Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 953: CHÚ TRƯƠNG TÍNH KHÔNG SAI SÓT

Một người trong đó, hiển nhiên là gã đàn ông trung niên mặc áo máu vừa nãy.

Người còn lại cạo trọc đầu, mặc một bộ quần áo liệm đen xì, cánh tay để trần của hắn vô cùng kinh dị, trên tay không có da, chỉ có vảy sẹo đen xì xì, bên trên còn có rất nhiều phù văn quái dị.

Chỉ nhìn một cái, liền khiến trong lòng người ta ớn lạnh, có một thứ cảm giác chán ghét mãnh liệt.

Biểu cảm trên mặt gã đàn ông trung niên rất là quái dị, không ngừng dao động biến hóa, lúc thì căm hận, lúc lại hung hãn.

Đây chắc là do nguyên nhân của áo máu, gã trúng vong nhất định không chỉ là một lần, mà là liên tục.

Tên đàn ông trọc đầu kia, ánh mắt hắn nhìn tôi vô cùng lạnh lùng, trong cái lạnh đó, còn bao hàm sát khí vô cùng tận.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, mí mắt cũng không đè nén nổi mà giật điên cuồng.

“Dương Hưng!” Tôi lạnh giọng quát lên.

Tôi không ngờ rằng lại nhìn thấy Dương Hưng ở tại đây, bằng phương thức thế này.

Càng không ngờ rằng, khí trường của hắn lại trở nên âm u thế này.

Còn về phù văn trên cánh tay hắn tôi nhận ra được, đó là Ôn thần chú!

Chỉ có điều Dương Hưng chưa chết, Ôn thần chú còn chưa sản sinh hiệu quả mà thôi.

“Kẻ hát tuồng, là mày?” Tôi lại lần nữa lên tiếng chất vấn.

Ánh mắt Dương Hưng vẫn băng giá mà lại lạnh lùng, hắn nhấc cánh tay đóng đầy vảy sẹo đó lên, bởi vì nguyên nhân bên trên không có da, động đậy một chút, liền nứt ra tận mấy đường, rỉ ra ngoài thứ dịch máu đỏ tươi.

“Kẻ khiến người khác buồn nôn, cứ hay xuất hiện tại bất cứ xó xỉnh nào, tao bình thường rất muốn nhìn thấy mày, nhìn thấy mày liền có thể giết bỏ mày, có điều hôm nay tao không muốn nhìn thấy mày, thì mày lại cứ tới.” Trong giọng điệu của Dương Hưng toát ra vẻ cực kỳ chán ghét.

Đột nhiên, cánh tay đó của hắn hung hãn ấn mạnh lên trên đỉnh đầu của gã đàn ông ở bên cạnh!

Động tác này của hắn quá nhanh, quá hung hãn, tôi căn bản không kịp phản ứng.

Giấy tiếp theo, năm đầu ngón tay của hắn bèn máu me loang lổ, ngay tiếp đó tay của hắn túm mạnh ra ngoài một phát!

Đôi mắt vốn trống rỗng của gã đàn ông đó, lập tức liền thành như xám xịt.

Giây trước tôi còn có thể cảm nhận được, gã đang bị nhập vong, nhưng cái cảm giác đó đã thay đổi rồi, vẻ chết chóc không chút sinh khí từ trên người gã lan ra...

Gã, đã thành một cái xác không hồn rồi.

Tôi siết chặt nắm đấm, rít từ trong kẽ răng ra hai chữ: “Bứt hồn!”

Hắn rút từ thắt lưng ra ngoài một phát, thứ rút ra hóa ra là một cây gậy dài mảnh, đây là một cây gậy gỗ đen xì xì, bên trên không phải là lụa trắng, mà là dây vải màu đen đỏ.

Quả nhiên, Dương Hưng có được thủ đoạn của Thần bà từ trong bộ sưu tập của Dương Hạ Nguyên.

Tôi thậm chí còn nghĩ tới, việc bứt hồn của mấy cảnh sát kia, cũng là do Dương Hưng làm?

Bây giờ có thể khẳng định được hắn và Trương Nhĩ đang hợp tác, hơn nữa là hợp tác mật thiết, đến cả vở tuồng này, đều có khả năng là Dương Hưng diễn dưới sự chỉ đạo của Trương Nhĩ.

Giây tiếp theo, trong mắt gã đàn ông bị bứt hồn kia lại lần nữa tóe ra ánh hung dữ khủng khiếp, hai hàng huyết lệ chảy xuống.

“La Thập Lục, chết đi!”

Âm thanh oán hận chói tai từ trong miệng gã phát ra! Gã vụt lao về phía tôi!

Lần này càng hung hãn hơn vừa nãy, thậm chí động tác của gã lại còn giống như một người đàn bà bị điên vậy!

Chỉ là còn chưa đợi gã tiếp cận tôi, bước chân gã lại đột ngột trở nên run lẩy bẩy, giống như một lão già bước chân loạng choạng, thứ không đổi, thì chỉ là thứ sát khí bừng bừng đó!

Gã đàn ông vẫn cứ vung con dao mổ lợn chém về phía tôi, tôi lại lần nữa vung trảm quỷ đao ra.

Giây phút hai thanh đao va đập vào nhau, một tiếng “keeng” giòn giã vang lên, tia lửa bắn tung tóe, nhưng lần này, gã đàn ông đó không hề lùi sau, lực của hắn mạnh hơn lúc trước, trực tiếp đẩy luôn trảm quỷ đao, đè về phía bả vai tôi!

Cùng lúc này, gã vụt giơ chân đạp thật mạnh về phía thắt lưng tôi.

Tôi không hề tránh né, mà đem Bút Địa Chi trong tay trái chấm thật mạnh về phía chỗ tâm mày của gã!

Trong lúc tiếp xúc, một đạo Trấn sát phù trong nháy mắt đã được hoàn thành!

“Xèo!” một tiếng, vị trí tâm mày của gã lập tức cháy đen một mảng, bốc lên một đám khói trắng.

Cơ thể gã cũng đột ngột cứng đờ lại, bất động không nhúc nhích.

Cả căn phòng trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, bên tai tôi chỉ còn lại tiếng tim đập “Thịch thịch thịch!” của mình.

Sau khi ngừng lại thời gian ngắn ngủi, tôi lại lần nữa hướng ánh mắt lên người Dương Hưng, thần sắc nghiêm nghị nói: “Mày không nên sử dụng thủ đoạn độc địa thế này một cách bừa bãi, hại mạng người ta, mày là con trai của Thanh Sơn tiền bối, tao sẽ không ép mày đến đường cùng, tao khuyên mày ghìm cương trước vực, đừng thông đồng làm bậy với Trương Nhĩ, mày còn có...”

Dương Hưng chán ghét nhìn tôi, bình thản nói: “La Thập Lục, mày vẫn cứ lèm bèm lải nhải như thế, lúc mày còn là một thằng phế vật, mồm đã chưa từng ngậm lại bao giờ, bây giờ có tý bản lĩnh rồi, thì liền càng giống con ruồi vo ve hơn, mày tưởng là ai cũng thích nghe mày dạy dỗ à? Mày ngây thơ quá rồi đấy nhỉ?!”

“Mày không phải là đối...” Tôi còn chưa dứt lời, đột nhiên gã đàn ông trước mặt tôi kia lại cử động rồi.

Gã vụt vung hai tay, hóa ra lại một phát liền bóp lấy cổ tôi.

Trấn sát phù chỗ tâm mày của gã, biến mất rồi!?

Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt đột ngột truyền lại.

Tôi lật tay chống cán bút lên đỉnh đầu gã, lại lần nữa phác họa phù văn!

Lần này thứ tôi phác họa ra là Áp trấn thần chú!

Luồng lực bóp lấy cổ tôi của gã, trong nháy mắt biến mất không còn nữa.

Vẻ hung hãn trong mắt gã cũng đồng thời tiêu tan, đôi mắt lại lần nữa trở nên giống như tro tàn vậy.

Tôi đang định giằng ra khỏi bàn tay gã, thế nhưng chỉ trong một chớp mắt thôi, vẻ chết chóc trong mắt gã lại lần nữa biến mất, một lần nữa tóe ra sát khí oán hận mãnh liệt!

Lực tay của gã, trong nháy mắt trở nên vô cùng mạnh, cổ tôi đều suýt chút nữa thì bị bóp gãy.

Ngoài khiếp sợ, tôi còn càng ngạc nhiên, Trấn sát phù và Áp trấn thần chú đều đã có tác dụng, nhưng tại sao lại mất tác dụng rồi?

“La Thập Lục, mày ngây thơ quá rồi, không phải là đối thủ của mày?!” Giọng nói lạnh nhạt của Dương Hưng lại lần nữa truyền tới.

“Chú Trương tính không sai sót, trong mắt chú ấy, mày chẳng qua chỉ là một thằng phế vật cố chấp ngu đần, vắt mũi chưa sạch mà thôI!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận