Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 772: RỜI MỘ

Thiện ác không dung hòa, trong cơ thể Lý Âm Dương đặt Thiện thi đan mà đều hồn phi phách tán.

Xác Thiện thi Khâu Xử Đạo này đặt Ác thi đan vào, tuyệt đối cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Càng quan trọng hơn là, bề ngoài của Thi đan giống hệt nhau, Dương Hạ Nguyên lại chưa chắc đã từng nhìn thấy, dù gì y cũng chỉ là một Phong thủy sư biết Đạo pháp mà thôi.

Chỉ là, định mệnh của mấy người Liễu Dục Chú chính là bảo vệ tộc Khương, bảo vệ phần mộ của Khâu Xử Đạo, bây giờ để gã đích thân hủy bỏ xác chết của Khâu Xử Đạo, có thể tưởng tượng được áp lực của gã lớn đến mức nào.

“Cha! Cha tính hết nước hết cái, có cả chiêu dự phòng ở trong tộc Khương, ép cho chúng con không biết làm thế nào!” Tiếng nói của Dương Thanh Sơn đột nhiên đổi thành hô lớn, âm thanh vang vọng khắp cả mặt nước.

“Nếu xác chết đã ra ngoài cũng sẽ bị cha lấy được, vậy chẳng bằng để cha tận mắt nhìn xác chết và Thi đan hủy diệt ở trong phần mộ này! Để cha từ nay cắt đứt niệm tưởng!”

Liễu Dục Chú mở cái hộp đá, đem Thi đan nhanh như cắt nhét vào trong vùng bụng của Khâu Xử Đạo.

Giây tiếp theo, gã quăng thật mạnh xác chết ra trước một phát!

Xác chết dưới luồng lực cực lớn này, bắn lên trên không trung, bay về phía vách đất ở bên trên.

Có điều cảnh tượng này vẫn chưa hề kết thúc.

Liễu Dục Chú giơ tay, cánh tay phải vù vù vù bắn ra ba mũi tên, giây phút đuôi tên ma sát với không khí lại còn bùng lên ngọn lửa màu xanh lét, vẽ ra ba đường cong như ba tia sét trong không trung, bắn về phía phần bụng của Khâu Xử Đạo!

Ngay tiếp đó gã lại nhảy bật lên một phát, cả người quay vòng ba trăm sáu mươi độ trong không trung, từ thắt lưng của gã, tất cả kiếm đồng thau lá liễu, toàn bộ đều bắn bay ra ngoài!

Mỗi một thanh kiếm đồng thau đều tấn công về phía một bộ phận khác nhau trên thân xác chết của Khâu Xử Đạo!

Tôi lúc này mới hiểu ra dự định của Dương Thanh Sơn và Liễu Dục Chú.

Bọn họ sợ Dương Hạ Nguyên nghi ngờ, vậy nên từ bỏ xác chết ngay trước mặt y, thậm chí còn định hủy xác!

Dương Hạ Nguyên cả một đời đều khát khao Thiện thi và Thi đan của Khâu Xử Đạo, làm sao lại có thể trơ mắt mà nhìn nó bị hủy hoại trong chốc lát?!

“Thanh Sơn, mày đúng thật là bất hiếu, ngay trước mặt cha mày, định hủy hoại vật mà cả đời cha mày khao khát, làm gì có chuyện dễ dàng thế?!”

Quả nhiên! Ngay tiếp đó bèn là tiếng quát lớn của Dương Hạ Nguyên truyền lại! Đồng thời âm thanh này còn vang vọng khắp cả mặt nước đầm.

“Chú viết: Trong Thiên Ngưu cổ mộ, roi thần công ra ngoài, tử tôn hưng vạn đại, phú quý có Tam Công! Ta phụng Ngọc Đế xá chỉ, lập tức tuân luật lệnh!”

Một bóng đen từ mặt nước bắn vọt lên trên.

Gần như là trong nháy mắt, liền trực tiếp quấn lên trên thân xác của Khâu Xử Đạo, giây tiếp theo, xác chết của Khâu Xử Đạo liền bị giật xuống dưới!

Giây tiếp theo nữa, bèn trực tiếp rơi thẳng vào trong nước.

Giây phút xác chết vào nước, Dương Hạ Nguyên liền một phát cắn mạnh vào cổ của xác chết, đồng thời dùng tay ấn lấy vùng bụng của Khâu Xử Đạo.

Trong nháy mắt, Dương Hạ Nguyên đã đem theo xác chết của Khâu Xử Đạo chìm vào trong đầm nước, không còn thấy bóng dáng...

Chiêu thức tất sát mà Liễu Dục Chú đánh ra có thể nói là ngoạn mục đặc sắc, kinh hồn bạt vía.

Còn cảnh tượng kẻ ác ôn Dương Hạ Nguyên cướp xác chết phải nói là mất hết tính người, hung tàn cùng cực.

Như thế này, mưu đồ của chúng tôi đã thành không chút kẽ hở!

“Roi bò của nhà họ Liễu mất cắp nhiều năm, quả nhiên cũng nằm trong tay Dương Hạ Nguyên.” Liễu Dục Chú phẫn hộ gầm khẽ.

“Phải lập tức ra ngoài, xung khắc giữa Thiện thi và Ác đan không quá nhanh, cha ta thì chắc trong thời gian ngắn sẽ trở nên rất dữ.” Dương Thanh Sơn mở miệng, đồng thời hắn trực tiếp nâng quan tài lên, nhanh chân đi lên trước.

Lúc này, mực nước không tiếp tục dâng lên nữa.

Chắc là xác chết vào trong nước, hoặc Dương Hạ Nguyên lấy được xác chết, rồi lại động tay động chân gì nữa?

Chẳng mấy chốc, chúng tôi liền tới chỗ tận cùng của khu đá loạn này, cũng là phần rìa của khu đất núi.

Từ chỗ này có thể nhìn thấy có một cái hang khoảng chừng hai mét, đây chắc là chỗ mà lúc trước đám đạo sĩ huyết sát kia chui ra ngoài, người đi ra không vấn đề, còn quan quách bằng cẩm thạch trắng cũng có thể miễn cưỡng đi ra.

Dương Thanh Sơn nâng quan quách đi trên đầu nhất, Liễu Dục Chú đi sát theo sau, Lưu Văn Tam trên vai có quỷ nước nằm bò đi phía sau Liễu Dục Chú, còn tôi đi ở sau cùng.

Trước khi ra ngoài, tôi lại nhìn đầm nước một cái.

Đầm nước lúc này đã bằng phẳng không gợn sóng, ánh nắng thông qua cửa hang xếp hàng theo Cửu tinh hình thành nhiều cột sáng chiếu rọi xuống dưới, nhưng màu sắc của đầm nước này lại toát lên một thứ màu xám xịt và lụi bại...

Tất cả cảnh tượng trước mắt đều quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Thập Lục, đừng có đần ra nữa, nhanh ra ngoài.” Lưu Văn Tam gọi tôi một câu, tôi mới tỉnh người lại, lập tức chui ra khỏi cái hang này.

Cái hang không hề sâu, vào khoảng một hai mét, đây chắc là chỗ vách đá tương đối mỏng ở phần rìa nấm mồ, phần đỉnh mộ có nhiều điểm chống đỡ, chắc chắn không thể nào mỏng manh thế này.

Giây phút đi đến cửa hang, chiếu thẳng lên mặt chính là ánh nắng bỏng rát.

Ở lâu bên trong mộ Phị Phát Quỷ rồi, ánh sáng ban ngày ở giây phút này, khiến tôi có chút hơi khó thích ứng, mắt còn hơi có vài phần đau nhói.

Cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng lặng lẽ nằm trên mặt đất, Dương Thanh Sơn đứng sừng sững ở bên cạnh quan quách, Liễu Dục Chú đứng ở bên hông Dương Thanh Sơn, trải qua một đêm chến đấu hết mình, giờ này hai người tuy khắp người đều là vết máu bẩn, nhưng vẫn đều đứng thẳng như tùng bách, chính khí lẫm liệt!

Lưu Văn Tam vừa vắt nước trên quần áo, vừa vuốt bừa cái đầu trọc của mình, quỷ nước thì một chân bấu lấy vai Lưu Văn Tam, một chân cũng đang gãi trên đỉnh đầu của Lưu Văn Tam, Lưu Văn Tam càng gạt bỏ cái chân đầy lông trắng đó, cái chân ấy lại càng gãi khỏe hơn.

“Mày cái con khỉ con này sao nghịch tợn thế!” Lưu Văn Tam cuối cùng cũng bị quỷ nước chọc giận, một phát nhét luôn nó vào trong cái gùi ở thắt lưng, ai ngờ giây tiếp theo, nó lại đẩy mở nắp gùi ra, mở to hai con mắt tròn vo quá mức, liên tục nhìn chằm chằm phía trước.

Tôi cũng hơi nheo mắt lại nhìn ra trước.

Khoảng chừng hai mươi mấy mét bên ngoài, đang đứng bốn năm mươi người, những người này đều mặt đầy cảnh giác, biểu cảm căng thẳng.

Mặc trên người nếu không phải là đạo bào của đạo sĩ nhà họ Liễu, thì cũng là phục sức dân tộc của người tộc Khương.

Lúc chúng tôi vào trong, đâu chỉ chừng này người?

Hiện giờ bốn năm mươi người này, gần như trên người ai cũng đều bị thương, đặc biệt là biểu cảm thần thái của bọn họ, càng nói lên rằng chuyện mà bọn họ gặp phải, cũng tuyệt đối không đơn giản...

Đứng phía trước bọn họ, thì có bốn người.

Ba người phân biệt là Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương.

Người thứ tư thì là Liễu Tam Nguyên có thân hình và gương mặt đều cực kỳ giống với Liễu Dục Chú.

Ánh mắt của tôi nhạy bén nhìn lướt trên người bốn bọn họ, cực lực muốn thông qua chân tơ kẽ tóc để nhìn ra rốt cục ai là kẻ chân tay mà Dương Hạ Nguyên bố trí ở trong tộc Khương đã đánh ngất tôi lúc ở trong khu rừng đó.

Trong biểu cảm của ba người Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, và cả Liễu Hóa Dương đều toát ra vài phần cảnh giác, biểu cảm cảnh giác này rõ ràng đều là hướng về Dương Thanh Sơn, còn về Liễu Tam Nguyên thì tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ có điều, không có cái áo choàng che kín toàn thân, và cái mặt nạ da người kia, tôi cũng không cách gì phân biệt ra được rốt cục ai có khả năng là...

Liễu Dục Chú và Liễu Tam Nguyên nhìn nhau một cái, hơi hơi cúi người, hô lên một câu: “Đại trưởng lão.” Ánh mắt của Liễu Tam Nguyên hướng lên trên cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng, ông ta bình thản nói: “Quan quách của Xác âm luyến dương?” “Chính nó!” Liễu Dục Chú trả lời.

“Vừa nãy chúng ta cũng là bất đắc dĩ, dù sao người của tộc Khương và nhà họ Liễu, cho dù có thành huyết sát, hoặc giả cũng vẫn còn cơ hội cứu vãn, Nhị sư bá của con đề nghị, dồn tất cả đạo sĩ huyết sát vào trong mộ, rồi bịt mộ đối phó, các con chắc có thể từ đường thủy ra người, từ đây ra ngoài là sao?” Đầu mày Liễu Tam Nguyên hơi chau lại, liếc cái hang kia một phát.

“Diệt hết rồi.” Liễu Dục Chú điềm nhiên trả lời.

Lập tức trên mặt mấy người Liễu Hóa Đạo đều lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Những người còn lại mặt cũng đều tái nhợt đi.

Liễu Tam Nguyên nhắm mắt lại.

Liễu Dục Chú lại lần nữa trả lời: “Trong mộ có biến cố, tên phản đồ Dương Hạ Nguyên quá lợi hại, chúng con vốn định tháo chạy, nhưng đường thủy đã không đi được, chỉ có thể đi theo lối đi trong thân núi, vốn dĩ vẫn còn chưa tìm thấy lối đi, thì xác sống huyết sát đều đã dồn vào trong rồi, hoặc là chết cùng với chúng, tất cả thành công cốc, hoặc là diệt bọn chúng, không còn lựa chọn nào khác.”

Liễu Tam Nguyên đột ngột mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.

“Tên phản đồ Dương Hạ Nguyên đâu? Còn cả quan quách của Khâu Xử Đạo nữa? Các con chỉ đưa Xác âm luyến dương ra ngoài?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận