Hoa Ngu Tòng Nam Mô Khai Thủy

Chương 45: Tan nát cõi lòng đại nam hài cầu thu lưu (cầu truy đọc, cầu nguyệt phiếu)

Chương 45: Chàng trai lớn tan nát cõi lòng cầu thu lưu (cầu truy đọc, cầu nguyệt phiếu)
Xong rồi á!
Nói đến, trước đó vai Long Minh trong « Tiên kiếm vân chi phàm » mang lại cho Bạch Lương trải nghiệm diễn xuất quá ít, cảm giác như là chưa diễn gì cả.
Cho nên đối với hắn mà nói, lần này vai Trương Hiển Tông trong « Vô tâm pháp sư » kết thúc mới xem như lần thứ hai chính thức xong vai.
Đồng thời thu hoạch sau khi kết thúc vai diễn cũng rất lớn.
Một phong bì đỏ, bên trong không có nhiều tiền, chủ yếu là thể hiện ý tứ một chút.
Cái này hình như là một quy tắc của đoàn làm phim, diễn viên đóng vai nhân vật chết thì sẽ được nhận.
Bạch Lương đã nhận qua hai lần, thêm lần này là lần thứ ba.
Ngoài ra còn có ba bó hoa tươi!
Trong đó một bó đương nhiên là do đoàn làm phim chuẩn bị, nam phụ số hai kết thúc vai diễn vẫn phải giữ chút thể diện.
Còn lại hai bó. Đương nhiên là do các huynh đệ tốt mua rồi!
Vương Ngạn Lâm cùng Hàn Đông Quân, hai tên này mỗi người tặng một bó, nụ cười có chút muốn ăn đòn.
"Ngươi không tưởng rằng là Kim Thần cùng Trần Dao mua tặng ngươi đấy chứ? Không thể nào không thể nào?"
Bạch Lương liếc nhìn hai tên này một cái, đầu tiên là không khách khí nhận hoa vào tay, tiếp đó rất nhẹ nhàng buông một câu: "Người ta tặng quà xong vai cho ta, đắt hơn cái đồ chơi này của các ngươi."
Trác!
Thật hay giả?!
Không phải chứ anh em, ngươi làm thế này thì mất vui nha.
Ghen ghét khiến người chất bích tách rời.
Kỳ thực cũng không có tặng món quà gì "đặc biệt quý giá", chỉ là một cái thắt lưng Hermes và một cái ví LV.
Có vẻ như hai cô nương này trước đó vừa hay cùng nhau đi dạo phố, vừa hay tách ra một lát, vừa hay nhìn trúng vài món đồ, chuẩn bị mua về tặng cho ba của mình, vừa hay ba đột nhiên lại không cần dùng...
Vậy thì không còn cách nào, đồ dành cho nam, chỉ có thể "tận dụng đồ bỏ đi" một chút thôi.
Điều vi diệu nhất là, hai nàng ra khỏi cửa, chỉ tách nhau mười mấy phút, đã lén lút mua xong quà rồi.
Bạch Lương cảm thấy vẫn rất hợp lý, người ta không dùng được mà, tiện tay liền đưa cho hắn.
Chuyện tốt như thế này hắn từ nhỏ đến lớn đã trải qua không ít lần.
Nhưng Vương Ngạn Lâm cùng Hàn Đông Quân đều sắp phát điên rồi.
Đều có thể lên mạng đăng quảng cáo: Chàng trai lớn cao trên một mét tám tan nát cõi lòng cầu thu lưu.
Bạch Lương: Đừng nóng vội.
Tặng hoa xong thì dĩ nhiên là muốn chụp ảnh chung.
Đầu tiên là chụp ảnh tập thể, tiếp đó mấy anh em lại tụ lại chụp riêng với nhau một tấm.
Đến lượt hai cô nương, Vương Ngạn Lâm phụ trách chụp ảnh hộ tay còn run lên.
Đồng thời cũng chụp được một tấm ảnh mà có lẽ cả đời này hắn không quên được.
Một trái một phải, đồng thời ôm cánh tay Bạch Lương, nhón chân, hôn chụt một cái.
Đương nhiên, cảnh tượng này chỉ là hiệu ứng chương trình mà thôi, hai cô nương này đã bàn bạc xong, cùng nhau trêu chọc Bạch Lương, xem có thể khiến hắn p·h·á phòng không.
Hiển nhiên là không.
Kiểu đánh lén mức độ này không làm lung lay được đạo tâm của Bạch Lương.
Bữa tối hôm đó lại bình tĩnh hơn không ít, mọi người tụ tập một chỗ ăn uống nói chuyện phiếm.
Rượu cũng không uống quá nhiều, bởi vì bọn họ ngày mai còn phải quay phim nữa.
Nhưng nhấp một chút, có chút men rồi, miệng liền có phần không giữ được.
Ví dụ như Kim Thần kéo Trần Dao, lặng lẽ thì thầm to nhỏ trong góc.
Cô nàng này có chút "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" nhìn Trần Dao, "Sao ngươi lại thích hắn được chứ?"
"Ta không có..." Trần Dao hơi yếu ớt phản bác.
Kim Thần rõ ràng không tin, may mà Trần Dao lại giải thích một câu, "Thật sự không đến mức đó đâu..."
Thấy nàng nói rất tha thiết, Kim Thần lập tức thầm nghĩ mình đoán sai rồi?
Nhưng rồi chau mày, đột nhiên phản ứng kịp.
"Ngươi thích chính là Trương Hiển Tông đi!"
Câu này vừa nói ra, đối phương liền im lặng.
Giữa nhân vật và diễn viên hiển nhiên vẫn có khoảng cách, bình thường chỉ có khán giả mới đem nhân vật trên màn ảnh gán vào bản thân diễn viên ngoài đời.
Trong hiện thực, những người thực sự hợp tác đóng phim, khi thật lòng đầu nhập tình cảm vào nhân vật, có thể sẽ khá nhập tâm.
Nhưng chỉ cần thoát vai ra, vẫn có thể phân biệt rõ ràng sự khác biệt giữa nhân vật và bản thân.
Dù sao ngày nào cũng quay phim cùng nhau, không giống khán giả cách một lớp màn hình toàn dựa vào tưởng tượng.
Là người hay quỷ, người bên cạnh chẳng lẽ không biết sao.
Rất hiển nhiên, Trần Dao vì Nhạc Khởi La, nhân vật quan trọng nhất trong giai đoạn đầu cuộc đời mà mình diễn, đã đầu tư khá nhiều tình cảm và tâm sức.
Bằng không cũng sẽ không xuất hiện cảnh không khống chế được cảm xúc khi kết thúc vai diễn trước đó.
Đến mức nàng có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa Bạch Lương và nhân vật Trương Hiển Tông hay không... nói thật, Kim Thần thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, cảm thấy sự khác biệt vẫn là rất lớn.
Trong phim Trương Hiển Tông chỉ sủng ái một mình Nhạc Khởi La.
Mà ngoài đời Bạch Lương hiển nhiên là một cái "trung ương điều hòa không khí", hắn đối với ai cũng rất tốt.
Cho nên ~ Kim Thần: Toang! Chỉ có mình ta là thằng hề?
Cái công ty Đường Nhân này không thể ở lại được rồi, có độc!
"Hai người lén lút nói chuyện gì thế?"
Sau khi Trần Dao chậm rãi quay về bên cạnh mình, Bạch Lương thuận miệng hỏi một câu.
"Nói chuyện về ngươi nha ~"
Trần Dao, người trước nay luôn có chút thẹn thùng và nội liễm trước mặt Bạch Lương, lúc này dường như đột nhiên hoạt bát hẳn lên.
Nhưng Bạch Lương lại không thấy kỳ lạ, sờ cằm mình, "Lén lút khen ta đẹp trai hả?"
Trần Dao nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu mạnh, "Đúng là như vậy đó."
"Có mắt nhìn!"
"Vậy... Cái ví ngươi sẽ dùng mãi chứ?" Trần Dao đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên rồi, ngươi tặng ta sao ta có thể vứt đi được."
"Vậy sau này có người khác lại tặng ngươi cái mới thì sao?"
"Nếu vậy thì, người tặng quà kia thật là có chút không có mắt nhìn, đến lúc đó ta giúp ngươi dạy dỗ đối phương."
Trần Dao nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, dường như đã có chút men say.
Mà lúc này Kim Thần đột nhiên lại gần hỏi một câu: "Vậy cái thắt lưng ta tặng đâu?"
"Lần sau gặp ngươi, ta tại chỗ rút ra quất ngươi."
"Một lời đã định, phì! Ngươi có cần chút mặt mũi không vậy?"
"Ta còn tưởng ngươi thích kiểu này chứ, ta tự phạt một chén."
"Một chén sao đủ? Ngươi ngày mai lại không quay phim, ba chén!"
Trần Dao chống cằm nhìn hai người này, liền rất hiếu kì, vì sao hai người họ vừa mở miệng nói chuyện, phong cách lại thay đổi hẳn vậy?
Ghê ghê ~ có lúc khiến người ta nghe mà đỏ mặt tía tai.
Bạch Lương: Trước khi gặp được nữ lưu manh tiếp theo, mình xin giữ quyền giải thích cuối cùng.
Ngày hôm sau, khi Bạch Lương tỉnh lại sau cơn say, việc đầu tiên là xác nhận một chút, xem bên cạnh mình có đột nhiên xuất hiện thêm người nào không.
Đã một thời gian không uống nhiều như vậy, đám người này ỷ vào ngày mai còn phải quay phim, bắt lấy hắn - người vừa xong vai - mà chuốc rượu tới tấp.
Ngay cả Trần Dao ngoan như vậy cũng nâng chén đến góp vui một chút, Bạch Lương không say mới lạ.
Bình thường hắn rất ít khi để mình rơi vào trạng thái vô thức.
Bởi vì vận khí quá tốt rồi.
Uống say bí tỉ, rất dễ dàng tỉnh dậy thấy trong lòng mình có một cô nương xinh đẹp không mảnh vải che thân đang nằm.
Lỡ như trên ga giường còn thấy vết máu, vậy thì phiền phức to.
Tuy nói uống say rượu thực ra cũng không đến mức mất lý trí, người đều mềm nhũn cả ra, đâu còn phản ứng gì nữa.
Nhưng Bạch Lương dường như có "Đặc dị công năng" về phương diện này: hắn có thể.
Có video ghi lại từ đời trước làm chứng.
Cho nên nam hài tử ra ngoài cũng phải bảo vệ tốt bản thân, đừng sơ ý một chút là bị nữ nhân xấu cho "nhặt thi".
"Lão Vương à ~ hôm qua ta về bằng cách nào vậy?"
"Hai cô nương hợp sức đưa ngươi về đấy, ngươi cái tên này cũng quá là..., uống say rồi còn không cho ta với Hàn Đông Quân chạm vào, cái tật xấu gì vậy!" Bên kia đầu dây, Vương Ngạn Lâm thẳng thừng phàn nàn.
Đương nhiên là ý thức tự bảo vệ bản thân.
Điểm này có thể là đã thức tỉnh nhờ Hoàng Cảnh Du.
Lần trước đi Bắc Kinh thấy cảnh đoàn làm phim kia quay phim, xác thực đã để lại cho Bạch Lương chút bóng ma tâm lý.
Nói đến, bộ « Thượng Ẩn » của tên kia sắp chiếu rồi!
Bạch Lương cảm thấy chờ cái phim đó lên mạng, dù mang ý nghĩ ủng hộ Hoàng Cảnh Du một chút để xem qua, nhưng nhất định phải tìm mấy cô nương xem cùng.
Nhất định phải "trung hòa" một phen, nếu không hắn có thể sẽ hơi chịu không nổi.
Nói đi nói lại, cái thứ đó thật sự có thể chiếu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận