Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 800

“Công kích vào thân thể nó.”
“Được!”
Năm người tản ra rồi đồng thời huy động cương khí từ bốn phương tám hướng đánh tới. Cự điểu Man Man dường như bị chọc giận, nó kích động vẫy mạnh cánh tạo thành cuồng phong tàn phá bừa bãi!
Ba tu hành giả bị nó quét bay ra ngoài, cũng may bọn họ có cương khí hộ thể nên bay được một đoạn cũng dừng lại được, ổn định thân hình.
“Làm lại!”
Cự điểu Man Man dường như không có hứng thú với bọn họ mà quay đầu bay về phía nam. Cánh nó quét ngang. Ầm! Hai toà kiến trúc bị đánh nát, lực phá hoại cực kỳ kinh người.
Năm tu hành giả này rõ ràng không phải là đối thủ của nó.
Lục Châu không thể để con súc sinh này tiếp tục gây nghiệt, bèn đạp đất bay lên, lăng không lơ lửng quát: “Súc sinh!”
Lúc này, một thân ảnh từ phía sau lấp loé bay tới, người này trực tiếp thi triển đại thần thông thuật đến chắn trước mặt Lục Châu.
“Lão tiên sinh, người hãy lui ra để ta đối phó với nó!”
Lục Châu nghi hoặc nhìn bóng lưng nam tử trung niên trước mặt. “Ngươi không phải là đối thủ của cự điểu, vẫn nên để lão phu xử lý nó thì hơn.”
Nam tử trung niên không để ý tới Lục Châu mà quay sang nói với năm tên cao thủ Nguyên Thần cảnh: “Tại hạ là Sở Nam của La Tông, các ngươi hãy mau tránh ra.”
“Sở Nam? Đại trưởng lão La Tông?!”
Lục Châu vuốt râu suy tư. Hắn đã từng đến thánh địa La Tông hai lần, có biết nhị trưởng lão Đan Vân Tranh là thần xạ thủ, nhưng không mấy chú ý đến đại trưởng lão này.
Sao ngươi không quay đầu lại nhìn xem lão phu là ai?
“Sở Nam?” Thanh âm Lục Châu trầm ổn mà uy nghiêm.
Sở Nam vẫn không xoay người lại, chỉ nói: “Lão tiên sinh, đao kiếm không có mắt, con cự điểu này không có nhân tính, cẩn thận bị ngộ thương. Sự tình gấp gáp, mời tránh ra đừng trì hoãn thời gian của ta.”
Nói xong, toàn thân Sở Nam như một mũi tên xông thẳng về phía cự điểu Man Man, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Rất nhiều tu hành giả đều phải kêu lên, tốc độ thật nhanh, không hổ là cao thủ La Tông.
“Mọi người cố gắng kiên trì, lát nữa người của Ma Thiên Các đến chúng ta sẽ an toàn!”
“La Tông cũng không kém!”
Trong lòng mọi người lập tức dâng lên hy vọng.
Đúng là không đánh thì không quen biết. Lần đầu tiên Lục Châu đến thánh địa La Tông, Sở Nam là người dẫn đầu đoàn nghênh tiếp Ma Thiên Các. Không biết vì sao lúc đó Sở Nam mắt cao hơn đầu, Lục Châu còn chưa xuất hiện hắn đã chọc giận Phan Ly Thiên và Lãnh La nên bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, đến mặt của Lục Châu cũng không kịp nhìn thấy.
Lại qua một đoạn thời gian, Lục Châu sử dụng khá nhiều Thẻ Nghịch Chuyển nên mái tóc đã đen hơn một nửa, trông càng khác biệt với khi đó. Huống chi Sở Nam bây giờ còn chẳng thèm quay đầu nhìn lão giả sau lưng mình lấy một lần.
Lục Châu đúng là cạn lời. Xem ra lần trước giáo huấn hắn vẫn chưa đủ. Người của La Tông ngạo khí toát ra từ trong xương, lời này một chút cũng không sai.
Lục Châu lắc đầu. Thấy hắn nóng lòng xông pha chiến đấu để bảo vệ Mạc Thành, Lục Châu không định tính toán với hắn, chỉ lăng không quan sát.
Sở Nam chắp tay lại, chưởng ấn lăng lệ đánh về phía cánh cự điểu Man Man. Ầm! Tia lửa văng khắp nơi, tiếng va chạm vang vọng trong thiên địa. Cự điểu rụng mất mấy sợi lông vũ.
“Hay!”
“Đánh đẹp lắm!”
“Không hổ là đại trưởng lão La Tông!”
Tuy chỉ rơi mất mấy sợi lông nhưng so với trước đó không ai làm gì được cự điểu thì đã mạnh hơn rất nhiều. Điều này đã cổ vũ sĩ khí cho đám người.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. Dù biết cần phải nâng cao sĩ khí, nhưng vừa đánh rụng mấy sợi lông vũ đã đắc ý đến mức này thì làm sao mà đánh bại hung thú cho được?
“Lão tiên sinh, tại sao người lại lắc đầu?” Có người quay lại hỏi.
“Hung thú này không dễ đối phó như vậy đâu.”
Một người đứng bên trái gật đầu nói: “Lão tiên sinh, đạo lý này chúng ta đều hiểu, nhưng mà… hung thú làm loạn, có thể góp bao nhiêu sức lực thì chúng ta đều cố gắng góp sức, vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết. Nếu chúng ta đều lui thì lão bách tính trong thành phải làm sao? Hành quân đánh trận còn có thể tha cho bách tính, nhưng đám hung thú này làm gì có nhân tính, sẽ không buông tha cho bất cứ ai.”
“Ngươi không sợ chết?”
“Sợ thì có làm được gì.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu tán thưởng. “Lão phu thích loại người trẻ tuổi đầy năng lượng như ngươi.”
“Đa tạ lão tiên sinh đã khích lệ.”
“Ngươi đến từ môn phái nào?”
“Vãn bối không môn không phái.”
“Nếu muốn, ngươi có thể gia nhập sơn môn của lão phu. Tuy không thể làm đồ đệ nhưng làm sơn môn đệ tử cũng không tệ, vẫn tốt hơn là làm lục bình không rễ.” Lục Châu đúng là rất thích loại nhân tài như thế, Ma Thiên Các coi trọng thiên phú, nhưng càng coi trọng nhân phẩm hơn.
Không ngờ người trẻ tuổi này lại lắc đầu từ chối: “Ta đã quen tự do tự tại, không thích bị quản thúc, đa tạ ý tốt của lão tiên sinh.”
“Lão phu là…”
“Cho dù đích thân tổ sư gia Ma Thiên Các đến mời chào thì ta cũng sẽ nói như vậy thôi.”
Ma Thiên Các của lão phu không thơm sao?
Tính ra đây là lần đầu tiên Lục Châu bị người ta từ chối.
Thôi vậy, lão phu nào phải loại người gây khó dễ cho người khác.
Ầm! Đại trưởng lão Sở Nam lại đánh ra một chưởng, cự điểu lại rơi rụng mấy sợi lông.
“Hay!” Đám người hưng phấn nói.
Cự điểu bị đánh liên tục hai lần, nó tức giận phát ra tiếng rít chói ta, móng vuốt toả quang mang màu đỏ sậm, hai cánh điên cuồng vỗ mạnh! Cuồng phong tàn phá khắp nơi.
Sở Nam hét lớn một tiếng: “Xem ta xé xác ngươi như thế nào!”
Thân ảnh như thiểm điện, Sở Nam nhoáng một cái đã xuất hiện phía trên cự điểu, hai tay chắp lại. Giữa hai bàn tay xuất hiện một tia đao cương cực lớn dài đến mấy chục mét, vừa vặn dài bằng cơ thể cự điểu.
Ông! Pháp thân xuất hiện. Mọi người mở to mắt nhìn toà pháp thân sáng rực kia.
“Trùng tu đến bát diệp! Thật lợi hại!”
“Chúng ta được cứu rồi! Không ngờ lại là bát diệp không kim liên!”
Quả nhiên, khi pháp thân vừa xuất hiện, cự điểu Man Man đã cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vỗ cánh bay đi.
Đao cương của Sở Nam bay ra, hai tay pháp thân nắm lấy đao cương chém mạnh xuống!
“Nghe nói sau khi trảm kim liên, pháp thân có thể làm ra nhiều loại động tác mới mẻ, không ngờ đều là thật.”
“Ta cũng phải thử xem mới được, chiêu thức này thật quá mạnh mẽ!”
Đám người hưng phấn quan sát cuộc chiến. Nhưng khi tia đao cương cực lớn kia hạ xuống, hai cánh Man Man chợt khép lại bảo vệ toàn thân.
Ầm!
Đao cương chém vào cánh chim, mấy sợi lông vũ bay xuống. Cự điểu Man Man rên lên một tiếng rồi giang rộng cánh, bổ nhào về phía Sở Nam với tốc độ và lực lượng mạnh hơn hẳn lúc trước gấp mấy lần.
Mục tiêu của nó vốn không phải là đám tu hành giả này, nhưng đám người Sở Nam cứ không ngừng công kích, rốt cuộc đã chọc giận nó.
Móng vuốt Man Man loé lên hồng quang. Vù!
“Không được!” Sở Nam lập tức thu hồi pháp thân, thân ảnh nhoáng lên một cái, lui về phía sau.
Nhưng Man Man rất có linh tính, dường như đã dự đoán được hướng chạy của Sở Nam nên lao vọt tới. Đám Man Man nhỏ trên bầu trời nghe được thủ lĩnh triệu hoán, cả đàn nhanh chóng nhào xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận