Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1009: ÔNG KHÔNG LỪA ĐƯỢC TÔI

Từ hai điểm định vị, tôi lại vẽ một lượt sơ đồ nháp, suy diễn một lần, liền có thể suy diễn ra phương vị đường nhánh của cả dòng Âm long!

Như thế này, cho dù là không có lão điếc, chúng tôi cũng sẽ không bị hạn chế bởi vấn đề đường đi rồi!

Tốc độ bước chân ngày càng nhanh, tôi cơ bản là đang chạy.

Ngao sói thì đi sát theo tôi, không rớt lại nửa bước.

Trong thời gian này tôi liên tục thông qua Định la bàn, xác định tôi không hề đi sai phương vị.

Khoảng lại qua chừng gần chục phút, trong tầm mắt, lờ mờ nhìn thấy một quả đồi thấp.

Hơn nữa phía trước quả đồi, rõ ràng có một vùng địa thế trũng, hơn nữa địa thế này còn không nhỏ!

Lại đi gần hơn chút, tôi bèn nhìn thấy một vũng nước nho nhỏ.

Dưới ánh trăng sao, vũng nước phẳng lặng không gợn sóng, trăng tròn in bóng bên trong.

Tim tôi khẽ đập đánh thịch một phát.

Nước ở chỗ này, chắc là vừa nãy trời mưa hội tụ lại, trước đây quyết không có nhiều như thế.

Bởi vì trong nước có thể nhìn thấy một số thực vật dạng như cây muối, xương rồng.

Chúng đều là thực vật nên sinh trưởng ở trong lòng sông khô cạn, nếu quanh năm có nước, căn bản không thể sinh trưởng những thực vật này được.

Tôi dừng lại, tỉ mỉ xem vị trí phong thủy ở đây, trong đầu ghi nhớ lại phương vị, đồng thời mò ra một tờ giấy lanh mịn, lại lấy Bút Địa Chi ra, nhanh chóng phác họa ra hai vị trí lên trên.

Một trong số đó, là phương vị của Giao kiếm cách lúc trước, chỗ còn lại, thì là vị trí mà hiện giờ sao Tham Lang này chiếu rọi.

Phương thức suy diễn chỉnh thể này, sẽ coi đường nhánh của cả dòng Âm long, nhìn thành một dòng Long mạch, cả dòng Long mạch có một phương vị hướng đi, nếu dùng hai điểm định vị trong đó, dùng dạng khoảng cách phương vị này, liền có thể phán đoán ra phương hướng chảy qua của Âm long, nhất định là phương vị chỗ Âm khí hội tụ nhất.

Vị trí đó lại là chỗ của Kim thần Thất sát, tuy đất dữ phần mộ dữ, nhưng trong phong thủy lại có một câu nói, Táng giả hưởng sinh khí, nơi đó không thể nào là tử địa, chỉ có thể là chỗ sinh.

Thông qua hai điểm định vị này, tôi chỉ cần đi về phương vị mà sinh khí hướng tới, liền nhất định có thể đến được điểm đích mà chúng tôi muốn tới!

Hai điểm định vị này, đã đủ rồi!

Tôi hoàn toàn có thể thông qua chúng, vẽ ra một sơ đồ Bát quái!

Cũng chính vào lúc này, ngao sói bên cạnh thân người vẩy một phát, vụt quay đầu về phía sau.

Tôi lập tức thu Bút Địa Chi cùng với tờ giấy lanh mịn kia lại, nhanh chóng quay người qua.

Ở chỗ không xa sau lưng tôi, có một bóng người khòm khòm, tay lão chống một cây ba toong, đứng ở một bên của vũng nước, đang chòng chọc nhìn chúng tôi.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, cái khuôn mặt chữ Giáp đó của lão, trông âm u khác thường.

Đường vân trên làn da nhăn nhúm, cùng với nếp nhăn sâu hoắm trên trán của lão, đều càng rõ nét hơn.

Sắc mặt tôi không đổi, chăm chú nhìn lão rất lâu.

Lão điếc vẫy vẫy tay, rồi phát ra âm thanh a ba a ba, giống như đang gọi tôi đi qua.

“Tôi muốn nói chuyện với ông. Ông không phải điếc, cũng chẳng phải câm.” Tôi trực tiếp mở miệng nói.

Đột ngột, thân người lão điếc cứng đờ lại trong một nháy mắt.

Có điều giây tiếp theo, lão lại giống như không phản ứng gì vậy, hướng về phía tôi a ba a ba vẫy tay.

Kỳ thực lúc trước tôi không vạch trần, là bởi vì kiêng dè, nhưng hiện giờ thì không cần nữa.

Mà lão điếc này còn theo tôi ra ngoài, việc này khiến tôi càng cảnh giác với lão hơn.

Nếu như không thể nói chuyện ra được một kết quả khiến tôi yên tâm, sợ rằng tôi liền phải lựa chọn khống chế lão điếc, sau đó chúng tôi tự mình qua Sa Trấn, hơn nữa liên tục cho Phùng Bảo Phùng Quân canh chừng lão! Để tránh xảy ra bất trắc.

Thấy tôi không phản ứng, động tác của lão điếc dường như đều gấp rút hơn rất nhiều.

Sắc mặt tôi bình thản, giọng điệu toát lên vài phần lạnh lùng: “Không đồng ý nói chuyện sao?” Lão điếc đột nhiên dừng lại, lão lại khôi phục cái ánh mắt chòng chọc đó.

Giây tiếp theo, lão trực tiếp quay đầu, liền định đi về phía một hướng khác, hơn nữa tốc độ này của lão, nhanh nhẹn không thua gì một thanh niên, đi vài bước lấy đà xong liền là chạy băng băng dưới ánh trăng.

Tim tôi thót lại một phát, phương hướng này của lão điếc, hóa ra không phải là vị trí vừa nãy tới! Lão định rút?!

Ngao sói nhe răng, hung hãn sủa ầm lên một tiếng, co giò liền định đuổi theo!

Tôi giơ tay, trực tiếp ngăn ngao sói lại, đồng thời trầm giọng quát: “Ông mà chạy rồi, tôi liền sẽ tìm về cái chỗ lúc trước, xác chết dưới giếng đó, là gì của ông?!” Tiếng quát này của tôi không ngừng vang vọng trong bầu trời đêm...

Lão điếc vốn đã chạy ra ngoài một đoạn, đột ngột đứng khựng lại...

Lão đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn tôi, dưới chân bất động không nhúc nhích.

Tôi cũng không đi qua phía bên lão, hai tay khoát sau lưng, vẫn cứ đứng tại bên cạnh vũng nước.

Yên tĩnh, giằng co phải tới khoảng chừng ba bốn phút.

Lão điếc cuối cùng cũng đi về phía tôi.

Lão cứ thế đi tới vị trí hai ba mét trước mặt tôi mới dừng lại, trong hai con mắt, ánh lên vẻ kinh sợ, ngạc nhiên, giận dữ, và còn cả sát khí.

Hơn nữa bàn tay đang nắm cây ba toong đó của lão, khớp ngón tay đều đã trắng cả ra.

Ngao sói rõ ràng cảm nhận được sự hung dữ của lão, lông trên lưng đều dựng ngược cả lên.

Tôi không hề sợ lão điếc, thậm chí đều không sờ lên gậy khóc tang ở thắt lưng.

Chỉ dựa vào ngao sói, liền đã là tồn tại mà lão điếc không đối phó nổi.

“Mày, làm sao biết được vậy?” Mãi một hồi, từ trong đôi môi mỏng của lão điếc, rặn ra một âm thanh khản đặc.

Giọng nói của lão khản đặc đến mức nào, giống như cổ họng từng bị người ta rạch qua một dao vậy, thậm chí còn có chút vỡ vụn.

“Nhìn ra được.” Tôi nhàn nhạt đáp lời.

Lão điếc mím miệng, vẻ cảnh giác trong mắt lão cũng càng nhiều hơn.

“Tôi đoán ông từng đưa rất nhiều người vào Sa Trấn, người mà ông đưa, đều là Phong thủy sư, hoặc là Âm dương tiên sinh.” Tôi tiếp tục mở miệng nói.

“Những người đó cuối cùng đều chết ở bên trong, bọn họ tại sao chết, có liên quan đến ông không?” Tôi trực tiếp chất vấn, nói.

Tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu ông không muốn trực tiếp trả lời, ông còn có thể nói với tôi, ông dẫn bọn họ vào trong, bây giờ lại đưa chúng tôi vào trong, có mục đích gì?!” Lúc nói đến đây, giọng của tôi đã trở nên lạnh giá đến cực điểm, ánh mắt thì càng sâu thăm thẳm.

Tôi đang tường tận tỉ mỉ đánh giá tướng mặt của lão điếc, quan sát thay đổi thần thái của lão, chú ý đến nhất cử nhất động của lão!

Cuối cùng tôi lại bổ sung một câu, bảo lão đừng nói dối trước mặt tôi, bởi vì lão nói dối, tôi tuyệt đối có thể nhìn ra được.

Nếu lão không chịu nói chuyện tử tế với tôi, tôi bèn sẽ không nói chuyện với lão, sẽ trói buộc lão lại, không để lão gây nhiễu tới hành động của chúng tôi, hơn nữa còn sẽ diệt cái xác dưới giếng đó!

Cơ thể lão điếc run rẩy một phát, rõ ràng, lão hơi có vài phần tránh né, ánh mắt liền giống với kiểu của Ngô Mậu trong quán ăn lần đó, ánh lên vẻ bất an và hoảng sợ.

Lúc này ngao sói hung hãn sủa ầm lên một tiếng.

Lão điếc lại rùng mình một phát, giống như cả người đều tỉnh táo lại không ít.

Lão mím miệng, nhìn đối diện với tôi đã chẳng còn mấy tự tin nữa, cả cơ thể đều còng xuống thêm chút ít.

“Các người không được động đến cu Thanh.” Giọng của lão điếc càng thấp, càng khàn hơn.

Ngừng lại một chút, lão ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn tôi: “Tao không có ác ý, cũng chưa từng hại người, tao đang giúp chúng mày.”

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, không hề trực tiếp tin luôn lời của lão điếc, mà ra hiệu cho lão tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận