Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1073: LẦN SAU, ĐỔI CHỖ KHÁC NÓI CHUYỆN

Giọng của tôi trở nên vô cùng the thé, xuyên thấu trời đêm!

Mở đường âm vào thời gian khác nhau, cùng với tình hình đưa xác chết khác nhau, khẩu quyết cần dùng cũng bèn khác nhau.

Xác chết này của Trần Dung Dung, chỉ là xác nữ thông thường, tôi không cần thiết phải dùng quyết pháp dữ đến đâu cả, loại đơn giản nhất là được.

Hơn nữa người lái xe cũng không phải tôi, mà là Trâu Vi Dân, đương nhiên không cần dùng đến Âm dương lái xe, một chữ “Trấn” bèn đủ rồi.

Cùng lúc nói xong, tôi lách người lên xe, đóng cửa xe lại, Trâu Vi Dân đạp chân ga một phát, tiếng động cơ vang lên, xe đi về phía bên ngoài khu dân cư.

Sương mù trong đầm nước chẳng biết từ lúc nào, hóa ra đã tràn lên trên đường, giữa màn sương mông lung, dường như trong sương mù có không ít bóng người.

Trên trán Trâu Vi Dân đang liên tục túa mồ hôi, thậm chí không nhịn được định nhìn ra bên ngoài.

“Đem theo người chết đi đường, đường đi chính là đường âm, trong đường âm không có một “người bình thường” nào cả, đừng bắt chuyện, đừng quay đầu, trong lòng đáp trả cũng đều không được, nghiêm túc lái xe.”

“Phàm là nói sai một câu, chúng ta khả năng sẽ dính tới rắc rối, tôi không thể trông chừng anh bất cứ lúc nào, nếu có thứ bám theo nhập vong anh, bất cứ người nào anh gặp phải đều khả năng có nguy hiểm.” Mặt Trâu Vi Dân lại lần nữa biến sắc, khóe mắt anh ta liếc thắt lưng một cái, tiếp đấy dùng sức cắn chặt môi dưới, chuyên tâm lái xe.

Được cái trên cả quãng đường, không hề xuất hiện việc ngoài ý muốn nào nữa.

Khoảng chừng hơn một giờ đồng hồ, chúng tôi liền tới Cục công an thành phố Nội Dương.

Lần trước lúc tôi tới đây, còn là để giải quyết chuyện của Tiểu Niếp.

Đến cổng chính, tôi xuống xe, Trâu Vi Dân bảo với tôi anh ta đem xác chết vào trong, sau đó lại đưa tôi về.

Tôi đứng ở bên ngoài cổng chờ đợi.

Nơi này có một luồng khí, trong sát khí toát lên cái Hung, nhưng thứ sát này là Dương sát, hung cũng là Dương hung, nha môn ngày xưa không phải là nơi yêu ma quỷ quái dám lại gần, bèn bắt nguồn từ thứ Hung sát này.

Đợi khoảng chừng gần mười phút, Trâu Vi Dân từ trong cổng đi ra ngoài.

Chỉ có điều ra ngoài lại không chỉ có một mình anh ta, bên cạnh anh ta còn đi cùng một người đàn ông cao cao gầy gầy, tuổi tác ít nhất cũng phải tới ngoài năm mươi rồi, khóe mắt đều là nếp nhăn, có điều cả người toát lên vẻ lão luyện, con mắt cũng rất sắc bén.

Dáng mặt ông ta dài hẹp, ánh mắt không chỉ sắng bén, mà còn như có ánh sáng, trong mày càng loáng thoáng có màu đỏ xuyên suốt đến chỗ Ấn đường.

Mắt thực có sáng là chức vị nhất phẩm, còn dáng mày này, thì là quyền hành không thấp.

Ông ta là tướng quý nắm quyền!

Người này nhìn rất quen, dường như tôi từng gặp qua một lần.

Có điều tôi chẳng nhớ được cụ thể, sợ rằng là lúc giải quyết sự việc của Tiểu Niếp, ông ta cũng từng ra ngoài, lúc đó tôi không chú ý đến ông ta, Từ Thi Vũ cũng không đặc biệt giới thiệu.

“La tiên sinh... Đây là sếp bọn tôi.” Trên trán Trâu Vi Dân hơi có chút mồ hôi, anh ta đánh mắt ra hiệu với tôi.

Tôi biết là Trâu Vi Dân lúng túng, hơn nữa tôi một phát liền có thể nhìn ra được, cấp trên anh ta gặp tôi, chắc là ý tứ của bản thân cấp trên anh ta, trực tiếp liền ở đây đợi tôi và Trâu Vi Dân luôn, cũng biết được tôi và Trâu Vi Dân sắp tới.

“La tiên sinh.” Người đàn ông đó đến trước mặt tôi, giọng điệu rất khiêm nhường, đồng thời đưa tay ra bắt tay với tôi.

“Bỉ nhân họ La, tên Lâm, cậu không cần câu nệ, gọi tôi lão La là được.” Ông ta cười cười, nếp nhăn ở khóe mắt càng nhiều hơn.

“Ông khiêm tốn rồi.”

Có điều cảm quan đầu tiên của tôi đối với cấp trên của Trâu Vi Dân rất tốt, không phách lối nghênh ngang gì cả.

“La tiên sinh có việc quan trọng cần làm, tôi vốn dĩ đã đồng ý với Vi Dân rồi, không ngờ bây giờ lại phải làm phiền cậu, chỉ có điều chuyện vừa nãy Vi Dân nói, khiến tôi cảm giác đứng ngồi không yên, vậy nên mong La tiên sinh dù có bất cứ việc gì quan trọng, đều cần giúp chúng tôi giải quyết một rắc rối trước.” Bàn tay bắt tay tôi của La Lâm không hề buông ra, mà ngược lại là hai tay siết chặt, thần sắc càng thành khẩn hơn.

“La tiên sinh, ý của sếp là...” Trâu Vi Dân cũng đã mở miệng.

Tôi nhìn La Lâm, không đợi Trâu Vi Dân nói hết, liền nói luôn: “Ông sợ lại xuất hiện sự việc tương tự, Dương sai nổ súng bừa bãi?”

“Chuyện này, đã xuất hiện không chỉ một lần rồi. Lần trước Đường...” La Lâm cười khổ, có điều ông ta cũng không hoàn toàn nói hết.

“Cần vẽ phù, vẽ phù cần thời gian, thế này đi, trong vòng năm ngày, tôi sẽ đưa cho ông một biện pháp giải quyết hợp lý.” Tôi vừa nói xong, mắt La Lâm liền sáng bừng lên một phát.

“Được! La tiên sinh hiểu đại cục! Sự việc này bèn nhờ La tiên sinh rồi!” Trong giọng điệu của La Lâm toát lên vẻ vui mừng, rõ ràng cũng là thở phào một hơi.

Ngừng lại một chút, La Lâm vẫn chưa buông tay tôi ra, ông ta lại siết chặt đôi phát, ghé cạnh tai tôi, hạ thấp giọng nói mấy câu.

Tôi nghe mà đồng tử mắt co mạnh mấy phát.

Tiếp sau đó, La Lâm mới buông tay ra, cười cười, nói: “La tiên sinh, hy vọng cậu có thể sớm lại đến đây, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”

Tôi trầm mặc một hồi, gật gật đầu, vẫn trả lời bằng một chữ được.

Nét cười trên mặt La Lâm càng nhiều hơn, tiếp đấy ông ta bèn dặn dò Trâu Vi Dân đưa tôi đi, còn ông ta thì đứng ở cổng chính đưa mắt tiễn chúng tôi rời đi.

Tôi lên xe của Trâu Vi Dân, sau khi Trâu Vi Dân lái ra ngoài hơn trăm mét xong, anh ta mới ngại ngùng cười khổ nói: “La tiên sinh...”

“Đừng ngại, việc này rất bình thường, tôi cũng nên làm những việc này.” Tôi ra hiệu cho Trâu Vi Dân không cần nghĩ nhiều.

Nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng tôi vẫn đang suy nghĩ về mấy câu nói vừa nãy của La Lâm.

Kỳ thực, đề nghị của ông ta, được cái cũng có thể coi là một lựa chọn sáng suốt của tôi.

Chỉ có điều sự việc này không nhanh được thế, tôi cũng không xác định được, tôi thực sự có thể làm được hay không.

Đối với mệnh số của Âm dương tiên sinh, ít nhất trên cấp độ mà tôi hiểu biết, không hề tốt, gần như không có bất cứ một người nào được chết yên lành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận