Chư Thiên Từ Hồng Lâu Bắt Đầu Về Hưu Sinh Hoạt

Chư Thiên Từ Hồng Lâu Bắt Đầu Về Hưu Sinh Hoạt - Chương 103: Đi dạo tòa nhà (length: 9299)

"Cũng không tệ lắm, không ngờ trẫm, cuối cùng nhận biết được người bên cạnh." Tân đế có chút tức giận, nhìn vừa rồi anh em nhà họ Giả thì biết, cả hai đều không có nhận ra mình, nếu không phải Hùng Hạnh ở chỗ này, sau đó lại có Hạ thái giám, làm không cẩn thận, hắn sẽ bị hai anh em này đuổi đi. Xem bọn hắn không biết nên đáp lời thế nào, phẩy tay, "Được rồi, trẫm là ra ngoài giải sầu, nghe nói Hùng ái khanh đến giảng bài, trẫm liền qua đây nghe một chút, giảng rất khá, trẫm đều cảm thấy rất được khai sáng. Hai vị Giả ái khanh thì sao?"
Giả Xá cùng Giả Chính nhìn nhau, cái này nên cho hoàng thượng một biểu cảm gì cho phải đây? Dù sao bọn họ nghe mà muốn nôn, có một khắc bọn họ còn cảm thấy Lâm Hải không phải cố ý trả thù bọn họ chứ?
Nhưng người ta đã đến giảng bài, bất kể như thế nào, cũng phải mời người ta ăn một bữa cơm, biểu đạt chút lòng cám ơn, hiện tại hoàng thượng đã nói vậy, bọn họ nên nói gì đây? Giả Chính cúi đầu, quyết định để cho lão đại lên tiếng, hắn là lão đại.
"Cái kia, hôm nay nói đến vẫn là nông cạn. Lần sau, lần sau nói về bản án, có lẽ bọn trẻ sẽ càng có cảm thụ hơn." Giả Xá cúi đầu, mập mờ nói.
"Giả ái khanh thật không tầm thường." Tân đế phá lên cười, xem ra mình đối với người nhà họ Giả vẫn là nhận biết chưa đủ.
"Không dám nhận, không dám nhận." Giả Xá xấu hổ cười, trong lòng âm thầm quyết định, trở về phải đánh Giả Chính, ân, còn có Lâm Hải, cây gậy kia vẫn chưa thu lại, có thể dùng được. Quá đáng ghét!
"Há, Giả ái khanh, nghe nói nhà các ngươi ở gần đây, không mời trẫm đi xem một chút sao?" Tân đế hắng giọng, thuận tiện chỉ Hùng Hạnh, "Một khối, Giả gia trăm năm nhà cũ, rất đáng được xem xét."
Hùng Hạnh ngây ngốc một chút, hắn vừa mới đã cáo từ. Kết quả làm sao hoàng thượng lại tới đây. Thế là, bọn họ chỉ có thể cùng nhau đi tới Vinh phủ.
Vòng vo một hồi, tân đế nhìn Giả Xá, "Chỗ này làm được mộc mạc như vậy?"
"Vâng, lần sau thần nhi tử thừa kế tước vị, cũng không cần phải sửa lại. Đúng rồi, hoàng thượng, Lễ bộ nói những bảng hiệu này không cần thu hồi, cái kia, có thật không? Đây chính là bút tích của Thái Tổ." Giả Xá vội hỏi, đưa tay chỉ chính đường bên trong bút tích của Thái Tổ, hắn biểu thị áp lực có chút lớn.
"Lễ bộ đã nói vậy, là được." Tân đế bó tay, đám nhi tử Giả gia này có thể đừng có lười biếng như vậy được không, nói chung, nếu như hắn nói không được, hắn rất nghi ngờ, lão gia tử này có thể lập tức đem tấm bảng kia gỡ xuống, nhét vào tay hắn, bảo hắn nhanh chóng mang đi. Có thể đừng có xem hoàng gia như gánh nặng rõ ràng như vậy không?
"Há, vậy cứ mang về đi!" Giả Xá có chút tiếc nuối, hắn thật không muốn. Nhưng Vinh Hi đường đã đi dạo xong, tân đế sao còn chưa đi?
Hùng Hạnh cũng đi theo đi dạo, mẹ đẻ hắn là Long Xương quận chúa, nhà ông ngoại cũng là Quận Vương phủ, cho nên nhìn xung quanh, cảm thấy tòa nhà này cũng không tệ, các nơi đều đúng quy củ, có thể thấy được người nhà này không nhiều, cũng rất giữ quy củ. Bất quá, hắn đang nghi ngờ, bọn họ vì cái gì lại đến Vinh Quốc phủ tham quan?
Giả Xá cũng không nhịn được mà có chút hoài nghi, đang tự hỏi, mình đang ở đâu, mình là ai, người trước mặt là ai?
"Há, vậy đi gặp lão thái quân đi! Nghe nói lão thái quân có chút cơ trí, đi thôi! Tin tưởng lão thái quân cũng sẽ muốn gặp một lần xương cốt thanh kỳ Hùng đại nhân." Tân đế nhìn biểu cảm của hai huynh đệ Giả Xá, vội nói.
Âu Manh Manh vừa rồi đang ở trong lớp học, nghe nửa buổi, nàng đã nghe giảng bài quen thuộc. Có phải là lão sư giỏi hay không, nói mở đầu như vậy là đủ rồi. Nàng nghe nửa buổi, trừ việc xác định vị này không phải là một lão sư chuyên nghiệp, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn.
Ở thời đại này, có thể đem pháp y học học thành như vậy cũng là rất không tầm thường, lúc ấy nghe giảng bài còn có Nguyên Xuân, Vương Hi Phượng, Tần Khả Khanh. Bọn nhỏ đều không mang theo, để Nghênh Xuân bọn họ một hồi lâu làm ầm ĩ, ngay cả Lâm Đại Ngọc cũng trở về, mặt đầy vẻ hóng chuyện. Hiện tại Âu Manh Manh ngược lại không có coi những người này là người trong Hồng Lâu Mộng, một người so với một người hoạt bát, đâu có dáng vẻ kiềm chế của những người trong Hồng Lâu Mộng.
Lúc nghe giảng bài, nàng quay đầu nhìn Nguyên Xuân bọn họ. Vương Hi Phượng cùng Tần Khả Khanh ngược lại biểu lộ bình thường, chỉ cần khóe miệng không có khống chế được mà giật giật, là tốt rồi.
Thế nhưng nhìn sang bên cạnh Nguyên Xuân, Nguyên Xuân nghe được rất chân thành, giống như nàng chính là tới nghe giảng bài.
Hiện đại nghe nói pháp y cũng không dễ tìm vợ, không phải ai cũng có thể hiểu được nghề nghiệp này. Cho nên, nhi tử nhà họ Hùng này khó trách không ai muốn. Cho nên, Lâm Hải mới tự tin tràn đầy như thế. Chỉ cần bọn họ đồng ý, Hùng gia không có khác biệt ý.
Buổi học chưa kết thúc, nàng liền dẫn người từ cửa sau rời đi trở về nhà. Dù sao ở lâu, dễ dàng bị người phát hiện, hoàn toàn không biết tân đế đến.
Đợi khi nàng cùng Nguyên Xuân, Tần Khả Khanh, Vương Hi Phượng ngồi xuống đang muốn thảo luận một chút, thì có người báo tân đế đã tới, đi dạo quanh Vinh Hi đường, ra lệnh các nơi đóng cửa thật kỹ, không được chạy lung tung.
Âu Manh Manh không tin đó là trùng hợp, nghiêm lệnh các nơi đóng kỹ cửa. Không được chạy loạn. Lúc này, Vương Hi Phượng cùng Tần Khả Khanh cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể im lặng ngồi yên. Tiểu tam Xuân cùng Lâm Đại Ngọc một bụng vấn đề, hiện tại cũng chỉ đành chịu.
Rốt cục lại có tin tức, hoàng thượng muốn vào bái kiến lão thái thái, Âu Manh Manh vội vàng để Vương Hi Phượng cùng Tần Khả Khanh mang theo Nguyên Xuân lui về phía sau, mình thì thay quần áo, đi đến cửa Vinh Khánh đường quỳ nghênh.
Nghĩ lại mà xem, nàng lại thấy phiền muộn, nàng thật không nghĩ tới việc lại dính líu quan hệ tới hoàng gia. Đặc biệt là, cháu gái của nàng, thật không nghĩ tới chuyện đưa vào cung.
"Lão thái quân, sao không dùng trẫm đưa thủ trượng?" Một đôi bàn tay to duỗi ra.
"Cảm ơn hoàng thượng, lão thân không dám." Âu Manh Manh cúi đầu tạ ơn, lúc này mới gắng gượng đứng dậy.
Giả Xá huynh đệ vội vàng cười với tân đế, hai người cùng nhau đỡ lấy Âu Manh Manh.
Tân đế phát hiện lão thái thái cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, cho nên toàn gia này, đều không có thói quen nhìn người.
"Xem ra lão phu nhân đi đứng thật sự không tiện rồi." Tân đế cười cười, kéo Hùng Hạnh ở bên cạnh qua, "Lão phu nhân, vị Hình bộ chủ sự Hùng Hạnh này, là thứ tử của Hùng đại học sĩ, trừ việc tự tay giải phẫu vị hôn thê của mình, đem đại bộ phận nhạc phụ một nhà đưa lên đoạn đầu đài, thì thật sự không có khuyết điểm gì."
Âu Manh Manh có chút bó tay, vị hoàng đế này có phải có chút nhàm chán không? Chỉ có thể tự mình cúi đầu lui một bước, để hoàng đế tiến vào Vinh Khánh đường. Cũng gật đầu với Hùng Hạnh đang có chút xấu hổ, coi như là an ủi.
"Đây chính là nơi lão phu nhân dưỡng lão? Có phải là quá mộc mạc không?" Tân đế nhìn xung quanh, ngược lại không giống như lời đồn, Giả gia lão thái quân rất xa xỉ, nhìn như vậy, cách xa xỉ còn kém xa, nhưng lại rất phù hợp với tưởng tượng của hắn về Giả lão phu nhân.
"Bẩm hoàng thượng, trong nhà đang chịu tang." Âu Manh Manh cúi đầu nhẹ nói.
"Suýt chút nữa quên mất, Lâm cô nương vẫn còn đang ở phủ thượng?" Tân đế nghĩ lại, vội hỏi.
"Vâng." Âu Manh Manh thản nhiên nói.
"Cho nên lão phu nhân vẫn là có phương pháp giáo dục, Giả gia coi trọng giáo dục, con cái dạy dỗ cũng không tệ." Tân đế ngồi xuống, nhìn đám người phía dưới.
"Không dám nhận!" Âu Manh Manh vội nói, dâng trà lên, nàng ngồi ở phía dưới cùng.
"Lão thái thái, ngài còn chưa có nghe bài giảng của Hùng Hạnh?" Tân đế cảm thấy người nhà này có phải là cũng sẽ không biết nói chuyện phiếm? Chỉ có thể lại đem Hùng Hạnh kéo ra.
"Lão thân tuy nói sống ẩn dật, nhưng đối với năng lực của Hùng đại nhân vẫn là thật sâu bội phục! Hùng đại nhân, làm chuyện đúng đắn, không cần phải để ý người khác nói thế nào. Nếu như chuyện đúng đắn, đều phải sợ người khác chỉ trích, vậy thì thế đạo này thật đáng sợ." Âu Manh Manh không thể nói tân đế nói lung tung, chỉ có thể ôn nhu cười nói với Hùng Hạnh còn trẻ tuổi. Dù sao bị người ta lôi ra nói, giải phẫu vị hôn thê, đưa nhạc phụ một nhà lên đoạn đầu đài, thực sự rất xấu hổ.
Hôm qua ta đi theo tỷ ta bán nhà, đến trung tâm giao dịch, đối phương vì mấy ngàn đồng còn muốn cò kè với tỷ ta, còn nói tỷ ta sửa sang không tốt, nàng ta muốn sửa lại... Ta không thích người mua này, một phụ nữ trung niên, mua nhà cho con trai, nhưng sau đó nhi tử nói ở nhà ngủ, buổi chiều mới đến, rồi nói lão công bận làm, không xin nghỉ được. Rồi còn nói tiền đặt cọc năm mươi ngàn cũng không có, rồi nói con trai chưa làm xong thủ tục, không biết có vay được không... Tỷ ta đợi nửa giờ, quyết định không bán nữa. Bởi vì hàng xóm trên dưới rất tốt, biết tỷ ta bán nhà, còn nói với tỷ ta, chọn kỹ người mua. Nhìn nhà này không tốt lắm, con trai mượn tiền trên mạng. Nghe đã thấy không đáng tin cậy. Chúng ta bán nhà chính là lười, thật không có thiếu tiền. Cho nên chỉ muốn gặp mặt, nói với môi giới tìm khách khác đi, giá cả có thể rẻ hơn một chút, nhưng không muốn phiền phức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận