Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 979

Nếu không phải vì thân phận đặc thù đã quen với việc nguỵ trang trước mặt người khác thì e là Lý Vân Tranh đã nhảy dựng lên chào hỏi. Chẳng lẽ đây chính là… duyên phận?
Thế nhưng… khi đi đến trước mặt đám người, Lục Châu lại vuốt râu nói thẳng: “Lý Vân Tranh, lão phu biết ngươi sẽ tới.”
Vương Sĩ Trung, Vương Xu, đám tướng sĩ triều đình và đệ tử Thiên Vũ Viện đều nhíu mày. Lại có kẻ dám nói chuyện với hoàng đế của một nước như thế? Quả là ngỗ nghịch phạm thượng.
Vương Xu vừa định cất tiếng trách mắng thì Vương Sĩ Trung đã nhanh tay đè nàng lại, khẽ nháy mắt. Lúc này Vương Xu mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đám người Cao công công và Vương Sĩ Trung là những kẻ lão luyện, dù sao người ăn phải quả đắng là hoàng đế chứ không phải bọn hắn, nhân dịp này cũng nên để cho tiểu hoàng đế nếm trải thế nào là lòng người hiểm ác.
Nào ngờ, Lý Vân Tranh lại xấu hổ chắp tay nói: “Lão tiên sinh.”
Đám người câm nín.
Vừa rồi chẳng phải tiểu hoàng đế rất nóng nảy hay sao? Vì cái gì gặp được lão nhân này lại trở nên ngoan ngoãn biết điều như vậy? Cao công công không tài nào hiểu nổi, tiểu hoàng thế rất thường xuyên nổi giận, sao bây giờ lại bắt đầu biết nhẫn nhịn?
Lục Châu bước tới ngồi vào một ghế trống, bốn đồ đệ ngồi xuống phía sau hắn. Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lý Vân Tranh.”
Lý Vân Tranh lại càng xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, ta dù gì cũng là vua của một nước nha, ngài có thể cho chút mặt mũi không, tuy rằng đã gặp gỡ hai lần và thẳng thắn đối đãi nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, có thể đừng gọi thẳng tên ta không?
“Lão tiên sinh gọi trẫm?”
“Bên kia gió lớn, bên này vị trí đẹp hơn. Lão phu muốn tán gẫu với ngươi một phen. Lại đây.” Lục Châu chỉ tay vào chiếc ghế cạnh mình.
Lúc này, Cao công công nháy mắt với tên tiểu thái giám đứng bên cạnh. Tiểu thái giám toàn thân run rẩy vì sợ hãi, nhưng bị Cao công công trừng mắt nên đành phải vỗ bàn đứng lên.
Tiểu thái giám chỉ tay vào mặt Lục Châu, quát: “Cuồng đồ to gan dám vô lễ với bệ hạ?!”
Lục Châu vẫn bình tĩnh vuốt râu chờ Lý Vân Tranh đi tới. Lý Vân Tranh nhướng mày, quay đầu lại nói: “Không được vô lễ với lão tiên sinh!”
Tiểu thái giám khom người nói: “Bệ hạ, đây là lễ quân thần, ai cũng không được phép làm càn. Nếu không có quy củ, sau này ngài làm sao cai quản thiên hạ?!”
Tiểu thái giám hiên ngang nói, rõ ràng cố ý nói Lục Châu. Đây cũng là ý tứ của Cao công công và Vương Sĩ Trung, hai người lộ biểu tình hài lòng.
Lý Vân Tranh lập tức quát lớn: “To gan!”
Cao công công lại lần nữa ngây ngốc. Tiểu hoàng đế này có phải đang không hiểu tình hình không? Đám tướng sĩ sau lưng cũng không hiểu ra sao.
Tiểu thái giám không dám nói thêm lời nào, đầu cúi thấp.
Lý Vân Tranh quay đầu hỏi Cao công công: “Đây là người của ngươi? Cao công công, vượt quá giới hạn phải bị tội gì?”
Cao công công nhíu mày đứng lên, tuy không hiểu được thái độ của tiểu hoàng đế nhưng hắn vẫn khom người nói: “Bệ hạ, ta thay ngài xử phạt hắn.”
Nói xong hắn nhấc tay, hồng cương xuất hiện.
“Ngươi !”
Tiểu thái giám cả kinh, vừa muốn nói thì hồng sắc chưởng ấn đã đập vào ngực hắn. Tiểu thái giám ngay lập tức mất mạng.
Đám người cả kinh. Cung nhân sau lưng Cao công công đều hoảng hốt lui lại, vừa đến không lâu đã có người mất mạng, mà lại còn là bị người mình giết.
Cao công công thu tay lại, nói với Lý Vân Tranh: “Bệ hạ, xin thứ cho ta đã quản giáo nô tài không nghiêm. Tên Tiểu Trương Tử này gan to bằng trời, ta đã xử tử hắn để răn đe.”
Lý Vân Tranh câm nín.
Cao công công đi quá giới hạn không phải lần một lần hai, đây cũng là lý do Lý Vân Tranh chán ghét hắn. Nhưng Lý Vân Tranh thật không ngờ Cao công công lại dám giết người ngay trước mặt mình. Đây là đang lập uy với hoàng đế!
Mí mắt Lý Vân Tranh giần giật. Lúc này Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Uy phong quá nhỉ.”
Cao công công chắp tay nói với Lục Châu: “Chê cười rồi.”
“Nơi này là Vân Sơn, không phải trong cung, nếu ngươi muốn giết người lập uy thì đã dùng sai phương pháp.” Lục Châu vừa nói vừa phất tay áo. “Lý Vân Tranh, lão phu không mời nổi ngươi?”
So với đám người Cao công công chỉ biết uy hiếp hắn, Lý Vân Tranh thà chọn người thẳng thắn như Lục Châu, bèn đứng dậy đi tới.
Cao công công hậm hực ngồi xuống, quát đám binh sĩ sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì. Dọn dẹp đi!”
“Vâng.” Hai tên binh sĩ bước tới mang thi thể tiểu thái giám lên cự liễn.
Lý Vân Tranh ngồi xuống bên cạnh Lục Châu. Lục Châu khẽ lắc đầu. “Vua của một nước phải có bộ dáng của vua. Còn nhớ lão phu đã nói gì với ngươi không?”
Vương Sĩ Trung và Cao công công âm thầm giật mình, tiểu hoàng đế đã từng gặp mặt người này? Hai người họ nói chuyện gì?
Lý Vân Tranh nghe vậy, nỗi xấu hổ bị hô đến gọi đi lập tức biến mất. Hắn vốn làm gì có mặt mũi mà sợ mất? Trong hoàng cung, ngay cả đám thái giám cung nữ cũng cười nhạo hắn, ở sau lưng hắn nói biết bao lời khó nghe. Vua của một nước? Hắn chẳng qua là trò cười mọi người nhắc đến lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Sắc mặt Lý Vân Tranh dần khôi phục lại như trước, hắn bình tĩnh vào thẳng vấn đề: “Lão tiên sinh, mục đích trẫm tới đây hẳn là ngài đã biết rõ.”
“Đã biết.” Lục Châu nói, “Nhưng lão phu đã nói với Mạc Bất Ngôn, nể mặt ngươi là hoàng đế, lão phu sẽ lặp lại một lần nữa. Nếu muốn lão phu thả đệ tử Thiên Vũ Viện ra, Dư Trần Thù phải tự mình đến đây.”
“Trẫm…”
“Ngươi là hoàng đế, phải biết phân rõ nặng nhẹ.” Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, ngữ khí và thái độ chẳng khác gì một vị lão sư.
Đám người Cao công công và Vương Sĩ Trung cảm thấy lời này rất chói tai, nhưng trong mắt Lý Vân Tranh thì lời Lục Châu rất hợp lý. Đúng vậy, hắn là vua một nước, sao lại luân lạc tới mức phải phụ thuộc vào một tông môn? Thật đáng buồn.
Vương Sĩ Trung lắc đầu nói: “Lục tiền bối…”
“Ngươi là ai?” Lục Châu ngắt lời hắn.
“Trung thư lệnh, Vương Sĩ Trung.” Vương Sĩ Trung trực tiếp báo ra danh tính và chức vị.
- Giải thích, Trung thư lệnh còn có tên gọi khác là Tể tướng hoặc Thượng thư, đều là quan nhất phẩm chỉ đứng dưới Hoàng đế. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận