Chư Thiên Từ Hồng Lâu Bắt Đầu Về Hưu Sinh Hoạt

Chư Thiên Từ Hồng Lâu Bắt Đầu Về Hưu Sinh Hoạt - Chương 19: Thứ hai khóa (length: 7795)

"Ngồi đi? Đã đi xem Bảo Ngọc chưa? Đại phu nói thế nào?" Âu Manh Manh quyết định đổi đề tài.
"Vâng, về lời của lão thái thái. Chu tỷ tỷ cho người mời đại phu Hồi Xuân đường, nói không có việc gì, kê đơn thuốc thanh nhiệt giải độc. Nhị ca ca không sao, ngược lại không khóc nữa." Người đáp lời vẫn là Thám Xuân, mồm miệng lanh lợi, mạch suy nghĩ rõ ràng.
"Thấy không, bị đánh không tính là gì, trọng điểm là phải biết vì cái gì bị đánh. Hắn biết mình sai rồi, cũng sẽ không khóc lóc sướt mướt, cảm thấy mình bị ủy khuất. Các ngươi tới thay Vương ma ma cầu tình, vậy ta hỏi các ngươi, các ngươi thật sự cảm thấy Vương ma ma không sai, không nên bị phạt?" Âu Manh Manh cười cười, thuận thế ném ra chủ đề Vương ma ma.
Đại Ngọc mặt mày ngơ ngác, chủ yếu là nàng không biết, tại sao lại xảy ra sự tình của bảo mẫu.
"Há, vừa rồi Bảo Ngọc cùng nãi ma của Nhị tỷ tỷ của ngươi, ta cho người trói lại ra ngoài. Nãi ma của Bảo Ngọc tính tình xấu, trì sủng sinh kiều, huyên náo không ra dáng, nhưng nói đến, cũng đều là chút việc nhỏ nhặt, ta cũng lười cẩn thận so đo, cho người thả cả nhà bọn họ ra ngoài, đỡ phải quay đầu lại bị người ta nói ta thả người ở chỗ Nhị ca ca của ngươi; Còn nãi ma của Nhị tỷ tỷ ngươi, đánh bạc, trộm đồ của cô nương, mà lại số lượng không nhỏ, hiện tại Nhị tỷ tỷ của ngươi đi cầu tình, ngươi nói, ta có nên nể mặt Nhị tỷ tỷ của ngươi không?" Âu Manh Manh gật đầu, nhìn Đại Ngọc, vừa vặn, lại có thể thuận tiện dạy bài học thứ hai.
"Đại Ngọc xin hỏi ngoại tổ mẫu, có biện pháp xử trí không?" Đại Ngọc ngẫm lại, nghiêng đầu nhỏ, khẽ hỏi.
"Ân, rất tốt. Thám Xuân, ngươi nói, Lâm tỷ tỷ vì sao hỏi như vậy." Âu Manh Manh gật đầu, chuyển hướng Thám Xuân.
Thám Xuân ngơ ngác một chút, nhìn tỷ tỷ mình, lại nhìn Lâm Đại Ngọc hôm nay mới đến, kỳ thật trong nội tâm nàng đối với Lâm Đại Ngọc vẫn có chút khúc mắc. Rõ ràng toàn gia đều đang mong đợi nàng đến, thế nhưng khi nàng vừa đến, nhà liền trở trời, ngay cả Bảo Ngọc - tâm can của lão thái thái cũng bị đòn, khiến cho người nhà họ Giả sẽ nghĩ như thế nào.
Mà bây giờ, tổ mẫu khen nàng, lại tới hỏi mình, nàng xưa nay mạnh mẽ, làm sao có thể nhận thua. Ngẫm lại, thấy Âu Manh Manh không có ý bức bách, chỉ là ôn hòa chờ nàng nghĩ rõ ràng. Tâm nàng hơi định lại.
"Lâm tỷ tỷ hỏi rõ lão thái thái về biện pháp xử trí, lão thái thái là người từng trải, nghĩ đến xử lý tất có nguyên do, các cháu gái lần này đến đây, quả thật có chút đường đột." Thám Xuân vội vàng nói.
"Nói cũng như không nói, bất quá, ứng biến cũng không tệ lắm." Âu Manh Manh gật đầu, chuyển hướng Nghênh Xuân, "Ngươi nói đi?"
"Cháu gái. . ." Nghênh Xuân lại cà lăm, cái này thật đúng là khó mà nói. Nói cái gì, kỳ thật Nghênh Xuân trong lòng rất rõ ràng, nàng là thiện cờ, đánh cờ, chính là bố cục, một bước của nàng phải nghĩ N bước. Có khi, quá mức tỉnh táo, ngược lại bi quan, thậm chí, đều sẽ bi quan chán đời. Vì cái gì người ta bảo nàng là đầu gỗ, kim đâm một chút, cũng sẽ không kêu lên đau đớn. Nàng quá tập trung vào nội tâm thế giới, đối với ngoại giới, cảm giác ngược lại trở nên hờ hững. Cho nên nói nàng nhu nhược, thật ra không quá chuẩn xác.
Nghênh Xuân ngẩng đầu nhìn Âu Manh Manh, Âu Manh Manh cười với nàng, không nói chuyện, liền chờ nàng mở miệng. Nàng có chút bất đắc dĩ, ngẫm lại, "Cháu gái nghĩ giống Tam muội muội, lão tổ tông nếu đã có quyết đoán, cháu gái vạn không dám xen vào."
"Nói hay lắm! Thấy không Thám nha đầu, ngươi cảm thấy ngươi Nhị tỷ tỷ nói cùng ngươi nói có gì khác biệt?" Âu Manh Manh gật đầu, vỗ tay cười to.
Thám Xuân ngây ngốc một chút, có chút không nghĩ rõ lão thái thái đang nói cái gì.
"Ngươi đây, nghe rõ chưa?" Âu Manh Manh nhìn về phía Đại Ngọc.
"Ý tứ kỳ thật không khác biệt lắm, bất quá, Nhị tỷ tỷ ngược lại nói rõ ràng hơn chút, đã lão thái thái có quyết đoán, chúng ta là vãn bối sao có thể hoài nghi quyết đoán của lão thái thái." Lâm Đại Ngọc không phải người ngu, không dại gì đắc tội với người, vội vàng cười, ngoan ngoãn thuật lại một lần.
"Cũng được, mới có bài học thứ hai, đã biết láu cá." Âu Manh Manh cười, lắc đầu.
"Lâm nha đầu hỏi trước ý tứ của ta, khác với lời các ngươi nói thật sự, nàng hỏi, là muốn biết ta nghĩ như thế nào, nàng hiện tại vẫn coi mình là khách, cho nên nàng nhìn sắc mặt của ta mà làm việc, không nghĩ đến việc vượt mặt; Thám nha đầu chưa nghĩ ra, thế là mập mờ đối mặt, ý là, bọn họ không nên tới; Nghênh nha đầu rất tốt, nàng thật ra là rõ ý tứ của Lâm nha đầu, nhưng nàng biết, nàng và Lâm nha đầu khác biệt, Vương ma ma là nhũ mẫu của nàng, không thể hiện thái độ là không được, thế là, dùng hiếu đạo, nói, nếu ta đã quyết định, làm cháu gái, các ngươi sao có thể phản đối? Có phải là rất thông minh? Nghênh nha đầu, nói hay lắm."
Nghênh Xuân ngơ ngác một chút, không nghĩ tới tổ mẫu xưa nay vẫn nhàn nhạt đối với bọn họ, lại quá khen nàng, làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh.
"Ngoại tổ mẫu, ngài còn chưa nói muốn xử trí Vương ma ma như thế nào, kia là nhũ mẫu của Nhị tỷ tỷ, bất kể thế nào, nàng dù sao cũng phải đi cầu xin một chút, để giữ tròn nhân duyên trước đó." Lâm Đại Ngọc bất lực rồi, có thể nhanh lên một chút không, ngài cứ đi đi lại lại hỏi thăm lượt, có ý nghĩa gì?
Kỳ thật Đại Ngọc vẫn không hiểu rõ Âu Manh Manh, nàng là hơn ba mươi năm làm lão sư, hiệu trưởng cũng là có chứng chỉ giáo sư, mọi thứ, bảo nàng tỏ thái độ, có chút khó, nàng đã quen việc lặp đi lặp lại truy vấn học sinh, để các học sinh tự suy nghĩ. Nàng làm tổng kết sau cùng, truy nguyên, kia là tổng kết quan điểm của bọn hắn, nàng nhiều nhất làm người dẫn đường.
"Đúng vậy a, kia là nhũ mẫu của Nghênh nha đầu, cũng nên cho Nghênh nha đầu một chút mặt mũi, nếu là ta tự mình xử trí, chỉ sợ mọi người cũng không phục, ta cho người đem nàng đưa đến quan phủ. Lấy luật pháp triều đình để quyết định đi!" Âu Manh Manh nhẹ nhàng lắc đầu.
Đại Ngọc thật lòng gật đầu, thực tình bội phục nói, "Ngoại tổ mẫu làm rất tốt. . ."
"Hai người các ngươi đừng nghe nàng, nàng trước mắt vô trần, đầu óc không tốt, đang huấn luyện lại. Hai người các ngươi nói một chút, tổ mẫu sai ở đâu rồi?" Âu Manh Manh bó tay rồi, lần nữa nhìn về phía Nghênh Xuân cùng Thám Xuân.
"Kia là thị tì của Đại thái thái." Thám Xuân vội vội vàng vàng nói, các nàng đi cầu tình, có thật là vì Vương ma ma không? Kỳ thật chính là làm cho người khác nhìn, tránh cho quay đầu Đại thái thái, con trai con dâu của Vương ma ma đến cãi cọ, cũng sợ cái đám hạ nhân khác nói nàng bạc tình bạc nghĩa. Lúc Vương ma ma vừa bị bắt, bọn họ mừng rỡ không thôi. Nhưng rất nhanh liền rõ ràng, sự tình không đơn giản, bọn họ nhất định phải đi chuyến này, bằng không, Nghênh Xuân chỉ sợ tại Giả thái thái, thái thái, đều không chiếm được lợi ích. Đương nhiên Đại thái thái cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Thấy không, biết mình sai chỗ nào chưa?" Âu Manh Manh lườm Đại Ngọc một chút, ngẫm lại, "Kia là thị tì của Đại thái thái, còn nữa, dù thế nào, cũng là người của Vinh phủ, thật sự đưa đến quan phủ, chính là nói rõ cho mọi người, cô nương của Vinh phủ chúng ta bị một nhũ mẫu cho áp chế, 'nô đại khi chủ', còn không biết xấu hổ mà báo quan? Mắc cỡ chết người. . ."
"Vậy ngài vì cái gì còn phải làm như vậy?" Đại Ngọc giật mình, nàng trước đó cảm thấy báo quan là đúng, nhưng bây giờ nghe Âu Manh Manh nói, lại cảm thấy kỳ quái, đúng vậy, biết rõ là sai, vì cái gì còn muốn làm?"
Nói cái gì đây? Suýt nữa quên mình còn có việc phải làm, nhưng mà không thể về nhà, việc này làm có hơi phiền toái, sáng mai lại nghĩ cách đi! Đúng, cầu cất giữ, đề cử, nếu trước khi nhập V thành tích không tốt, sẽ ảnh hưởng đến đề cử sau này, xin mọi người giúp đỡ. Cảm ơn!
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận