Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 792

Lúc này Vu Vu cũng bay tới đáp xuống bên cạnh Ngu Thượng Nhung. Thấy ba tên tu hành giả Phi Tinh Trai, nàng nhíu mày làu bàu. “Tại sao lại là các ngươi nữa?”
“Vu Vu cô nương, thiên phú của cô nương hơn người, cần gì phải cực khổ ở lại Thiên Liễu Quan? Đến Phi Tinh Trai đi, ngài muốn ba người chúng ta dập đầu với ngài cũng được. Thiên Liễu Quan đời sau không bằng đời trước, ngài lại am hiểu trị liệu, làm gì có ai đủ khả năng dạy ngài?” Người kia nói.
Vu Vu lắc đầu: “Không đi đâu, ta chán ghét Phi Tinh Trai.”
Ngu Thượng Nhung xem như đã hiểu, đám người Phi Tinh Trai cố ý đến đây để lôi kéo thiên tài. Hắn điểm nhẹ mũi chân, toàn thân lăng không bay lên.
“Thật xin lỗi.”
“Các hạ tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Tên tu hành giả chỉ vào Ngu Thượng Nhung nói.
“Ta nghĩ Vu Vu và Kỷ Phong Hành đã nói rất rõ ràng. Ba vị nên rời khỏi đây đi thôi.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.
“Từ bao giờ mà Thiên Liễu Quan lại thu nhận đệ tử không có mắt như vậy?!” Ba người lập tức vung kiếm lên.
Nhưng kiếm cương của Ngu Thượng Nhung đã lao ra khỏi vỏ. Phanh phanh phanh!
Ba thanh kiếm đều bị chém làm đôi.
Ba tên tu hành giả nhướng mày: “Cao thủ?”
Kỷ Phong Hành cười ha hả: “Sợ rồi à? Đây là sư phụ ta đó! Sư phụ ta mới thật sự là đệ nhất Kiếm Ma của Thiên Liễu Quan!”
Ba người như lâm đại địch, không còn dám khinh thường như trước nữa.
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên có một người bay tới, thân ảnh lấp loé hai lần đã xuất hiện bên cạnh ba người của Phi Tinh Trai.
Ba người lập tức mừng rỡ khom người hành lễ: “Lỗ trưởng lão.”
Lỗ Tùng quan sát Ngu Thượng Nhung rồi nhìn về phía Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng phía sau.
“Ta bảo ba người các ngươi mang lễ vật tới tặng cho Quán chủ Thiên Liễu Quan, vì sao lại dây dưa ở chỗ này?”
“Bẩm Lỗ trưởng lão, Quán chủ không có đây, ba người chúng ta tình cờ gặp được Vu Vu cô nương nên mới mời đến Phi Tinh Trai… Không ngờ tên này không biết tốt xấu, lại vung kiếm đả thương người.” Một tên vừa nói vừa chỉ về phía Ngu Thượng Nhung.
Lỗ Tùng nhìn sang Ngu Thượng Nhung vẫn đang duy trì phong thái trấn định tự nhiên. Quan sát một lát, hắn nói: “Các hạ tu vi rất cao.”
“Không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt đáp.
“Từ trước đến nay Phi Tinh Trai luôn làm việc có quy củ. Các hạ ỷ lớn hiếp nhỏ, rất mất phong độ. Nếu chịu thành tâm thành ý xin lỗi ba tên đệ tử của ta thì ta sẽ bỏ qua việc này.”
Chuyện này có liên quan rất lớn đến việc Thiên Liễu Quan đang không ngừng suy yếu.
Những năm trở lại đây Thiên Liễu Quan rất vắng vẻ điêu tàn, nhân tài không xuất hiện, cao thủ thế hệ trước dần dần biến mất, huy hoàng năm xưa một đi không trở lại. Phi Tinh Trai thì ngược lại, nhân tài xuất hiện lớp lớp, đệ tử thịnh vượng, là một trong những thế lực lớn nhất ở hồng liên địa giới. Cao thủ cửu diệp Diệp Chân đánh giết hung thú loan điểu cao giai khiến khí thế của Phi Tinh Trai càng lúc càng lớn.
Mấy năm trước, Thiên Liễu Quan khó khăn lắm mới thu nhận được vài đệ tử có tài. Trưởng lão Phi Tinh Trai Lỗ Tùng nhiều lần ghé thăm, ngoài mặt lời ngon tiếng ngọt nhưng sau lưng kỳ thực là dùng đại thế lực để uy hiếp, buộc Thiên Liễu Quan nhường lại những đệ tử kia.
Nha đầu Vu Vu này thì tương đối đặc thù.
Từ lúc ban đầu không ai chú ý đến thiên phú của nàng. Trong thế giới mạnh được yếu thua này, người ta ưa chuộng người có tu vi cao, nắm đấm lớn. Loại tu hành giả không có lực công kích như Vu Vu sẽ không được các tông môn ưa thích, mãi cho đến khi nàng thể hiện năng lực trị liệu cường đại của mình.
Thế là Lỗ Tùng lại chơi chiêu cũ, tìm tới Thiên Liễu Quan. Đây đã là lần thứ hai viếng thăm.
“Ngươi chắc chắn?” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên.” Lỗ Tùng thản nhiên nói.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, nhìn về phía ba người kia. “Rất xin lỗi.”
Ba người lộ vẻ dương dương tự đắc, lỗ mũi hếch lên trời, vừa định mở miệng nói mấy lời mỉa mai Ngu Thượng Nhung thì Trường Sinh Kiếm vụt ra khỏi vỏ.
Bóng ảnh nhoáng lên ba lần, bóng kiếm vạch qua cổ ba người. Trường Sinh Kiếm bay trở về, Ngu Thượng Nhung đứng ở phía sau lưng bọn chúng, tay khoanh lại đứng lăng không giữa trời.
Ba người trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Lỗ Tùng lăng không lơ lửng, hàng chân mày nhíu lại, quan sát ba tên đệ tử.
Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng sau lan can, nhìn Ngu Thượng Nhung đầy kỳ quái… Đột nhiên bay ra, rồi nhoáng lên, rồi thôi? Không làm gì cả sao?
Tốc độ nhanh đến cực hạn đã tránh thoát tầm nhìn của những người đứng xem.
Gió lạnh thổi tới, ba người chợt cảm thấy từ cổ truyền đến một cảm giác lạnh buốt. Máu tươi từ từ chảy ra, sau đó trở nên ồ ạt, vết thương trên cổ càng lúc càng lan rộng.
Ba người mất đi tri giác rơi xuống đất.
[Ting ! đánh giết ba mục tiêu, thu hoạch được 30 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 300 điểm.].
Kỷ Phong Hành trừng to mắt, trong lòng run rẩy.
Động thủ thật rồi? Giết người rồi? Đây là người của Phi Tinh Trai đó! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Cho dù là Vu Vu can đảm hơn người cũng không ngờ Ngu Thượng Nhung một lời không hợp đã đại khai sát giới.
Lỗ Tùng bị biến cố này làm cho giật mình, lập tức nổi trận lôi đình: “To gan!” Bàn tay nâng lên, một chưởng ấn màu đỏ xuất hiện đánh về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nghiêng người né tránh.
Lỗ Tùng lao xuống, gằn giọng nói: “Hôm nay ta phải lấy mạng ngươi chôn cùng ba tên đệ tử Phi Tinh Trai!”
Song chưởng đánh tới, chưởng ấn bay ra dồn dập. Ngu Thượng Nhung lắc mình né tránh từng đạo chưởng ấn.
Công kích của Lỗ Tùng càng lúc càng hung hiểm hơn, Ngu Thượng Nhung nâng tay đón đỡ. Ầm! Hai người đối chưởng rồi đồng loạt bay ngược ra sau. Ngu Thượng Nhung từ đầu đến cuối đều không ngưng khí thành cương.
Thấy cảnh này, Vu Vu không nhịn được nói: “Đại ca ca, sử dụng cương khí đi chứ!”
Trong thời gian ở đây, Ngu Thượng Nhung đều không bộc lộ cương khí. Một khi lộ ra thì thân phận của hắn cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó dù là Thiên Liễu Quan cũng sẽ đối phó với hắn.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Hắn còn chưa xứng.”
Lỗ Tùng hoàn toàn nổi giận, gọi pháp thân ra. Ông! Một toà pháp thân hồng liên lục diệp xuất hiện giữa không trung, hồng cương nở rộ đầy trời.
Ngu Thượng Nhung xoay người, sử dụng đại thần thông thuật biến mất.
“Ngươi chạy không thoát đâu!” Lỗ Tùng lập tức đuổi theo. Chỉ trong giây lát hai người đã không thấy bóng dáng.
Kỷ Phong Hành dụi dụi mắt nhìn không trung trống rỗng rồi lại cúi đầu nhìn ba bộ thi thể dưới đất, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
“Làm sao đây? Gây đại hoạ rồi? Làm sao đây làm sao đây?” Kỷ Phong Hành không ngừng đi qua đi lại.
Vu Vu nhìn ba bộ thi thể, khẽ làu bàu: “Đại ca ca thật hung dữ.”
“Ách…” Bà cô à, trọng điểm không phải là ở đó có được không?
“Vu Vu, muội chờ ở đây, ta đi nói cho trưởng lão Thiên Liễu Quan biết Phi Tinh Trai có người chết, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ tìm tới tính sổ. Hầy…”
Động đến tranh đấu cấp tông môn, sự tình phức tạp rồi đây.
Vu Vu đột nhiên nói: “Dừng lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận