Chư Thiên Từ Hồng Lâu Bắt Đầu Về Hưu Sinh Hoạt

Chư Thiên Từ Hồng Lâu Bắt Đầu Về Hưu Sinh Hoạt - Chương 277: Huyết mạch quyền lợi (length: 8291)

Giả Liễn quả thực hai, ba ngày sau đó đến Binh bộ và Hộ bộ điểm danh, đối chiếu sổ sách, mời các quan trên của Hộ bộ, Binh bộ ăn cơm. Ngày thứ tư liền vội vã trở về Tây Bắc. Cho thấy hắn trừ việc về đưa tiễn tỷ tỷ xuất giá, chủ yếu là có việc vào kinh.
Mà Giả Trân so với Giả Liễn còn rời kinh sớm hơn một ngày, hắn không có chức vụ thực, chỉ cần đến Lại bộ nói một tiếng, liền trực tiếp ngồi thuyền về Kim Lăng, lấy lý do về quê tảo mộ. Làm một tộc trưởng, đầu tháng Ba xin về Kim Lăng, làm như vậy thực sự rất thích hợp. Lại bộ không cần nghĩ ngợi, trực tiếp cấp cho hắn bảng hiệu xuất kinh.
Đám học sinh Giả gia rốt cuộc trở lại đi học, tiệc Quy Ninh cũng không cần bọn họ làm. Đương nhiên, vào ngày Giả Viện Quy Ninh, Vinh phủ mở tiệc ở Vinh Hi đường, bọn họ đều có một ghế. Trừ ba người Giả gia dòng chính, những người khác lần đầu tiên được ngồi trong Vinh Hi đường ăn cơm, mỗi người đều có một loại cảm giác đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
Mà so sánh với sự cao đàm khoát luận ở Vinh Hi đường, bên trong Vinh Khánh đường lại mười phần ấm áp. Âu Manh Manh nhìn nàng một cái, cũng thở dài một hơi, Giả Viện nhìn qua rất không tệ, lão thái thái liền không hỏi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của nàng, hết thảy đều không nói ra.
Giả Viện cùng đám người gặp mặt, tặng quà, ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn Âu Manh Manh, "Lão thái thái, cháu gái có thể đi xem mẫu thân một chút được không?"
"Đương nhiên, loại chuyện này không cần hỏi ta." Âu Manh Manh cười.
Chuyện Giả Viện thành thân, dù sao Âu Manh Manh cũng không có tìm Vương phu nhân. Giả Chính có tìm hay không, nàng không có hỏi, Giả Chính cũng không nói. Mà trước hôn nhân nàng cũng không có gọi Giả Viện đi gặp Vương phu nhân, đương nhiên, Giả Viện cũng không có yêu cầu.
Lúc bọn họ thành thân, Vương phu nhân cũng không có ra mặt. Âu Manh Manh chỉ ở bên cạnh ngồi nhìn nàng cùng Trương Trấn hướng Giả Chính làm lễ bái, sau đó được Giả Liễn cõng đi ra. Ngày đó không ai nhắc đến Vương phu nhân. Chẳng lẽ, bọn họ cảm thấy chuyện này nhất định phải mình đồng ý? Nhịn không được hỏi, "Tại sao trước hôn nhân ngươi không đi gặp nàng."
"Có hơi phiền toái." Còn may Giả Viện không nói bởi vì sợ tổ mẫu không vui, chỉ cười cười, hướng nàng ngồi xổm thi lễ, rồi rời đi. Bất quá, thế nào gọi là có hơi phiền toái?
Giả Anh nhìn Âu Manh Manh, vội vàng cầm tay Âu Manh Manh, vẻ mặt cầu tình: "Lão thái thái, đại tỷ tỷ chỉ là. . ."
"Vậy, các ngươi sẽ không cho rằng là ta không cho phép bọn họ gặp nhau đấy chứ?" Âu Manh Manh ngẫm lại, hỏi ngược lại. Tuy nói nàng sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Giả Viện, tự mình gánh tiếng xấu giam Vương phu nhân, nhưng những tiểu cô nương này mỗi ngày ở cùng mình, bọn họ sẽ không cũng cho rằng, là bởi vì mình không thích Vương phu nhân, cho nên cũng không cho phép những người khác trong phủ thăm hỏi chứ?
"Tổ mẫu!" Giả Anh cười, nhẹ nhàng kéo tay tổ mẫu, tựa hồ đang an ủi nàng.
Lão thái thái sau khi giam Vương phu nhân, liền không nhắc lại nữa. Trong nhà giống như không có người này, trước kia nhắc nhiều nhất, kỳ thật chính là phương pháp quản gia ngu xuẩn của nàng. Chờ bọn hắn học được càng nhiều thì càng để các nàng học tốt, học cho giỏi, đối với kém, còn có gì đáng nhắc? Bởi vì nàng không nhắc, mọi người tự nhiên cũng không dám đề. Tránh chọc giận nàng mất hứng.
"Cha mẹ cùng con cái huyết mạch tương liên, nhỡ đâu Nhị thái thái có chuyện gì, các ngươi Nhị lão gia, đại tỷ tỷ, Yên Ca nhi trong lòng sẽ không nhớ tới chuyện tốt của nàng sao? Có thể hay không oán hận ta? Cho nên loại chuyện uổng làm tiểu nhân này, ta sẽ không làm. Ta không hỏi, chính là không liên quan gì đến ta, đó là chuyện của phòng các ngươi, chỉ cần đừng gây chuyện, đừng có truyền tin tức lung tung, còn lại, ngược lại là không sao cả." Âu Manh Manh vội vàng rũ sạch quan hệ.
Lúc trước chuyện Tiết di mụ mở cửa ở góc đông bắc, vì sao nàng một mực không biết. Một là hệ thống hạ nhân có vấn đề, hai kỳ thật chính là nàng xưa nay không nghe ngóng chuyện bên kia. Bởi vì nàng không quan tâm, cho nên đám hạ nhân mật báo đều không có động lực. Nếu như nói nàng quan tâm, cho dù không thưởng tiền, mỗi ngày một đống người đến thỉnh an vấn an, tiện thể nói chút chuyện mới trong hàng xóm. Vương phu nhân còn có thể giấu được sao.
"Ngươi sẽ không lo lắng đại tỷ tỷ. . ." Giả Đàn suýt chút nữa thốt ra.
"Sẽ lo lắng Viện nhi cùng mẹ ruột nó thành một phe, rồi không thân với ta?" Âu Manh Manh nhìn mặt nàng liền biết nàng muốn nói gì. Nàng đặc biệt muốn nói, các ngươi có thân với ta hay không, lại có quan hệ gì?
Nhưng ngẫm lại, thôi vậy. Không đả kích những đứa trẻ ngốc này. Tựa như một lão sư trong trường sẽ lo lắng học sinh không thân với mình sao? Chớ đừng nói là một hiệu trưởng.
Bất quá, vẫn là chạm đến tâm tư của Âu Manh Manh. Nàng nhìn cổng vòm trống trơn, ngẩn người ra.
Những đứa con ở hiện đại của nàng, không có đứa nào là nàng sinh ra. Nàng muốn về hưu, các con bảo nàng đến thành phố bọn họ đang sống để sinh hoạt, chúng chuẩn bị nhà cho nàng. Em gái ruột không lớn hơn nàng nhiều lắm tìm đến nàng, giống như Giả Đàn bây giờ nghi ngờ nàng.
Cha mẹ ruột và em gái của trưởng tử cảm thấy, nàng là vì muốn cướp trưởng tử từ bên cạnh bọn họ. Rõ ràng là nàng nuôi lớn đứa bé, rõ ràng nàng trước nay chưa từng ngăn cản bọn họ gặp mặt. Rõ ràng nàng nói cho đứa bé, kia là cha mẹ ruột của hắn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc cướp con trai người khác, nàng từng nói với con gái, ba người bọn họ đã cho nàng hạnh phúc to lớn trong cuộc đời, cho nên bọn họ không nợ nàng cái gì.
Nhưng trong đêm tối tĩnh lặng, nàng sẽ nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ ngẩn người, vì cái gì những người có quan hệ huyết thống, đều đương nhiên như vậy? Cảm thấy mình có quyền lợi? Mà mình ngược lại thành tội nhân!
Giả Đàn cũng không ngờ mình có thể làm cho lão thái thái ngậm miệng, lập tức hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.
"Hôm nay là ngày lành của đại tỷ tỷ, các ngươi vui vẻ lên chút, đừng để đại tỷ tỷ lo lắng." Âu Manh Manh hoàn hồn, mỉm cười, vỗ nhẹ lên mặt nàng, kéo nàng đứng dậy. Cười với đám người, "Còn ngẩn người ra đó, không phải nói đã chuẩn bị rất nhiều kinh hỉ cho đại tỷ tỷ sao? Sao còn chưa tới."
Mọi người cũng không dám nhiều lời, vội vàng đi ra.
Tiểu Cổ Tông bây giờ còn do nhóm nữ sinh đoàn quản, nhìn các tỷ tỷ đều thất thần, lảo đảo nhào vào trong ngực Âu Manh Manh, Âu Manh Manh đành phải ôm hắn, Giả Tông nhìn hai bên một chút, ngẩng đầu nhìn lão thái thái, "Mọi người đâu?"
"Bận rồi!" Âu Manh Manh vội nhìn hắn, tiểu hài tử khỏe mạnh, kháu khỉnh, nhìn ngược lại có chút giống Giả Xá. Kỳ thật ngẫm lại Giả Xá cũng không tệ. Nàng hôn hắn, "Đi tản bộ không?"
"Không muốn." Giả Tông lắc đầu, hắn cũng nhìn ra, lão thái thái không có hơi sức để ôm hắn.
Giả Tông không có ai làm nũng, Âu Manh Manh vui vẻ hợp lý mà đồng ý, đứng dậy kéo hắn, hai người cùng nhau đi về phía sau tây đường, trên con đường tản bộ nàng đi chầm chậm. Giả Tông đi lảo đảo, nhưng vẫn đi theo, Âu Manh Manh thật sự bị chọc cười.
Các con của nàng đều sáu, bảy tuổi mới đến nhà mình, tuy nói con gái rất đáng yêu. Nhưng đã qua cái tuổi hai, ba, tuổi chơi vui nhất, nói còn chưa rõ, có khi nói chuyện phiếm với mẹ ruột của con gái về lúc nhỏ của con gái, nhìn ảnh chụp con gái khi bé, thấy nó đặc biệt đáng yêu. Rõ ràng không có ai chơi với nó, đều lớn lên một mình. Nhưng vẫn lộ ra nụ cười tươi đẹp nhất.
"Ngươi là đồ ngốc hạnh phúc." Âu Manh Manh cười tủm tỉm vỗ vỗ đồ ngốc Giả Tông kia.
"Không phải!" Giả Tông lắc đầu, kiên định lắc đầu.
"Ha ha!" Âu Manh Manh phá lên cười.
"Sao vui vẻ như vậy." Là giọng của Giả Viện.
"Ngươi đến rồi, thấy Tông nhi chơi rất vui. Bây giờ Dực nhi cũng chỉ biết làm ta ngoan, bởi vì nó phải bận." Âu Manh Manh đứng dậy, quay lại cười nói với Giả Viện.
Nhân vật nữ chính cũng có sự bất đắc dĩ của mình, nàng cũng không phải thật sự không cố kỵ gì. Nàng ở Hồng Lâu không cố kỵ gì, chẳng qua, nàng cảm thấy những người này không có quan hệ gì với nàng mà thôi. Nàng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mau mau trở về. Nàng nhớ nhất, vẫn là các con của nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận