Hoa Ngu Tòng Nam Mô Khai Thủy

Chương 13: Đi bến tàu chọn điểm cọng khoai tây

Chương 13: Đi bến tàu chọn điểm cọng khoai tây
Đoàn làm phim ở đây giống như một xã hội thu nhỏ, trông thì không có cấp bậc, nhưng thực tế giai cấp rất rõ ràng.
Giống như việc Cổ Lực Na Trát trước đó phổ biến kiến thức cho Bạch Lương về một số "quy tắc ngầm", có nhiều thứ thuộc về nhận thức chung.
Bạch Lương mới chân ướt chân ráo bước vào thế giới xa lạ này, cũng không ngang ngược, nhưng lại tỏ ra khá đặc biệt.
Hắn có cảm giác về ranh giới và tiêu chuẩn của riêng mình. Ví dụ như sau khi biết Cổ Lực Na Trát thường xuyên cầm điện thoại không biết trò chuyện với ai, ngoại trừ lúc quay phim, giữa hai người đừng nói là có tiếp xúc tay chân, hắn thậm chí chưa từng phá vỡ khoảng cách an toàn giữa nam và nữ.
Ấy vậy mà vẫn có thể khiến đoàn làm phim lan truyền chút chuyện không hay về họ.
Chỉ vì bọn họ thường xuyên ở cạnh nhau.
Sau khi dần dần hiểu rõ tình hình đoàn làm phim, Bạch Lương thật ra cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hắn cũng không phải kiểu người sẽ vì hoàn cảnh mà thay đổi bản thân.
Xem như một "kẻ xâm nhập", hắn tuy không ngang ngược, không đến mức hô khẩu hiệu kiểu "quy củ của ta chính là quy củ", nhưng chỉ vì không giống lắm với người khác, hắn vẫn có thể âm thầm thay đổi điều gì đó.
Dùng lời của Cổ Lực Na Trát mà nói: Tiểu tử ngươi có một loại khí tràng rất kỳ quái!
Nàng vừa mới nhắc nhở Bạch Lương một vài "quy tắc ngầm" xong, thì ngay tối hôm đó, sau khi Bạch Lương và Lâm Canh Tân quay xong một cảnh đánh nhau, hai người đã cùng nhau chơi game đôi.
Tương tự, bản thân Na Trát cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, tần suất cầm điện thoại di động những lúc không có việc gì ngày càng giảm.
Bạch Lương có thể đoán được, người ở đầu dây bên kia sợ rằng sắp bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.
Hẳn phải tự hỏi: Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Cũng không biết khi nào hắn mới có thể nhận ra, tốc độ mạng không dây trong nhà lúc nhanh lúc chậm, khả năng lớn nhất là có người đang dùng chùa wifi.
Đương nhiên, nếu là mạng dùng thử, tốc độ đường truyền có thể sẽ càng chậm.
Thật ra Bạch Lương cũng từng có lúc hoài nghi, bản thân mình không phải là vận khí tốt, mà là một Mị Ma.
Sau này đi một chuyến Las Vegas mới phá án được.
Nhưng việc có thể nhanh chóng phá hỏng chuyện tốt của người ta như vậy, cũng có chút liên quan đến việc Cổ Lực Na Trát có thể là một người lụy tình.
Điểm này Bạch Lương đoán được từ trạng thái lên xuống thất thường của nàng khi quay phim.
Cả đoàn làm phim cũng chỉ có trạng thái của nàng là chập chờn nhiều như vậy, động một chút là hai mắt lại thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì ở đâu.
Cổ Lực Na Trát: Đang đứng ở ngã ba cuộc đời đây.
"Làm sao bây giờ đây?"
Nàng tiểu trợ lý kinh ngạc, chủ yếu là không ngờ Na Trát lại cho mình xem lịch sử trò chuyện trên điện thoại của nàng.
Về phần nội dung nha. Bất ngờ là sau một hồi mập mờ qua lại thì đối phương đã ngả bài.
Người ta thổ lộ!
Tiểu trợ lý hơi kinh ngạc nhìn về phía Na Trát, "Tỷ, tỷ lại đi hỏi em?"
Cổ Lực Na Trát úp mặt vào chiếc giường trong phòng, "Ta cũng hết cách rồi còn gì..."
"Không phải trước đó hai người nói chuyện rất tốt sao, em còn tưởng tỷ sẽ đồng ý ngay chứ."
Câu nói này dường như kết thúc cuộc tranh luận, Cổ Lực Na Trát tức giận thở hổn hển, đưa tay muốn lấy điện thoại.
Thấy nàng "bệnh cũ tái phát" muốn hành động theo cảm tính, tiểu trợ lý lại không có ý định ngăn cản.
Mặc dù trước đó đã cùng người đại diện khuyên Na Trát, bạn gái cũ của người kia rất điên, kéo theo cả người hâm mộ cũng không bình thường, dính vào chỉ định là không có quả ngon để ăn!
Nhưng bạn học Na Trát dường như vẫn còn chút ý tứ của thời kỳ phản nghịch, dù sao lúc đó cũng không nghe lọt tai.
Vị đại mỹ nữ Tân Cương này thật sự rất muốn yêu đương! Độ ưu tiên của việc yêu đương cực cao!
Còn đặt cho nó cái tên mỹ miều: Chỉ là tâm sự chút thôi mà.
Bây giờ đối phương trực tiếp ngả bài, tiểu trợ lý lại cảm thấy... Vị nào đó ở đầu kia điện thoại, hẳn là không nhận được câu trả lời hài lòng.
Quả nhiên!
Sau khi cầm lấy điện thoại di động, Cổ Lực Na Trát u oán liếc nhìn tiểu trợ lý nhà mình: Ngươi đáng lẽ phải ngăn ta lại một chút chứ.
Tiểu trợ lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ như đang thần du thiên ngoại.
Cuối cùng Cổ Lực Na Trát vẫn không hồi đáp bất kỳ nội dung nào, ngược lại đứng dậy mặc quần áo vào, "Đi! Ra ngoài thôi!"
"Đi đâu vậy ạ?"
"Đi tìm Bạch Lương!"
Tiểu trợ lý kinh hãi: "Tỷ, không phải tỷ định đi tỏ tình đấy chứ? Nhanh vậy sao? !"
Lời này khiến Cổ Lực Na Trát loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã.
Quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nói bậy bạ gì đó! Ta với hắn là bạn bè, lúc trong lòng không thoải mái, cảm giác ở cùng hắn rất giải tỏa, rất thư giãn. Ta mời hắn ăn khuya, tâm sự chuyện đời thôi mà. Hơn nữa đừng nhìn hắn bình thường ngơ ngác, thật ra hắn có rất nhiều ngụy biện."
"Ví dụ như cái vụ ý nghĩa cuộc sống là đi bến tàu chọn điểm cọng khoai tây?"
"Cũng xem xem đi ~"
Lời giải thích này rất vô lý! Nhưng tiểu trợ lý lại tin.
Bởi vì nàng cũng có cảm giác như vậy, có điều nàng chỉ là một tiểu trợ lý, có một số lời không dám nói ra.
Vào giờ này bình thường, Bạch Lương hẳn là đang ở phòng tập thể dục của khách sạn, thói quen sinh hoạt của hắn vẫn rất quy luật.
Na Trát còn từng khuyên hắn đừng tập luyện chăm chỉ như vậy, cái anh bạn suýt đột tử kia quả thực đã để lại bóng ma tâm lý cho không ít người trong đoàn.
Chẳng phải sao, phòng tập thể dục không lớn lắm của khách sạn, Bạch Lương mỗi ngày đến đó gần như đều bao trọn.
Trân quý sinh mệnh, tránh xa thể dục.
Người trong đoàn phim này xem chừng phải mất vài ba tháng mới hồi phục được, sợ chết khiếp cả rồi.
Bạch Lương cảm thấy cũng có lý, thế là bắt đầu cách một ngày đi phòng tập một lần, thời gian rảnh ra thì hoặc là đọc sách, học chút kiến thức hữu dụng hoặc vô dụng.
Hoặc là...
"Ulti hắn! Ulti hắn! Đợt này hắn chắc chắn chết!"
"Ngươi đừng vội, ta ở gần đây, ta đang đuổi theo."
"Xong rồi, ta toi rồi." Lâm Canh Tân như thể mất hết sức lực, ngả người ra ghế, quay đầu nhìn Bạch Lương thao tác.
Tiếp đó liền thấy hắn điều khiển tướng đường giữa ăn con Cua Kỳ Cục.
Dường như chú ý thấy "ánh mắt tử vong" từ bên cạnh, Bạch Lương đầu cũng không quay lại, "Ta đi thì cũng chết thôi, Darius có hai lần chiêu cuối."
"Ngươi không đến sao mà biết được?"
"Vậy ta đến."
Thế là hai phút sau, đường giữa và đường trên phối hợp, một chết một chạy thoát.
Hai người liếc nhau, nhìn chiến tích 0-6 của mình và chiến tích 7-1 của Bạch Lương, Lâm Canh Tân dường như nghĩ đến hồi ức nào đó không mấy tốt đẹp.
Sắc mặt cứng đờ.
Dường như nghĩ đến tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó trong tương lai có tỷ lệ thắng trăm phần trăm.
Cũng may Bạch Lương không mắng hắn là đồ ăn hại, thậm chí còn nhường đợt lính cho hắn ăn, làm cho cái tên này có chút không quen.
Đây có lẽ là lý do hắn thích tìm Bạch Lương chơi game cùng, chơi giỏi lại còn không chửi đồng đội chơi tệ.
Cảm xúc quá ổn định!
Nếu hắn là con gái, hắn cũng muốn hẹn hò.
Không chỉ vậy.
Khi đồng đội trong trận xếp hạng bắt đầu trút giận vì sắp thua lên người Lâm Canh Tân, Bạch Lương lại ra tay!
Nửa sau ván game này, Bạch Lương cùng đồng đội hàn huyên rất lâu.
Nói chuyện cha mẹ, nói chuyện quá khứ, nói chuyện tương lai, nói chuyện hiện tại... nói mãi đến mức không nói được nữa.
Bởi vì cái gọi là:
Ba đường sắp nát, đàn dương cầm một trận, hẻm núi nào hơn Vienna.
Nhà chính sắp vỡ, đường ra bị chặn, nước trong hồ máu sánh ngang võ lâm gió.
【 Do hành vi tiêu cực hoặc phát ngôn không đúng mực, chúng tôi đã hạn chế phát biểu trong trò chơi của ngài 】 "Á! Bị cấm chat rồi." Bạch Lương gãi đầu, vội vàng phân bua, còn nhiều điều chưa kịp nói, hắn cũng đâu có nói gì thô tục đâu chứ.
"Luôn luôn đòi hỏi từ ngươi, lại chưa từng nói cảm ơn ngươi..."
Bạch Lương lập tức cảm thấy thận mình đau nhói ảo giác, nhìn Lâm Canh Tân bằng ánh mắt như nhìn một con chó.
Làm người đi chứ, cảm giác thận như bị Phương Thiên Họa Kích đâm thủng vậy!
"Khụ khụ." Lâm Canh Tân sau khi xấu hổ, lựa chọn thổi phồng để lái sang chuyện khác: "Ta thấy ngươi cũng có thể đi đánh chuyên nghiệp đấy."
Bạch Lương bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai mà đánh thắng nổi vị đồng hương Im Yoona luyện Đồng tử công kia chứ ~"
Kích hoạt từ khóa.
Lâm Canh Tân quay đầu liền bắt đầu lén lút kể lể với Bạch Lương, "Ta nói cho ngươi nghe, ngươi không biết cảnh quay với người đối diện mà bất đồng ngôn ngữ nó khó chịu thế nào đâu! Có lúc ta không nhớ được lời thoại, chỉ có thể dựa vào biểu cảm của nàng để đoán, kết quả cũng chẳng hiểu gì sất, không biết còn tưởng nàng thất tình, rõ ràng đoạn phim đó là chia ly."
Lần này Bạch Lương không nuông chiều hắn, rất khách quan đáp một câu: "Ta thấy hai người diễn cũng sàn sàn nhau thôi."
Ấy, anh bạn! Ngươi bị người phụ nữ Hàn Quốc xấu xa đó làm cho mê muội rồi hả?!
Lâm Canh Tân lập tức bắt đầu biện bạch, nhưng Bạch Lương cho biết mình đã xem qua 《 Hoa Hồng Có Gai 》.
Ngươi lúc này nhằm nhò gì, Hồng Thế Hiền người ta đối mặt với hai người phụ nữ, một nói tiếng Quảng Đông, một nói tiếng Hàn, hắn chẳng hiểu bên nào nói gì cả, chẳng phải vẫn diễn xuất thần đó sao.
Cũng may Lâm Canh Tân cũng chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, biện bạch thất bại. Vậy thì nhận thôi chứ sao.
Ngược lại lại nảy sinh hứng thú khác.
Nói đúng hơn, hắn đột nhiên thấy hơi ngứa ngáy, muốn làm chuyện xấu xa một chút.
Rất hợp lý. Chó quả thực sẽ đi trêu Capybara.
Thế là hắn nhướng mày, lộ ra nụ cười xấu xa, "Ngươi sắp quay cảnh hôn với Na Trát rồi phải không? Có mong đợi không?"
Câu hỏi này hỏi rất đúng lúc.
Na Trát, người vừa mới tìm đến, cũng thật sự muốn biết.
Cvt Sup: Đi bến tàu chọn điểm cọng khoai tây, hình như là một video trên mạng ngôi sao Âu Mỹ đi du thuyền ăn khoai tây chiên mà có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận