Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1637

Thanh âm quanh quẩn trong Thần Đô. Phàm nhân và các tu hành giả nhỏ yếu đều đã trốn đi.
Trên không trung truyền ra tiếng hồi âm:
“Bạch tướng quân, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Đường đường là tướng quân Đại Cầm lại đi bắt nạt người nhỏ yếu, còn luôn mồm đòi huyết tẩy Thần Đô trong khi đến hiện tại vẫn chẳng có thành tựu gì.”
Bạch Ất hừ lạnh nói:
“Tần Nại Hà, loại phản đồ như ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta? Nếu có gan thì ra đây đánh với ta một trận, đừng có trốn sau lưng người khác rồi bắn lén.”
Tần Nại Hà cười nói: “Đầu óc ngươi có bệnh à? Ta có thể nấp trong bóng tối thì mắc gì phải đi ra? Đừng hy vọng bắt người khác để áp chế ta, ta không đấu lại ngươi, nhưng đám thủ hạ của ngươi thì khác. Chỉ cần có một tên lạc đàn thì ta sẽ lập tức xuống tay đó.”
Bạch Ất nói: “Ngươi cho rằng ta không có biện pháp?”
Hắn phất tay, mấy chục người tạo thành một phương trận bay về phía Thần Đô.
Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp đứng trong bình chướng xạ kích ra đao cương kiếm cương, mà tu hành giả trong phương trận cũng gọi ra Tinh Bàn làm tấm thuẫn, ngăn trở công kích.
“Muốn đến gần trận nhãn cũng phải nhìn xem ta có đồng ý hay không!”
Tần Nại Hà mang theo pháp thân cao 155 trượng bay ra, bộc phát cương khí.
Bạch Ất tung người vọt tới. “Đối thủ của ngươi là ta!”
Hai người lập tức giao thủ trên không trung.
Từng đạo tiễn cương từ trong bình chướng bắn ra ghim vào tấm thuẫn, phương trận bị ngăn cản mấy giây, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Phương trận bay đến phía trên hoàng thành, Bạch Ất bỗng nhiên hạ lệnh: “Cường công!”
Mấy chục tu hành giả lập tức bộc phát tất cả lực lượng Mệnh Cách, nhắm thẳng vào tầng bình chướng bên dưới.
Oanh!
Bình chướng Thần Đô rốt cuộc không chịu nổi đợt công kích này, vỡ vụn ra từng mảnh.
Đám tu hành giả bên ngoài thành lập tức nối đuôi nhau bay vào trong. Tu hành giả trong thành lần lượt lui lại.
Chính lúc này, Tần Nại Hà đánh ra vô số quyền cương.
Bạch Ất lập tức quát lớn: “Đang chờ ngươi đó!”
Hai người lập tức kịch chiến, cương khí giao thoa ầm ầm đùng đùng trên không trung.
Tu hành giả trong phương trận cấp tốc vây lấy Tần Nại Hà, trong miệng không ngừng mặc niệm phạn âm như tiếng muỗi kêu.
Tần Nại Hà bỗng chốc thất thần, Bạch Ất lập tức đâm tới một kiếm. Tần Nại Hà lựa chọn lui về sau.
Bạch Ất cầm trường kiếm vọt tới trước mặt Tần Nại Hà, kinh nghiệm chiến đấu sa trường của một tướng quân phát huy đến cực hạn, Tần Nại Hà rất khó tìm được cơ hội tránh thoát.
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên vọt tới một đạo kim quang.
Ầm!
Kim quang va chạm với trường kiếm của Bạch Ất. Bạch Ất lập tức dừng lại nhìn sang.
Kim quang rơi xuống, ghim thẳng vào mặt đất.
“Là thương?”
Thời tiết âm u khiến bọn hắn không nhìn rõ, chỉ thấy một bóng đen cực lớn đang vọt về phía này.
Đến khi mây mù tán đi, đám người mới nhìn thấy trên không trung có một cái đầu khổng lồ đang cúi xuống nhìn bọn hắn.
Trên cái đầu có một người thân thể tráng kiện đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn xuống.
Cái đầu khổng lồ dừng lại, mở miệng nói: “Chỉ có đám người nhỏ yếu này mà cũng phải để bản hoàng tự thân ra tay?”
Đầu óc Bạch Ất trống rỗng, thất thanh nói: “Lục… Lục Ngô?!”
A !
Lục Ngô há miệng, hàn khí cực lớn càn quét không trung.
Phương trận mấy chục người trong chớp mắt hoá thành băng điêu, rơi thẳng xuống đất.
Tần Nại Hà câm nín.
Khi Bạch Ất vừa định tránh thoát băng phong, cự trảo của Lục Ngô từ trên trời giáng xuống. Oanh!
Hắn bị đánh hõm sâu vào lòng đất. Lục Ngô vẫn không hài lòng, liên tục đánh ra mấy trảo.
Phanh phanh phanh…
Tựa như vuốt mèo đang vỗ hăng say, Bạch Ất không còn ra hình ra dáng, máu tươi văng đầy đất.
Lục Ngô lắc đầu: “Thiếu chủ, người xem, có phải là đại tài tiểu dụng rồi không?”
Tần Nại Hà và Đoan Mộc Sinh đều nghẹn họng.
Lục Châu thu hồi thần thông, chuyển sang quan sát Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng đang nằm trên giường bệnh, toàn thân bao bọc như cái bánh chưng.
Triệu Hồng Phất cầm chén thuốc đút từng muỗng cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Thương thế rất nghiêm trọng, đừng có loạn động.”
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc: “Chuyện nhỏ. Thủ đoạn trị liệu của sư phụ rất xịn, chỉ cần người ra tay là ta lại nhảy nhót tưng bừng thôi.”
“Phù văn thông đạo đã hoàn thành được một nửa, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể trở về rồi.” Triệu Hồng Phất cười nói.
“Đừng nha, làm chậm chậm lại đi.” Chư Hồng Cộng nói, “Dù sao Huyền Vi Thạch cũng chưa thu hoạch được nhiều.”
Triệu Hồng Phất nói: “Sao ngươi trước sau lại mâu thuẫn thế hả? Bảo đi cũng là ngươi, bảo không đi cũng là ngươi. Ta biết rồi, có phải một trận chiến thành danh, bây giờ ngươi phát hiện ra xung quanh có rất nhiều tiểu muội xinh đẹp nên không nỡ đi chứ gì?”
“Không có nha, ta vẫn luôn ghi nhớ nhiệm vụ sư phụ giao cho, không dám quên.”
“Giải thích chính là che giấu!” Triệu Hồng Phất tức giận đấm vào ngực hắn.
Ui da!!
Chư Hồng Cộng kêu thảm một tiếng.
Triệu Hồng Phất giật nảy mình nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Đánh ta suýt chết đó, còn hỏi có sao không!” Chư Hồng Cộng nói.
“Đừng nói bậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giết tám Mệnh Cách thật sự không dễ dàng nha.” Triệu Hồng Phất nói.
“Đúng vậy.”
Hai người thở dài cảm khái.
Triệu Hồng Phất chớp chớp mắt nói: “Ngươi bây giờ là thần thủ hộ của hoàng liên giới, hoàng đế gặp ngươi cũng phải giữ lễ ba phần.”
“Chứ còn gì nữa… Không biết ta là ai sao.” Chư Hồng Cộng kiêu ngạo hất mặt.
“Ngươi không nên quá lạc quan. Cao thủ thanh liên giới có thể đến một lần thì cũng có thể đến lần thứ hai. Vị trí của hoàng liên giới đã bại lộ rồi, muốn làm thổ hoàng đế ở xứ này là chuyện không có khả năng đâu.” Triệu Hồng Phất lườm hắn.
Chư Hồng Cộng tròn mắt nói: “Có đạo lý. Ngươi vẫn nên xây dựng phù văn thông đạo cho nhanh vào!”
Hai người nhìn nhau gật đầu.
Lúc này, bên tai Lục Châu bỗng truyền tới thanh âm: “Các chủ, đã đến khu mộ Ly Sơn.”
Lục Châu thu hồi thần thông.
Nguy cơ tại kim liên giới và hoàng liên giới đã giải trừ, không cần phải lo lắng quá nhiều nữa. Xem ra phải thu thập thêm ngọc phù truyền tống để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận