Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư
Chương 11
Chương 19: Không ngờ ngươi lại đơn thuần như vậy?
Mạnh! Quá mạnh! Lạc Thanh Đồng tung hoành giới dị năng thế kỷ 24, vẫn chưa từng gặp qua người nào như Dạ Thiên 凕, khiến cho nàng ngay cả một chút ý niệm chiến thắng cũng không có!
Thế giới này, rốt cuộc là cái quỷ địa phương gì vậy! Hai mắt Lạc Thanh Đồng huyết quang không ngừng lóe lên.
Nhưng mặc cho nàng đã dùng hết mọi cách, đều không có cách nào nhìn thấu được sơ hở bên dưới chiêu thức này của Dạ Thiên 凕!
Đáng ghét! Chẳng lẽ cứ muốn bị tên nam nhân này bắt giữ như vậy sao? Lạc Thanh Đồng cắn chặt môi.
Bỗng nhiên, hai mắt nàng lóe lên, khóe môi cong lên một chút.
Ngay lúc bàn tay Dạ Thiên 凕 sắp bắt lấy, thân hình của nàng không tiến mà lùi, khẽ dựa vào người Dạ Thiên 凕 đang ở phía sau.
Đồng thời, toàn thân hơi thở của nàng lập tức thu liễm lại.
Vốn Lạc Thanh Đồng đang chạy phía trước, thân hình Dạ Thiên 凕 xuất hiện ngay bên cạnh nàng.
Nhưng khi thân hình nàng lùi lại như thế, nàng lập tức đụng thẳng vào trong lòng Dạ Thiên 凕.
Trong khoảnh khắc này, Dạ Thiên 凕 không kịp phòng bị, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Chưa kịp đợi hắn phản ứng, Lạc Thanh Đồng lại đột nhiên ngẩng đầu, hai tay níu lấy hắn, gương mặt vừa lẳng lơ vừa quyến rũ nghênh đón hắn.
“Soái ca, ngươi cứ theo sát ta không buông như vậy, không lẽ nào là thích ta rồi phải không? Được rồi! Mặc dù người ta không phải là người tùy tiện như thế, nhưng ngươi xuất sắc như vậy, ta cũng đành miễn cưỡng chấp nhận vậy!” Lạc Thanh Đồng vừa nói, vừa làm bộ bĩu môi hướng về phía Dạ Thiên 凕.
Nam nhân này không ngờ nàng lại to gan đến thế.
Trước Lạc Thanh Đồng, hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nữ tử nào như vậy, huống chi đối phương còn dám phớt lờ khí thế của hắn, trực tiếp áp sát đến thế.
Mắt thấy hơi thở của Lạc Thanh Đồng ngày càng gần, trong nháy mắt, thân ảnh Dạ Thiên 凕 đột ngột lùi mạnh về phía sau.
Cùng lúc đó, hai ống tay áo của hắn bỗng nhiên vung mạnh về phía sau.
“To gan!” Sắc mặt hắn hằm hằm tức giận.
Thế nhưng, ngay lúc ống tay áo hắn vung mạnh ra, trong sát na, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Lạc Thanh Đồng chợt vang lên.
Ngay sau đó, nàng thuận theo lực phất tay của hắn, trực tiếp nương theo gió bay lên, thoáng chốc đã nhanh chóng bay vọt về phía sau.
“Ha ha! Soái ca, không ngờ ngươi lại đơn thuần như vậy nha?” Lạc Thanh Đồng quay đầu lại, tinh nghịch nhìn Dạ Thiên 凕, sau đó giơ tay làm động tác tạm biệt với hắn, rồi nói: “Vậy ta xin cảm ơn ngươi đã tiễn một đoạn đường, sau này không hẹn gặp lại!” Lạc Thanh Đồng vừa nói, vừa cười lớn phất tay áo, thân hình đột nhiên hóa thành một bóng ma quỷ mị, thuận theo lực đạo từ cú phất tay áo của Dạ Thiên 凕, nhanh chóng rời xa!
Đáng ghét! Nữ nhân này! Ngay khoảnh khắc giọng nói của Lạc Thanh Đồng vang lên, Dạ Thiên 凕 lập tức phản ứng lại, sắc mặt liền đen sầm xuống.
Lại bị nữ nhân giảo hoạt xảo trá này lừa rồi!
Hành động vừa rồi của đối phương, rõ ràng là cố tình muốn hắn đẩy nàng ra!
Với thực lực của Dạ Thiên 凕, nếu không phải hắn tự nguyện buông tay, Lạc Thanh Đồng căn bản không có khả năng trốn thoát! Nữ nhân này, nàng cố tình áp sát mình! Để chính mình phải buông tay! Dạ Thiên 凕 nghĩ vậy, trong lòng dâng lên một trận tức giận xen lẫn xấu hổ.
Có điều, cùng với cơn tức giận và xấu hổ ấy, trong lòng hắn cũng dấy lên một chút cảm xúc kỳ lạ.
Trước mặt dường như vẫn còn phảng phất hơi thở thiếu nữ thoang thoảng.
Vừa rồi, khoảnh khắc ấy đến quá đột ngột, hai cánh môi của bọn hắn dường như đã khẽ chạm vào nhau trong nháy mắt.
Đây thực sự là nữ nhân giảo hoạt và to gan nhất mà hắn từng gặp! Nhưng nàng nghĩ cứ như vậy là có thể trốn thoát được sao?
Dạ Thiên 凕 mặt mày sa sầm, thân hình khẽ động liền biến mất tại chỗ.
Mạnh! Quá mạnh! Lạc Thanh Đồng tung hoành giới dị năng thế kỷ 24, vẫn chưa từng gặp qua người nào như Dạ Thiên 凕, khiến cho nàng ngay cả một chút ý niệm chiến thắng cũng không có!
Thế giới này, rốt cuộc là cái quỷ địa phương gì vậy! Hai mắt Lạc Thanh Đồng huyết quang không ngừng lóe lên.
Nhưng mặc cho nàng đã dùng hết mọi cách, đều không có cách nào nhìn thấu được sơ hở bên dưới chiêu thức này của Dạ Thiên 凕!
Đáng ghét! Chẳng lẽ cứ muốn bị tên nam nhân này bắt giữ như vậy sao? Lạc Thanh Đồng cắn chặt môi.
Bỗng nhiên, hai mắt nàng lóe lên, khóe môi cong lên một chút.
Ngay lúc bàn tay Dạ Thiên 凕 sắp bắt lấy, thân hình của nàng không tiến mà lùi, khẽ dựa vào người Dạ Thiên 凕 đang ở phía sau.
Đồng thời, toàn thân hơi thở của nàng lập tức thu liễm lại.
Vốn Lạc Thanh Đồng đang chạy phía trước, thân hình Dạ Thiên 凕 xuất hiện ngay bên cạnh nàng.
Nhưng khi thân hình nàng lùi lại như thế, nàng lập tức đụng thẳng vào trong lòng Dạ Thiên 凕.
Trong khoảnh khắc này, Dạ Thiên 凕 không kịp phòng bị, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Chưa kịp đợi hắn phản ứng, Lạc Thanh Đồng lại đột nhiên ngẩng đầu, hai tay níu lấy hắn, gương mặt vừa lẳng lơ vừa quyến rũ nghênh đón hắn.
“Soái ca, ngươi cứ theo sát ta không buông như vậy, không lẽ nào là thích ta rồi phải không? Được rồi! Mặc dù người ta không phải là người tùy tiện như thế, nhưng ngươi xuất sắc như vậy, ta cũng đành miễn cưỡng chấp nhận vậy!” Lạc Thanh Đồng vừa nói, vừa làm bộ bĩu môi hướng về phía Dạ Thiên 凕.
Nam nhân này không ngờ nàng lại to gan đến thế.
Trước Lạc Thanh Đồng, hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nữ tử nào như vậy, huống chi đối phương còn dám phớt lờ khí thế của hắn, trực tiếp áp sát đến thế.
Mắt thấy hơi thở của Lạc Thanh Đồng ngày càng gần, trong nháy mắt, thân ảnh Dạ Thiên 凕 đột ngột lùi mạnh về phía sau.
Cùng lúc đó, hai ống tay áo của hắn bỗng nhiên vung mạnh về phía sau.
“To gan!” Sắc mặt hắn hằm hằm tức giận.
Thế nhưng, ngay lúc ống tay áo hắn vung mạnh ra, trong sát na, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Lạc Thanh Đồng chợt vang lên.
Ngay sau đó, nàng thuận theo lực phất tay của hắn, trực tiếp nương theo gió bay lên, thoáng chốc đã nhanh chóng bay vọt về phía sau.
“Ha ha! Soái ca, không ngờ ngươi lại đơn thuần như vậy nha?” Lạc Thanh Đồng quay đầu lại, tinh nghịch nhìn Dạ Thiên 凕, sau đó giơ tay làm động tác tạm biệt với hắn, rồi nói: “Vậy ta xin cảm ơn ngươi đã tiễn một đoạn đường, sau này không hẹn gặp lại!” Lạc Thanh Đồng vừa nói, vừa cười lớn phất tay áo, thân hình đột nhiên hóa thành một bóng ma quỷ mị, thuận theo lực đạo từ cú phất tay áo của Dạ Thiên 凕, nhanh chóng rời xa!
Đáng ghét! Nữ nhân này! Ngay khoảnh khắc giọng nói của Lạc Thanh Đồng vang lên, Dạ Thiên 凕 lập tức phản ứng lại, sắc mặt liền đen sầm xuống.
Lại bị nữ nhân giảo hoạt xảo trá này lừa rồi!
Hành động vừa rồi của đối phương, rõ ràng là cố tình muốn hắn đẩy nàng ra!
Với thực lực của Dạ Thiên 凕, nếu không phải hắn tự nguyện buông tay, Lạc Thanh Đồng căn bản không có khả năng trốn thoát! Nữ nhân này, nàng cố tình áp sát mình! Để chính mình phải buông tay! Dạ Thiên 凕 nghĩ vậy, trong lòng dâng lên một trận tức giận xen lẫn xấu hổ.
Có điều, cùng với cơn tức giận và xấu hổ ấy, trong lòng hắn cũng dấy lên một chút cảm xúc kỳ lạ.
Trước mặt dường như vẫn còn phảng phất hơi thở thiếu nữ thoang thoảng.
Vừa rồi, khoảnh khắc ấy đến quá đột ngột, hai cánh môi của bọn hắn dường như đã khẽ chạm vào nhau trong nháy mắt.
Đây thực sự là nữ nhân giảo hoạt và to gan nhất mà hắn từng gặp! Nhưng nàng nghĩ cứ như vậy là có thể trốn thoát được sao?
Dạ Thiên 凕 mặt mày sa sầm, thân hình khẽ động liền biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận