Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư
Chương 7
Chương 15: Thời khắc đi săn, Phùng Ma thời khắc
Con Tiểu Hương trư vừa bị Lạc Thanh Đồng nhét vào trong tay áo, càu nhàu càu nhàu, ló cái đầu ra khỏi túi tay áo của nàng, sau đó liền bị đôi tay của Lạc Thanh Đồng thao tác nhanh như nước chảy mây trôi, tựa như ảo thuật lật qua lật lại làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Điều càng làm nó chấn kinh hơn, chính là những thứ mà Lạc Thanh Đồng làm ra.
“Cạch cạch cạch!” Chỉ trong nháy mắt, Lạc Thanh Đồng đã đem những linh kiện vừa được gọt giũa xong lắp ráp thành một cây nỏ nhỏ.
Nhìn qua có vẻ thô sơ, nhưng thực tế cấu tạo lại vô cùng tinh xảo! Đó là vũ khí lạnh của thế kỷ 24, được cải tiến đến mức đỉnh cao.
Cây nỏ này có hình chữ thập, vừa vặn có thể buộc chặt vào cánh tay trái của nàng, dùng ống tay áo rộng che lại, trong nháy mắt không còn dấu vết.
Trên nỏ có năm khe rãnh, vừa vặn có thể lắp được năm mũi tên.
Hai công tắc cò súng, vừa có thể bắn đồng loạt, lại có thể bắn từng mũi một! Có thể nói, đây hoàn toàn là một món lợi khí giết người phát huy tối đa sức sát thương và sự cơ động linh hoạt!
Thứ như vậy, Tiểu Hương trư từ trước đến nay chưa từng thấy qua!
Từ khi nào mà vũ khí của Phàm giới cũng có thể tinh xảo đoạt thiên công, bén nhọn bức người đến thế? Kỹ nghệ này, e rằng chỉ có Luyện khí sư mới có thể so sánh được chăng?!
Ngay lúc Tiểu Hương trư còn đang chấn kinh, Lạc Thanh Đồng đã khẽ rung cổ tay, rút cây trâm ngọc trên búi tóc xuống, nắm trong tay.
“The show time!” Ngón trỏ đặt lên môi khẽ chạm một cái, khóe miệng Lạc Thanh Đồng nở nụ cười tà mị mà khát máu.
Một giây sau, nàng lướt xuống khỏi ngọn cây, lao về phía vị trí của đám người áo bạc kia! Cứ để nàng mở một màn phản săn giết!
“Vút!” Khi Lạc Thanh Đồng lướt về phía những người đó, bọn họ cũng đã tiến vào trong rừng rậm.
“Chia nhau ra tìm kiếm cho ta! Nhất định phải bắt được nữ nhân kia!” “Vâng!” Một nhóm người đồng thanh đáp lời, tản ra bốn phía, lao về bốn phương tám hướng của khu rừng.
Đội hình của bọn họ vô cùng bài bản, được huấn luyện kỹ càng, vị trí lựa chọn vừa vặn có thể phong tỏa toàn bộ các đường trốn thoát khỏi khu rừng!
Cứ như vậy, chỉ cần Lạc Thanh Đồng ở trong khu rừng này, tuyệt đối không thể thoát khỏi vòng vây tìm kiếm của bọn họ!
Bọn họ lại không hề hay biết, điều Lạc Thanh Đồng chờ đợi, chính là lúc bọn họ phân tán ra!
“Gặp rừng chớ vào. Xem ra những người này không hiểu đạo lý này rồi!” Lạc Thanh Đồng nhìn động thái của những người này, đôi mắt ánh lên ý cười.
Trong sát na, gương mặt đầy vết máu cũng không che nổi phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp tuyệt thế lạnh lùng của nàng!
“Vút!” Không một tiếng động, không một hơi thở, nàng lao đến phía trên đầu của một tên người áo bạc đang ở vị trí xa nhất so với những người khác.
Đó là điểm mù trong tầm mắt của mọi người.
Một giây sau, thân hình nàng tựa như quỷ mị, trong nháy mắt lao xuống tấn công.
“Ực!” Tên người áo bạc kia vừa phát hiện dòng khí bên cạnh có chút bất thường, định quay đầu lại xem xét, thì một cây trâm ngọc lấp lánh hàn quang lạnh lẽo đã đột ngột đâm vào sau gáy hắn!
Trong nháy mắt, xuyên thẳng đến mi tâm!
Trong đôi đồng tử của Lạc Thanh Đồng, mọi huyệt đạo hiểm yếu, điểm yếu trên người tên người áo bạc này đều hiện rõ trong lòng bàn tay nàng.
Nếu luận về thực lực, đối đầu trực diện, nàng quả thực không phải là đối thủ của những người này! Nhưng nếu bàn về ám sát và đánh lén, tính mạng của bọn họ lại hoàn toàn nằm trong tay nàng!
“Phụt!” Rút cây trâm ngọc ra.
Lạc Thanh Đồng đưa tay đỡ lấy thi thể đang mềm nhũn ngã xuống của tên áo đen, bàn tay khẽ vuốt lên đôi mắt trợn trừng vì sợ hãi, sắp chết mà vẫn không thể nhắm lại của hắn, một đường miết qua, liền khép lại.
“Vút!” Nàng đặt hắn tựa vào gốc cây lớn phía dưới, đôi mắt khép hờ, đưa tay sờ về phía thắt lưng của tên người áo bạc kia.
Tiếng “Hú” một tiếng, trong tiếng còi báo động bén nhọn vang lên, những người áo bạc khác liền bị kinh động.
“Ở bên kia!” Tên người áo bạc ở gần nhất vội vàng chạy tới.
Lạc Thanh Đồng đôi mắt ánh lên ý cười, thân hình lặng lẽ không một tiếng động ẩn mình sau gốc cây lớn mà tên người áo bạc vừa chết đang dựa vào.
Con Tiểu Hương trư vừa bị Lạc Thanh Đồng nhét vào trong tay áo, càu nhàu càu nhàu, ló cái đầu ra khỏi túi tay áo của nàng, sau đó liền bị đôi tay của Lạc Thanh Đồng thao tác nhanh như nước chảy mây trôi, tựa như ảo thuật lật qua lật lại làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Điều càng làm nó chấn kinh hơn, chính là những thứ mà Lạc Thanh Đồng làm ra.
“Cạch cạch cạch!” Chỉ trong nháy mắt, Lạc Thanh Đồng đã đem những linh kiện vừa được gọt giũa xong lắp ráp thành một cây nỏ nhỏ.
Nhìn qua có vẻ thô sơ, nhưng thực tế cấu tạo lại vô cùng tinh xảo! Đó là vũ khí lạnh của thế kỷ 24, được cải tiến đến mức đỉnh cao.
Cây nỏ này có hình chữ thập, vừa vặn có thể buộc chặt vào cánh tay trái của nàng, dùng ống tay áo rộng che lại, trong nháy mắt không còn dấu vết.
Trên nỏ có năm khe rãnh, vừa vặn có thể lắp được năm mũi tên.
Hai công tắc cò súng, vừa có thể bắn đồng loạt, lại có thể bắn từng mũi một! Có thể nói, đây hoàn toàn là một món lợi khí giết người phát huy tối đa sức sát thương và sự cơ động linh hoạt!
Thứ như vậy, Tiểu Hương trư từ trước đến nay chưa từng thấy qua!
Từ khi nào mà vũ khí của Phàm giới cũng có thể tinh xảo đoạt thiên công, bén nhọn bức người đến thế? Kỹ nghệ này, e rằng chỉ có Luyện khí sư mới có thể so sánh được chăng?!
Ngay lúc Tiểu Hương trư còn đang chấn kinh, Lạc Thanh Đồng đã khẽ rung cổ tay, rút cây trâm ngọc trên búi tóc xuống, nắm trong tay.
“The show time!” Ngón trỏ đặt lên môi khẽ chạm một cái, khóe miệng Lạc Thanh Đồng nở nụ cười tà mị mà khát máu.
Một giây sau, nàng lướt xuống khỏi ngọn cây, lao về phía vị trí của đám người áo bạc kia! Cứ để nàng mở một màn phản săn giết!
“Vút!” Khi Lạc Thanh Đồng lướt về phía những người đó, bọn họ cũng đã tiến vào trong rừng rậm.
“Chia nhau ra tìm kiếm cho ta! Nhất định phải bắt được nữ nhân kia!” “Vâng!” Một nhóm người đồng thanh đáp lời, tản ra bốn phía, lao về bốn phương tám hướng của khu rừng.
Đội hình của bọn họ vô cùng bài bản, được huấn luyện kỹ càng, vị trí lựa chọn vừa vặn có thể phong tỏa toàn bộ các đường trốn thoát khỏi khu rừng!
Cứ như vậy, chỉ cần Lạc Thanh Đồng ở trong khu rừng này, tuyệt đối không thể thoát khỏi vòng vây tìm kiếm của bọn họ!
Bọn họ lại không hề hay biết, điều Lạc Thanh Đồng chờ đợi, chính là lúc bọn họ phân tán ra!
“Gặp rừng chớ vào. Xem ra những người này không hiểu đạo lý này rồi!” Lạc Thanh Đồng nhìn động thái của những người này, đôi mắt ánh lên ý cười.
Trong sát na, gương mặt đầy vết máu cũng không che nổi phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp tuyệt thế lạnh lùng của nàng!
“Vút!” Không một tiếng động, không một hơi thở, nàng lao đến phía trên đầu của một tên người áo bạc đang ở vị trí xa nhất so với những người khác.
Đó là điểm mù trong tầm mắt của mọi người.
Một giây sau, thân hình nàng tựa như quỷ mị, trong nháy mắt lao xuống tấn công.
“Ực!” Tên người áo bạc kia vừa phát hiện dòng khí bên cạnh có chút bất thường, định quay đầu lại xem xét, thì một cây trâm ngọc lấp lánh hàn quang lạnh lẽo đã đột ngột đâm vào sau gáy hắn!
Trong nháy mắt, xuyên thẳng đến mi tâm!
Trong đôi đồng tử của Lạc Thanh Đồng, mọi huyệt đạo hiểm yếu, điểm yếu trên người tên người áo bạc này đều hiện rõ trong lòng bàn tay nàng.
Nếu luận về thực lực, đối đầu trực diện, nàng quả thực không phải là đối thủ của những người này! Nhưng nếu bàn về ám sát và đánh lén, tính mạng của bọn họ lại hoàn toàn nằm trong tay nàng!
“Phụt!” Rút cây trâm ngọc ra.
Lạc Thanh Đồng đưa tay đỡ lấy thi thể đang mềm nhũn ngã xuống của tên áo đen, bàn tay khẽ vuốt lên đôi mắt trợn trừng vì sợ hãi, sắp chết mà vẫn không thể nhắm lại của hắn, một đường miết qua, liền khép lại.
“Vút!” Nàng đặt hắn tựa vào gốc cây lớn phía dưới, đôi mắt khép hờ, đưa tay sờ về phía thắt lưng của tên người áo bạc kia.
Tiếng “Hú” một tiếng, trong tiếng còi báo động bén nhọn vang lên, những người áo bạc khác liền bị kinh động.
“Ở bên kia!” Tên người áo bạc ở gần nhất vội vàng chạy tới.
Lạc Thanh Đồng đôi mắt ánh lên ý cười, thân hình lặng lẽ không một tiếng động ẩn mình sau gốc cây lớn mà tên người áo bạc vừa chết đang dựa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận