Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 12

**Chương 20: Thượng Cổ thần trư?**
“Ai nha! Mẹ ơi, vừa rồi dọa c·h·ế·t ta!” Lạc Thanh Đồng vừa chạy thục mạng, vừa vỗ vỗ lên n·g·ự·c của mình.
Hơi thở của nam nhân kia ban nãy cũng cường đại đáng sợ quá!
Nàng còn tưởng lần này không chạy thoát được đâu! Nghĩ đến một loạt những chuyện mình đã làm với đối phương, Lạc Thanh Đồng bất giác vỗ tim mấy cái, thầm kêu may mắn.
Tiểu Hương trư trốn trong túi ở tay áo của nàng, đến rắm cũng không dám thả, cũng thấy choáng váng! Ngọa Tào! Nữ nhân này thật sự là quá lớn mật!
“Ngươi sợ hãi mà còn dám làm như vậy?!” Sao lại có một lối suy nghĩ kỳ lạ đến thế?!
Nó không dám tin mà nói.
“Không làm vậy chẳng lẽ chờ c·h·ế·t à?” Lạc Thanh Đồng bực bội nói.
Nam nhân kia mạnh như vậy, đương nhiên phải dùng t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n phi thường!
Bất quá…… “Cảm giác cũng không tệ?” Nàng cười tà một tiếng.
Nam nhân mạnh mẽ lại tuấn mỹ như vậy, thật sự rất hợp khẩu vị của nàng a! Đáng tiếc là quá mạnh nên không tiện ra tay! Chọc phải nam nhân kia đúng là phiền phức! Lạc Thanh Đồng nghĩ, rồi cũng thấy mọi chuyện đã lắng xuống.
“…” Tiểu Hương trư còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì, Lạc Thanh Đồng đã túm lấy nó, tung mình lướt qua, xuất hiện trên ngọn một cây cổ thụ ngàn năm.
Nơi này đã cách bên kia đủ xa, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
“Được rồi, bây giờ có thể nói xem, ngươi rốt cuộc là cái quái gì? Hửm?” Lạc Thanh Đồng túm cổ Tiểu Hương trư, đưa nó lại gần mình.
“Heo yêu biết nói chuyện?” Nàng đưa tay búng nhẹ tai Tiểu Hương trư.
“Á!” Tiểu Hương trư dùng hai móng của mình bịt tai lại, tròn xoe đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh nhìn nàng.
“Ngươi mới là heo yêu! Ta là Thượng Cổ thần trư! Thượng Cổ thần trư biết không?!” Nó tức giận xù lông.
Lạc Thanh Đồng nheo mắt nhìn nó.
“Thượng Cổ thần trư? Chỉ ngươi thôi á?” Nàng trên dưới đánh giá con heo nhỏ màu hồng phấn này, thật không biết sự tự tin trong lời của nó từ đâu mà có.
Thượng Cổ thần thú mà giống nó, chắc đã có thể tập thể tự sát hết rồi!
“Ngươi đừng coi thường ta! Ta thế này chỉ là bị phong ấn thôi! Hừ!” Tiểu Hương trư kiêu ngạo ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo của mình.
“Ngươi không biết trước kia ta lợi hại thế nào đâu! Xưng là tứ hải Bát Hoang đệ nhất trư! Phượng Hoàng thần long thấy ta đều phải gọi một tiếng trư gia gia…” “Phụt!” Lạc Thanh Đồng nghe đến đây nhất thời không nhịn được cười.
Tứ hải Bát Hoang đệ nhất trư? Chỉ muốn cười c·h·ế·t nàng thôi à!
Tiểu Hương trư thấy nàng như vậy liền sốt ruột.
“Ta thật sự là Thượng Cổ thần trư! Chỉ có Thượng Cổ thần thú mới có thể trực tiếp cùng người nghịch hướng ký kết thiên địa khế ước! Bỏ qua đẳng cấp! Thường thức này ngươi không lẽ không biết sao?” Lạc Thanh Đồng thật sự không biết chuyện này.
Nàng chẳng hiểu sao lại bị đưa đến đây, đến thế giới này rốt cuộc là thế nào còn chưa hiểu rõ đâu!
Còn có thân thể này của nàng, rõ ràng cũng không phải của chính mình.
Chờ đã!
Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Đồng bỗng nhiên lao người, từ trên ngọn cây nhảy xuống, tìm một vũng nước, vội vàng vài ba lượt đã rửa sạch vết máu trên mặt mình.
“Phù! May quá, vẫn là gương mặt cũ của ta.” Lạc Thanh Đồng sợ nhất là thân thể thay đổi, mặt cũng thay đổi, vậy thì còn là chính mình sao?
Nhưng bây giờ nàng yên tâm rồi, gương mặt này giống hệt gương mặt cũ của mình.
Nhìn bao nhiêu năm nay, vẫn là mặt của mình quen thuộc nhất! Vả lại Lạc Thanh Đồng trước kia cũng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, căn bản không cần phải thay gương mặt khác.
Hiện giờ như vậy, nàng vô cùng hài lòng.
Chỉ là không biết thân thể này rốt cuộc có thân phận thế nào? Lạc Thanh Đồng nghĩ, bỗng nhớ ra trước đó mình đã lục soát được gì đó từ tên Ngân y nhân cầm đầu kia.
Có lẽ có thể có chút manh mối? Nàng nghĩ vậy, bèn lấy ra thứ gì đó.
Moa moa, các tiểu thiên sứ thân ái, 520 ngày ngược cẩu vui vẻ nha, hắc hắc hắc.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận