Gia Tộc Tu Tiên: Ta Có Thể Nhìn Thấy Nhắc Nhở

Chương 07: Tái hiện yêu hầu

Bình minh vừa ló rạng, gió xuân ấm áp, hoa đào trên Thanh Đào Sơn càng thêm nở rộ. Lâm Thế Minh tỉnh lại sau khi tu luyện, chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, mệt mỏi tan biến hết. Thanh Mộc Quyết không chỉ giúp ổn định pháp lực mà còn có ưu thế trong việc điều chỉnh và dưỡng sinh.
Với tinh lực dồi dào làm tiền đề, Lâm Thế Minh cũng ôn lại những pháp thuật thường ngày mà hắn đã nắm giữ trong những năm qua, bao gồm mộc đằng thuật, mộc thương thuật, mộc thuẫn thuật,... Đương nhiên, cả Hỏa Cầu thuật, Kim Kiếm thuật Lâm Thế Minh cũng muốn học, bất quá vì công pháp tu luyện của hắn thuộc tính Mộc, nên uy lực những pháp thuật này tỏ ra yếu hơn rất nhiều, vì vậy Lâm Thế Minh càng muốn chuẩn bị thêm một chút Linh Phù hệ Hỏa và Kim.
Sau khi tu luyện pháp thuật xong, hắn lại thả Kim Sí Đường Lang ra, cho nó ăn một tảng lớn thịt linh hầu cùng hai bát linh thủy.
"A, lão Thất, con linh trùng này của ngươi có chút không tầm thường nha, hơn nữa còn đẹp mắt nữa chứ!" Lúc này Lâm Thế Kỳ cũng từ trong phòng đi ra, nhìn chằm chằm vào Kim Sí Đường Lang quan sát không ngừng. Theo những gì nàng biết, phần lớn bọ ngựa đều có màu xanh, cho dù có màu vàng thì cũng chỉ là một lớp mỏng nhạt. Con trùng của Lâm Thế Minh khi mua, không ít người trong Lâm gia đều biết, nhưng đều cho rằng nó là bọ ngựa cánh xanh, lúc đó bọn họ còn khuyên Lâm Thế Minh.
"Đúng là nó ăn khá nhiều, sắp ăn ta cạn túi rồi." Lâm Thế Minh mỉm cười, có chút bất lực nói.
"Đã ăn nhiều như vậy thì hay là bán cho ta đi, Tam tỷ đảm bảo sẽ cho ngươi một cái giá thích hợp!" Lâm Thế Kỳ dạo một vòng, đánh giá Kim Sí Đường Lang từ trong ra ngoài một lượt, vẻ yêu thích trong mắt lộ rõ. Nếu không phải Kim Sí Đường Lang vung lưỡi hái vàng, chi chi chi kêu lớn, Lâm Thế Kỳ chắc đã sờ vào nó rồi.
"Khụ khụ!" Lâm Thế Minh nhịn không được ho khan vài tiếng, hắn rất muốn nói Tam tỷ ngươi không mua nổi đâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nói sang chuyện khác: "Tam tỷ, chúng ta nên sớm đem cây linh đào về trồng, để nó hấp thụ nhiều linh khí của Linh Mạch, ra nhiều linh đào hơn!"
"Được thôi! Nếu ngươi đổi ý thì lúc nào cũng có thể tìm ta!" Lâm Thế Kỳ vẫn còn hơi tiếc nuối đáp lời.
Khoảng cách từ Thanh Đào Sơn đến nhà Đại Ngưu cũng không xa, hai người điều khiển phi kiếm, chưa đầy nửa canh giờ đã đến nơi.
Cây linh đào vẫn như hai ngày trước, trên cành cây chi chít nụ hoa màu hồng, chưa nở một bông nào, cũng không có một bông nào tàn rụng.
"Thật đúng là may mắn tới sớm, với độ thiếu linh khí ở đây, một lần nở hoa, kết một lần quả chỉ sợ đã là giới hạn, hơn nữa, nhiều nhất chỉ có thể kết được hai mươi mấy quả linh đào!" Lâm Thế Kỳ đến dưới gốc cây đào, có chút may mắn nói. Trong khoảnh khắc này, nàng không hề nghi ngờ tự tin vào bản thân, vì là một Linh Thực Sư hiếm có của gia tộc, có thiên phú về linh thực, đây là sự kiêu ngạo của nàng.
Vừa dứt lời, liền thấy nàng bấm niệm pháp quyết, đôi bàn tay thuần thục khẽ đưa ra, linh khí thuộc tính Mộc đột nhiên dâng lên cao, một đạo lục quang sáng chói tràn vào bên trong cây đào.
"Lão Thất, đối với những người tu công pháp thuộc tính Mộc như chúng ta, trước khi di dời, đưa vào một chút linh khí thuộc tính Mộc tinh thuần có lợi cho việc giảm bớt tổn thương linh khí do di dời, ngàn vạn lần không thể học theo mấy tán tu, cậy có chút vũ lực mà rút thô bạo, trên thế giới này không biết có bao nhiêu linh thực đã bị những tán tu kia phá hủy!" Lâm Thế Kỳ vừa nói vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
Lâm Thế Minh cũng rất đồng tình, trong phường thị thường hay xuất hiện một số dược liệu có giá trị lớn nhưng bị hư hại, người bán thuốc thì luôn cho rằng thương gia ép giá, bóc lột tán tu. Mà sự thật thì dược liệu của hắn đã bị chính hắn gây ra tổn thương không thể hồi phục.
Sau khi đưa linh khí vào xong, không biết là ảo giác hay gì mà Lâm Thế Minh luôn cảm thấy những hoa đào trên cây hơi rung động, tựa như sắp sửa nở rộ đến nơi.
"Đưa linh khí xong rồi, tiếp theo là bảo vệ bộ rễ không bị tổn thương!" Lâm Thế Kỳ xoay nhẹ bàn tay ngọc, lấy từ trong nhẫn trữ đồ ra một chiếc bình ngọc nhỏ.
Lâm Thế Minh không xa lạ gì với loại linh dịch trong bình ngọc nhỏ, đó chính là Uẩn Linh Dịch có công dụng tương tự như trận uẩn linh, cái trước xúc tiến linh thú thai nghén, cái sau xúc tiến linh thực sinh trưởng. Sau khi mở nắp bình, Lâm Thế Kỳ dùng linh dịch tưới một vòng quanh rễ cây đào tạo thành một lớp Uẩn Linh Dịch giới có đường kính bốn năm mét. Đừng nhìn chiếc bình ngọc nhỏ trên tay Lâm Thế Kỳ, đó là một kiện pháp khí hạ phẩm có thể chứa được mấy chục cân chất lỏng.
"Được rồi, lão Thất, tiếp theo chỉ cần đào nó lên, cất vào trong hộp ngọc là được!" Lâm Thế Kỳ không quên lời hứa với Lâm Thế Minh sẽ chỉ dạy, nên từng câu từng chữ giảng cho Lâm Thế Minh, đồng thời biểu diễn giải thích từng việc một.
Mà đúng lúc này, một dòng nhắc nhở nữa lại xuất hiện trước mắt Lâm Thế Minh!
"Hãy đi theo dấu chân linh hầu, ngươi sẽ tìm thấy đàn linh hầu!" Lâm Thế Minh hơi kinh ngạc, dòng nhắc nhở của hệ thống khiến hắn khó hiểu, đến mức hắn bị phân tâm, trong nháy mắt đã bị Lâm Thế Kỳ trách mắng.
"Lão Thất! Nếu ngươi có thái độ học tập như thế này thì không cần phải học thuật linh thực nữa, linh thực mặc dù không phải là cái gì cao siêu thâm ảo, nhưng nó xem trọng sự cẩn thận, sự nghiêm túc, không được qua loa!"
"Đương nhiên, nếu ngươi nhường lại con bọ ngựa nhỏ kia cho ta thì ta có thể bỏ qua cho cái thói quen xấu này của ngươi!"
Lâm Thế Minh trực tiếp liếc xéo nàng một cái. Tiếp đó, không để ý tới Lâm Thế Kỳ, thần thức của hắn phóng ra hết mức, hướng về phía rừng cây trên gò núi.
Lâm Thế Minh xem như tu sĩ luyện khí tầng năm, thần thức có thể phóng ra trong đường kính trăm mét, đương nhiên nếu như tập trung vào một hướng thì có thể đạt tới khoảng hai trăm mét, nhưng như vậy sẽ làm tốc độ tiêu hao thần thức tăng lên gấp mấy lần.
Bình thường Lâm Thế Minh tự nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng dòng nhắc nhở của hệ thống cho Lâm Thế Minh hiểu rằng, phụ cận đây có một con Hồng Mao Yêu Hầu, đoán chừng còn là đồng tộc với con yêu hầu trước đây. Hơn nữa phần thưởng hệ thống nhắc nhở cũng làm cho Lâm Thế Minh cảm thấy kỳ lạ.
Thần thức phóng thích đến hơn hai trăm mét, đã bao phủ toàn bộ khu rừng rậm trên gò núi.
Trên một cây tùng cao lớn, Lâm Thế Minh lại lần nữa phát hiện ra một con yêu hầu.
Vẫn là dáng vẻ Cát Ưu nằm, vẫn là đang ăn một loại quả không rõ tên, móng vuốt thì hết gãi đầu lại đào vỏ cây, đôi mắt màu xanh lục tròn xoe đảo qua đảo lại, hướng về phía Lâm Thế Minh.
Chính xác mà nói là đang nhìn chằm chằm cây linh đào sau lưng Lâm Thế Minh!
"Đây là con Hồng Mao Yêu Hầu mà ngươi đã g·iết lần trước sao?" Lâm Thế Kỳ cũng kịp phản ứng, thần thức cũng thăm dò qua. Mặc dù với tu vi Luyện Khí bốn tầng, nàng cũng tốn sức không ít, trên trán xuất hiện mồ hôi hột, nhưng vẫn phát hiện ra con yêu hầu đó.
"Tam tỷ, ngươi hãy mang cây linh thụ về Thanh Đào Sơn trước đi!" Lâm Thế Minh lên tiếng đề nghị.
"Vậy còn ngươi?" Lâm Thế Kỳ lập tức hỏi lại. Tiếp đó, không đợi Lâm Thế Minh t·rả lời, nàng nói thêm: "Ngươi chưa hề có kinh nghiệm thực chiến, tốt nhất chúng ta nên cùng nhau đi."
"Linh thụ quan trọng, hơn nữa ta còn có Linh Phù mà Đại gia gia cho!" Lâm Thế Minh lắc đầu, ý của hắn là muốn theo dõi, nhưng không phải vì muốn săn g·iết. Huống hồ, Hồng Mao Yêu Hầu ở trong rừng có thể nói là như cá gặp nước, Lâm Thế Minh thật sự chưa chắc làm gì được nó.
"Vậy được, nhớ phải cẩn thận đấy." Lâm Thế Kỳ bổ sung thêm, sau đó thu hồi thần thức, bắt đầu công việc cấy ghép cây linh đào.
Nàng phóng ra một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết, một món pháp khí trung giai. Thanh trường kiếm này mặc dù cùng kiếm của Lâm Thế Minh đều là pháp khí trung giai, nhưng cho dù là uy thế hay là kiếm quang tản ra thì đều kém hơn kiếm của Lâm Thế Minh không ít.
Theo Lâm Thế Kỳ bấm niệm pháp quyết và niệm chú, thanh trường kiếm trắng như tuyết hóa thành một thanh cự kiếm, hung hăng chém xuống, trực tiếp chém theo vòng tròn Uẩn Linh Dịch đã vẽ từ trước, cả cây lẫn đất đều bị nhấc lên. Sau đó nàng mở chiếc hộp ngọc trong tay ra, cây linh đào liền hóa thành một đạo hào quang, lọt vào trong hộp ngọc.
"Rống rống!" Ngay khi Lâm Thế Kỳ thu hồi cây đào vào hộp, con yêu hầu ở phía xa lộ vẻ nôn nóng. Nó gào lên một tiếng, từ trên cây tùng nhảy xuống, chạy nhanh như bay về phía Lâm Thế Minh, trong tay vẫn còn đang nắm một nhánh cây thô to, cứng rắn đã bị nó bẻ gãy ở đâu đó.
Tốc độ của yêu hầu cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Thế Minh.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận