt khoát cho Dương Tinh một thể diện!
Ngành giải trí là nơi coi trọng tình cảm mà, có người chống lưng chính là dễ dùng.
Cho nên. Tôn Cường căn bản không hề hỏi Bạch Lương một chút vấn đề cơ bản nào.
Ví dụ như có phải tốt nghiệp từ trường lớp diễn xuất chuyên nghiệp hay không, có từng đóng phim chưa, hắn cảm thấy những thứ này Dương Tinh chắc chắn đã sớm giúp hắn "kiểm tra hàng" rồi.
Vấn đề duy nhất trước mắt chính là. Khí chất của tiểu tử Bạch Lương này không quá phù hợp.
Cái dáng vẻ cười lên ôn hòa rạng rỡ kia, đoán chừng rất có khả năng thu hút sự chú ý của các cô gái, nhưng lại rất không giống Tam gia họ Lữ.
Tuy nhiên Tôn Cường cho biết mình với tư cách là đạo diễn tuyển chọn diễn viên, cũng là có chút tài năng, rất biết "nhìn người".
"Đến đây, tiểu Bạch, ngươi thu nụ cười lại, căng mặt ra."
Bạch Lương không hiểu nhiều về quy trình thử vai, nhưng hắn khá tôn trọng sự chuyên nghiệp của người ta.
Khuôn mặt vừa căng ra, đồng thời hắn lại vô thức nheo mắt lại.
Phong cách đẹp trai lạnh lùng vốn có từ xương cốt và ngũ quan lập tức trở lại! Thậm chí bởi vì động tác nheo mắt này, phảng phất còn mang theo chút sát khí.
Hoắc! Được đấy!
Tôn Cường thầm tán thưởng trong lòng.
Ánh mắt của Dương Tinh quả nhiên lợi hại!
Cười lên thì trông như người vật vô hại, một chàng trai lớn ôn hòa, rạng rỡ, đẹp trai, gương mặt này vừa căng ra phong cách liền lập tức thay đổi.
Điều này nói rõ cái gì? Con đường diễn xuất của tiểu tử này rất rộng, khí chất đa dạng, thuộc về dạng được lão thiên gia ban cho chén cơm.
Loại diễn viên như thế này có thể diễn được rất nhiều vai.
Lữ Bố đương nhiên cũng được, ít nhất Lữ Bố trong « Võ Thần Triệu Tử Long » là được rồi.
Đùng!
Tôn Cường vỗ tay một cái, "Được, không thành vấn đề! Ngày mai ký hợp đồng, có cần ta đưa trước cho người đại diện của ngươi xem qua không?"
Bạch Lương lắc đầu tỏ ý không cần, thầm nghĩ mình làm gì có người đại diện nào.
Nhưng một vai diễn nhỏ không có mấy câu thoại mà còn làm rất trang trọng, ban đầu còn tưởng rằng tiền lương không chừng cũng giống như làm người mẫu, kết toán theo ngày đâu.
Hắn thu hồi lại đánh giá rằng đoàn làm phim này chỉ là một gánh hát rong.
Chính quy một chút cũng tốt, tránh cho giống như Hoàng Cảnh Du bị quỵt tiền lương.
Trong lòng còn có chút phấn khích nho nhỏ, sắp được làm Hoàng Đế rồi á!
Vai diễn mà Dương tỷ giới thiệu cho hắn chính là Hoàng Đế, nói ra thì nghe có vẻ rất oách, nhưng trong bộ phim này kỳ thực không có cảm giác tồn tại quá lớn.
Chủ yếu đóng vai trò làm tấm nền bối cảnh, lời thoại đều rất ít.
Bạch Lương ngược lại không quan tâm, trải nghiệm một chút cảm giác làm Hoàng Đế tốt biết bao nha!
Trước khi đến hắn còn làm bài tập nữa kìa, tra sơ qua một chút về cuộc đời của vị Hoàng Đế Lưu Biện cuối thời Đông Hán này.
Nghiên cứu qua sau phát hiện không có gì đáng nghiên cứu.
Mười bảy tuổi kế vị, mười tám tuổi liền băng hà.
Hắn cũng hiểu vì sao Tôn Cường bảo hắn nghiêm mặt lại, Hoàng Đế mà, sao có thể gặp ai cũng cười ha hả ôn hòa như vậy chứ.
Bạch Lương cảm thấy không có vấn đề gì!
"Hoan nghênh gia nhập đoàn làm phim của chúng ta, ngươi bảo trợ lý của ngươi đến quầy lễ tân đăng ký một chút đi, sắp xếp phòng cho ngươi."
Trợ lý?
Bạch Lương không hiểu gì cả, hắn đã không có người đại diện, cũng không có trợ lý. Chẳng lẽ đây là tiêu chuẩn tối thiểu của ngành giải trí sao?
Ai cũng có?
Mà Tôn Cường lúc nói lời này, ánh mắt kỳ thực liếc nhìn vị lão ca đang đứng cách đó không xa.
Chính là người đã nhận hai bao thuốc lá của Bạch Lương, dẫn hắn đến sảnh khách sạn chờ nhân viên công tác của đoàn làm phim.
Tôn Cường hiển nhiên cũng không nhận ra vị nhân viên nhà mình này, lúc tới chỉ thấy đối phương đi cùng Bạch Lương, rất tự nhiên liền mặc định đó là trợ lý, tài xế loại thân phận này rồi.
Rất hợp lý.
Đến bước này, hình tượng của Bạch Lương trong mắt Tôn Cường đã rất hoàn thiện.
Một chàng trai đẹp trai tiềm năng đã được người đại diện nổi tiếng có tuệ nhãn biết châu chọn trúng, tính linh hoạt cực mạnh, hơn nữa còn chưa bắt đầu diễn xuất đã được bố trí trợ lý, đủ để chứng minh sự coi trọng của Dương Tinh đối với hắn.
Tiểu tử, tương lai bất khả hạn lượng nha!
Tuyển hắn diễn Lữ Bố, không có vấn đề gì!
Dù sao đây cũng là một trong những vai diễn hàng đầu, dùng tài nguyên của công ty và đoàn làm phim, đi mối quan hệ của mình, dù sao cũng không lỗ.
Buổi thử vai mơ mơ màng màng kết thúc, lần thử vai diễn viên đầu tiên trong hai đời của Bạch Lương cứ như vậy kết thúc.
Để tỏ lòng lịch sự, hắn nhắn tin cảm ơn đồng thời báo cho Dương Tinh biết việc mình đã thử vai thành công.
Đồng thời cũng không quên khoe khoang một chút với Hoàng Cảnh Du, thuận tiện hỏi câu "Ngươi thì sao?"
Hoàng Cảnh Du trả lời hắn bằng một biểu tượng ngón tay giữa rồi không có động tĩnh gì nữa.
Mà lúc này Dương Tinh đang ở Thượng Hải nhìn điện thoại di động của mình, mỉm cười.
Nhà sản xuất nổi tiếng trong giới là Trương Gia Chấn đang ăn cơm cùng nàng tò mò hỏi một câu: "Là có chuyện gì vui sao?"
"Ai, chính là trước đó gặp được một người trẻ tuổi khá thú vị, hình tượng khí chất rất không tệ, liền giới thiệu cho một đoàn làm phim."
"Người ngươi nhìn trúng? Ký hợp đồng chưa?"
"Không phải xuất thân chính quy cũng chưa từng đóng phim, cứ để chính hắn tự rèn luyện đã, đoàn làm phim chính là một cái thùng thuốc nhuộm, diễn viên xuất thân từ đường ngang ngõ tắt không dễ dàng nổi danh như vậy đâu."
"Lỡ như là mầm tốt bị người khác ký trước mất thì sao?"
"Làm gì có chuyện dễ dàng nổi danh như vậy chứ, vai diễn kia nhỏ không thể nhỏ hơn, ban đầu đoàn làm phim người ta chuẩn bị tìm diễn viên quần chúng tại chỗ đóng, vốn dĩ chỉ là nước cờ nhàn rỗi thôi, nếu thật sự có thiên phú thì cuối cùng vẫn sẽ đến tay ta thôi, tiểu tử này rất lanh lợi."
Chỉ với thao tác báo tin của Bạch Lương tại quán KTV kia, Dương Tinh tự tin rằng đối phương nếu thật sự muốn tạo dựng thành tựu trong ngành giải trí, chắc chắn sẽ không xem nhẹ vị "Bá Nhạc" là nàng đây.
Mà lại đây mới chỉ là vai diễn đầu tiên mà thôi, sang năm công ty mà nàng hợp tác cùng Trương Gia Chấn sẽ chính thức thành lập, nàng làm giám đốc điều hành.
Trước lúc này, chỉ cần Bạch Lương liên hệ Dương Tinh, nàng sẽ giúp đỡ một chút, giới thiệu cho hắn một số vai diễn phụ nhỏ lẻ.
Sau này phân lượng vai diễn sẽ từ từ tăng thêm, nhưng cũng sẽ không quá nặng.
Dương Tinh chủ yếu là muốn để lại cho Bạch Lương một ấn tượng: Chút đỉnh mà Tỷ đây tùy tiện để lọt ra, cũng đủ cho tiểu tử ngươi ăn rồi.
Cho ăn quá no vậy khẳng định không được, việc câu cá mà đánh ổ quá nặng kết quả chính là làm hư khẩu vị của cá, chắc chắn sẽ trắng tay.
Chờ ấn tượng này hình thành, nếu Bạch Lương thực sự có chí tiến thủ, muốn ký hợp đồng với công ty để phát triển tốt thì chắc chắn sẽ tìm nàng.
Vừa có tình nghĩa cũ, cũng càng thuận tiện cho Dương Tinh "khống chế" hắn.
Cũng không phải nói nàng có sở thích kỳ quái gì, mối quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ vốn dĩ nên là như vậy.
Những người đại diện hoặc đoàn đội hậu trường không kiểm soát được nghệ sĩ của mình, rất nhiều người chỉ có thể trơ mắt nhìn nghệ sĩ nhà mình làm ra những chuyện ngu xuẩn khiến người ta sụp đổ tại chỗ.
Ở ngành giải trí, loại chuyện này cũng không hề hiếm gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận