Can Thành Nhân Gian Võ Thánh

Chương 91: Vương Thanh Đàn lễ, Phượng Hoàng Niết Bàn!

**Chương 91: Vương Thanh Đàn tặng lễ, Phượng Hoàng Niết Bàn!**
"Thôi được rồi! Lười cùng ngươi so đo! Dù sao ta vừa rồi cũng coi như chiếm tiện nghi của ngươi!"
Vương Thanh Đàn buông hai tay đang che ngực xuống, vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ninh.
"Chiếm tiện nghi gì của ta?" Giang Ninh lập tức hơi nghi hoặc.
"Nhìn hết thân thể ngươi!" Vương Thanh Đàn khẽ nâng cằm, hình như có chút đắc ý.
Giang Ninh: ". . ."
Nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Giang Ninh lúc này, Vương Thanh Đàn lập tức cảm giác mình như đã chiến thắng, ra vẻ dương dương đắc ý.
Thấy vậy, Giang Ninh nói: "Như vậy không công bằng! Ta cũng phải nhìn lại!"
"Phì!" Vương Thanh Đàn lập tức lui về sau một bước, hai tay không khỏi che chắn thân trên, nhổ một ngụm về phía Giang Ninh: "Ngươi thật là không biết xấu hổ!"
Giang Ninh nhìn dáng vẻ của Vương Thanh Đàn, không khỏi cười ha ha một tiếng.
Đột nhiên cảm thấy trêu đùa trẻ con vẫn rất vui.
Hắn đã làm người hai đời, trong mắt hắn, Vương Thanh Đàn tuổi đôi mươi tương đương nhỏ hơn hắn một đời.
Khóe miệng hắn lập tức không khỏi mỉm cười.
Lúc này, Vương Thanh Đàn tựa hồ hiểu rõ ý tứ của Giang Ninh, không khỏi có chút xấu hổ.
Giây lát sau, nàng mở lòng bàn tay vừa mới lấy cây trâm ngọc ra, đặt ở trước mặt Giang Ninh.
"Biết vấn tóc không? Giúp ta cài cây trâm này, ta không thạo lắm!"
"Biết!" Giang Ninh gật đầu, đứng dậy cầm lấy cây trâm ngọc trong tay Vương Thanh Đàn.
Sau đó chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt.
"Ngươi ngồi xuống!"
Vương Thanh Đàn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, hai chân khép lại, váy che khuất cổ chân.
Sau đó lại hất mớ tóc bị gió thổi ra phía trước về sau lưng.
"Tới đi! Xem kỹ thuật của ngươi thế nào." Vương Thanh Đàn vén tóc ra sau, dùng hai tay buộc tóc lên, lộ ra cần cổ trắng nõn như ngọc.
Giang Ninh nhận lấy mớ tóc đã được Vương Thanh Đàn chỉnh lý, trong lúc lơ đãng đụng vào lòng bàn tay nàng, có thể cảm nhận được trong tay nàng hơi ướt mồ hôi.
Hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Không khỏi khẩn trương đến vậy sao.
Đối với việc dùng trâm cố định tóc dài, hắn kiếp trước đã sớm học qua, cho nên rất dễ dàng.
Sau đó, hắn ngậm cây trâm ngọc trong miệng, hai tay thu dọn mái tóc dài bóng mượt như gấm vóc của Vương Thanh Đàn.
Cúi đầu xuống, ánh mắt hắn lơ đãng thoáng nhìn, xuyên qua khe hở của y phục, lập tức nhìn thấy đường cong rõ ràng chập trùng.
Hình dáng tựa như dãy núi, bao hàm vẻ trắng nõn.
Hắn lập tức thu hồi ánh mắt.
Hơi thở lập tức không khỏi trở nên nặng nề hơn mấy phần.
Cảm nhận được nhiệt khí từ chóp mũi Giang Ninh thở ra, Vương Thanh Đàn không khỏi rụt cổ lại.
Lông tơ ở giữa cổ cũng có chút dựng đứng lên.
"Ngươi. . . Đừng thở mạnh như vậy! !" Vành tai Vương Thanh Đàn lập tức đỏ lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Khẩn trương như vậy làm gì?" Giang Ninh không khỏi cười một tiếng.
Hắn cảm nhận được thân thể Vương Thanh Đàn trở nên dị thường căng cứng, vô cùng cứng ngắc.
"Đừng. . . Đừng nói chuyện, làm nhanh lên! !" Vương Thanh Đàn có chút run giọng.
Nghe vậy, Giang Ninh không khỏi cười một tiếng.
Rất nhanh, hắn liền búi tóc dài của Vương Thanh Đàn lên, không còn rối tung ở sau lưng.
Hắn cũng biết rõ, ở thế giới này, nữ tử tóc tai rối bời xuất hiện ở bên ngoài, việc này vô cùng bất lịch sự.
Nguyên nhân chính là như thế, Vương Thanh Đàn mới đưa ra yêu cầu muốn hắn búi tóc cho nàng khi nãy.
Giây lát sau, "Được rồi!" Giang Ninh mở miệng, nhẹ nhàng thở ra.
Vương Thanh Đàn lập tức giống như chạm phải rắn rết, đột nhiên nhảy dựng lên.
Nàng trừng mắt về phía Giang Ninh đang lộ vẻ ý cười, mặt đỏ bừng.
"Ngươi cố ý! ! !"
Lúc này, Vương Thanh Đàn tựa như một con mèo rừng nhỏ nổi giận.
Giang Ninh không khỏi cười ngượng ngùng.
Vương Thanh Đàn trừng mắt nhìn Giang Ninh xong, lại đưa tay vuốt nhẹ búi tóc.
"Thôi được rồi, nể tình ngươi giúp ta búi tóc, ta sẽ không so đo với ngươi nữa!" Vương Thanh Đàn bĩu môi.
"Thanh Đàn cô nương quả thật rộng lượng!" Giang Ninh giơ ngón tay cái lên, thuận theo ý nàng mà tán dương.
Thấy vậy, Vương Thanh Đàn hơi hất cằm lên.
"Hừ!" Nàng hình như có chút đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Thấy vậy, ánh mắt Giang Ninh không khỏi bị hấp dẫn.
Nhớ tới xuân quang thoáng nhìn thấy khi nãy, trong lòng hắn càng nóng lên.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Vương Thanh Đàn lập tức phát hiện ánh mắt nóng rực của Giang Ninh, hai tay ôm ngực.
"Không có gì!" Giang Ninh hoàn hồn, tỉnh táo lại.
"Hừ! Luôn cảm thấy không phải là thứ gì tốt đẹp!" Vương Thanh Đàn có chút hồ nghi nhìn Giang Ninh một cái.
Giang Ninh cười cười không nói.
"Thôi, lười nói nhảm với ngươi, ta về đây!" Vương Thanh Đàn rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, trở nên ung dung tự nhiên.
"Không ở lại ăn cơm sao?" Giang Ninh nói.
"Còn sớm quá! Không làm chậm trễ việc luyện công của ngươi!" Vương Thanh Đàn mở miệng.
"Vậy ta tiễn ngươi!" Giang Ninh nói.
"Đương nhiên rồi! !" Vương Thanh Đàn làm bộ đoan trang, khẽ gật đầu.
Giang Ninh cười cười.
. . .
Trước cửa phủ.
"Thanh Đàn cô nương!" Giang Ninh đột nhiên mở miệng.
"Sao vậy?" Vương Thanh Đàn quay đầu lại.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trên váy dài của nàng lấp lánh ánh kim.
"Đa tạ ngươi!" Giang Ninh sờ lên cây Phượng Hoàng vũ giấu ở trong tóc sau đầu.
Vương Thanh Đàn lập tức cười cười, nàng khoát tay.
"Đừng nghĩ nhiều quá!"
"Ngươi còn nợ ta nhiều tiền như vậy! Ta cũng không muốn ngươi chết!"
"Nếu như ngươi chết, số tiền kia ta biết đi đâu mà đòi?"
Dứt lời, nàng hít sâu một hơi rồi xoay người, không quay đầu lại đi về phía xe ngựa chuyên dụng.
Rất nhanh, nàng liền lên xe ngựa.
Trước khi rời đi, màn xe một bên được vén lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẫy tay với Giang Ninh.
Thấy vậy, Giang Ninh cũng vẫy tay về phía Vương Thanh Đàn, mỉm cười.
Giây lát sau, Vương Thanh Đàn buông màn xe xuống, xe ngựa lập tức khởi hành, chở nàng dần dần đi xa.
. . .
Trong xe.
Vương Thanh Đàn cúi đầu.
Nàng nhìn thấy xuân quang chợt tiết ra do nếp gấp của váy áo.
Trong đầu lập tức hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.
Hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề của Giang Ninh.
Nàng không khỏi đỏ mặt.
Trong lòng hiểu rõ vì sao hô hấp của Giang Ninh vừa rồi lại phát sinh biến hóa.
Lập tức, khóe miệng nàng lại không khỏi hiện lên một đường cong hơi nhếch lên.
Nụ cười tràn ngập mật ngọt, giống như đang đắc ý, giống như đang tự hào.
Dù cho lúc này đã hiểu rõ, trong nội tâm nàng cũng không buồn bực.
Đây là biểu hiện mị lực của nàng.
. . .
Một bên khác.
"Đa tạ! !" Giang Ninh lẩm bẩm trong miệng.
Ân tình hôm nay của Vương Thanh Đàn, hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Cây Phượng Hoàng nhung vũ kia tặng cho hắn, vạn kim khó cầu.
Hắn cũng không chút nghi ngờ về hiệu quả Phượng Hoàng Niết Bàn của nó.
Bởi vì, đây là lễ vật Vương Thanh Đàn tặng.
Đồng thời, chuyện này đối với hắn mà nói, giống như là có thêm một mạng.
Bất luận là thương thế nào, trạng thái nào, một khi kích phát Phượng Hoàng nhung vũ, phát động Niết Bàn, có thể khôi phục lại trạng thái hoàn toàn đỉnh phong, đây không phải là có thêm một mạng thì là gì?
Chưa kể, còn có thể mang đến sự tăng tiến thực lực vượt bậc.
Loại hiệu suất thần kỳ này, chính là chí bảo vô giá.
Hắn khắc ghi tâm ý của Vương Thanh Đàn trong lòng, chậm rãi thu hồi ánh mắt, xoay người trở về phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận