Can Thành Nhân Gian Võ Thánh

Chương 39: Thượng thừa võ học kinh khủng

**Chương 39: Sự kinh khủng của thượng thừa võ học**
Trên sơn cốc.
"Chết đi -- "
Đại hán vạm vỡ từ sau một khối nham thạch đột nhiên xông ra, miệng hét lớn một tiếng, thân hình tựa như mãnh hổ đánh về phía Giang Ninh.
Tranh -
Bên tai Giang Ninh lập tức truyền đến một đạo kiếm minh.
Ánh kiếm lóe lên.
Người ra tay chính là Tạ Tiểu Cửu.
Một khắc sau.
Thân hình Tạ Tiểu Cửu liền bay ngược về phía sau, trường kiếm trong tay nàng cũng tuột khỏi tay, bay thẳng về phía cành cây đại thụ bên cạnh.
"Đại nhân, thất phẩm đại thành ! ! "
"Không thể địch lại!"
"Đại nhân mau lui ! ! "
Tạ Tiểu Cửu hoảng hốt mở miệng.
Đối mặt với đại hán vạm vỡ tay không tấc sắt này.
Vẻn vẹn vừa đối mặt, nàng đã bị đánh tan.
Giao thủ ngắn ngủi, cũng làm cho nàng cảm nhận được sự kinh khủng của đại hán này.
Mà lúc này.
"Chết -- "
Đại hán vạm vỡ sau khi một chưởng đánh bay Tạ Tiểu Cửu, liền biến thành trợn mắt kim cương, xông thẳng về phía Giang Ninh.
Giờ phút này toàn thân trên dưới hắn bỗng nhiên bộc phát ra uy thế và sát khí đáng sợ.
Nhiều năm qua, hắn đã không biết rõ lây dính bao nhiêu sinh mạng, không biết bao nhiêu người đã chết trong tay hắn.
Trong thời khắc này, những sinh mạng bị hắn g·iết c·hết đều hóa thành sát khí như thực chất bức thẳng về phía Giang Ninh.
Giang Ninh lập tức nhíu mày, trong lòng âm thầm có chút k·i·n·h hãi.
Trong mắt hắn, vị đại hán vạm vỡ này phảng phất có hắc sắc liệt diễm vờn quanh.
Sát khí hư vô mờ mịt như thực chất, đã ảnh hưởng tới cảm giác của hắn.
Giờ khắc này.
Đại hán vạm vỡ nhìn thấy hình bóng của mình trong con ngươi Giang Ninh, trông thấy hình bóng của mình bị hắc sắc liệt diễm vờn quanh, trên mặt hắn không khỏi lộ ra tiếu dung rét lạnh.
Sát khí ngưng thực, áp bách tinh thần địch nhân, đây chính là môn công pháp mà hắn dựa vào để sinh tồn.
Bằng vào công pháp này, lúc trước hắn đã không biết nhặt về bao nhiêu cái mạng trên chiến trường.
Mà hắn gia nhập Hắc Liên giáo, gia nhập Hắc Sơn kỵ, cũng là bởi vì môn công pháp này.
Muốn ngưng thực sát khí, vậy phải g·iết người.
Nơi nào g·iết người đơn giản nhất?
Chỉ có ở trên chiến trường!
Đúng lúc này.
Ánh mắt Giang Ninh có chút ngưng tụ, hai mắt lập tức khôi phục thanh tĩnh.
Hình ảnh phản chiếu đại hán vạm vỡ tựa như ma thần trong mắt hắn, cũng trong nháy mắt khôi phục thành bộ dáng thường thường không có gì lạ như lúc này.
"Không có khả năng ! ! " Trông thấy ánh mắt Giang Ninh khôi phục thanh tĩnh, đại hán vạm vỡ biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Biến cố như vậy, cũng làm cho khí thế của đại hán vạm vỡ đột nhiên suy sụp, không còn uy thế như trước.
"Không có gì không thể!" Giang Ninh thản nhiên nói.
Sau đó một chưởng đánh về phía đại hán vạm vỡ.
Thủy Hỏa chân kình trong tay giao hòa.
Phanh -
Hư không một tiếng vang trầm, đại hán vạm vỡ lập tức như bị điện giật, phi tốc lui bước.
Một khắc sau.
Sắc mặt hắn đại biến, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
"Không có khả năng ! ! ! "
Ba chữ này vừa hạ xuống.
Đại hán cường tráng liền thấy cánh tay phải của mình bắt đầu đứt gãy từng khúc.
Huyết nhục tổ chức đang không ngừng tan rã.
Trong nháy mắt.
Cánh tay phải của hắn liền biến thành hư vô.
Đồng thời, hắn còn có thể cảm nhận được trong cơ thể có hai luồng lực lượng vô hình song hành giao hòa.
Cỗ lực lượng này không ngừng lan tràn vào trong cơ thể hắn.
Những nơi nó đi qua, huyết nhục gân cốt trong cơ thể trực tiếp bị mài thành hư vô.
Hắn sợ hãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó hai mắt dần dần ảm đạm, im lặng.
Cho đến sau hai hơi thở.
Bịch -
Thân thể đại hán vạm vỡ cao chừng hai mét ba thẳng tắp ngã về phía sau, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Nếu giờ phút này có người kiểm tra tình trạng cơ thể của hắn, liền có thể phát hiện trong cơ thể của đại hán này, ngũ tạng lục phủ đều đã thành bột mịn.
Hiện tại, chỉ còn lại một bộ thể xác.
. . .
Giang Ninh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi hơi sững sờ.
"Đơn giản như vậy?" Trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần.
Vừa mới giao thủ đơn giản, cũng làm cho hắn nhận ra cấp độ của đại hán vạm vỡ này.
Võ đạo thất phẩm, gân như giao.
Cấp độ võ đạo này, đã ở trên hắn.
Nhưng mà vừa đối mặt, đã bị hắn một chiêu đánh g·iết.
"Đây chính là Thủy Hỏa chân kình, sự cường đại của thượng thừa võ học sao?"
Trong lòng Giang Ninh có chút ngoài ý muốn, vui mừng.
Đây là lần thứ nhất hắn vận dụng Thủy Hỏa chân kình - môn thượng thừa võ học này để đối địch.
Hiệu quả mà nó mang lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Vẻn vẹn một lần giao phong đơn giản, liền giúp hắn đánh g·iết được một đại hán mà theo cấp bậc võ đạo vẫn còn cao hơn hắn một bậc.
Một bên khác.
Tạ Tiểu Cửu vừa mới ổn định lại thân hình, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền trợn to hai mắt, cực kỳ khó tin.
Là người từng giao thủ với đại hán vạm vỡ, nàng rất rõ sự kinh khủng của đại hán này.
Cả người cơ bắp như được đúc bằng tinh thiết.
Chỉ một chưởng đã có thể đánh bay trường kiếm trong tay nàng mà bản thân không hề hấn gì, đây là nhục thân kinh khủng đến mức nào.
Ẩn chứa trong đó lực đạo, càng làm cho nàng cảm giác không thấy bất luận khả năng chiến thắng nào.
Võ đạo thất phẩm đại thành.
Đây là cấp độ gân như giao.
Đây không phải là cấp độ bát phẩm mà nàng có thể ứng đối.
Loại thực lực này, đặt ở Lạc Thủy huyện trước đó, đều đủ để đứng vào hàng ngũ mười vị trí đầu.
Cho dù Vương Tiến, đô đầu và những người khác, đều chưa chắc là đối thủ của vị đại hán đang ở trạng thái đỉnh phong này.
Mà giờ khắc này
Vị tồn tại ở trong mắt nàng là hoàn toàn không thể chiến thắng này, đã hóa thành một cỗ t·h·i t·h·ể không một tiếng động, nằm trên mặt đất.
Tạ Tiểu Cửu lập tức nhìn về phía Giang Ninh, ánh mắt nàng lúc này vô cùng phức tạp.
Biểu hiện của Giang Ninh giờ phút này, đã khiến nàng hoàn toàn không lý giải được.
Chiến tích như vậy, theo Tạ Tiểu Cửu, cho dù là cường giả võ đạo lục phẩm cũng không thể làm được.
"Đại nhân đến tột cùng là . . . Là thực lực bậc nào? "
Tạ Tiểu Cửu nảy ra nghi vấn này trong đầu.
. . .
Cùng lúc đó.
Giang Ninh nhìn xem sơn cốc, lần nữa giương cung b·ắ·n tên.
Vút -
Vút -
Vút -
Mũi tên như hồng.
Biến thành vật lấy mạng.
Mỗi một mũi tên b·ắ·n ra, đều chắc chắn mang đi một sinh mạng.
Đám Hắc Sơn quân này không có chủ tâm cốt, hoàn toàn m·ấ·t đi năng lực ngăn cản, trong lòng triệt để tuyệt vọng.
Bởi vì bọn hắn phát hiện, cho dù mình có né tránh mũi tên được phóng tới như thế nào.
Đều không thể thoát khỏi vận mệnh bị b·ắ·n trúng.
Tùy ý muôn vàn biến hóa, vẫn như cũ sẽ bị mũi tên b·ắ·n trúng, một tiễn mất mạng.
Một bên khác.
Lưu Triệu Nam cùng Liễu Tam Sinh lui ra khỏi chiến trường, đang âm thầm quan sát ở một bên.
"Thật mạnh ! ! " Đến khi trông thấy mũi tên lại lần nữa rơi xuống, Lưu Triệu Nam không khỏi thì thào.
"Hoàn toàn chính xác rất mạnh ! ! " Bên cạnh hắn, Liễu Tam Sinh cũng có ánh mắt phức tạp, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn thấy rõ, theo mũi tên rơi xuống.
Những địch nhân mà bọn hắn vừa mới thấy vô cùng khó giải quyết, bây giờ lại bị tàn sát tùy tiện.
Mỗi một mũi tên rơi xuống, đều có thể tùy tiện x·u·yên thủng giáp dày, mang đi một sinh mạng.
Một lát sau.
Không còn một mũi tên nào rơi xuống, tất cả Hắc Sơn quân trong sơn cốc đều đã biến thành những cỗ t·h·i t·h·ể lạnh băng.
"Liễu huynh, chúng ta bây giờ làm sao?" Lưu Triệu Nam ở một bên hỏi.
"Qua đó nói lời cảm tạ!" Liễu Tam Sinh nhìn về phía Giang Ninh đang đáp xuống từ đỉnh núi, lập tức mở miệng.
Nghe được câu nói này của Liễu Tam Sinh, Lưu Triệu Nam lập tức gật đầu.
"Tất cả đi thôi!" Lưu Triệu Nam quay đầu nói một câu.
Đám người phía sau lập tức vội vàng đuổi theo bước chân của hai người.
Triệu Hổ cụt tay, lúc này cũng chỉ có thể cố nén đau đớn, đ·u·ổ·i th·e·o.
. . .
Giang Ninh cùng Tạ Tiểu Cửu vừa mới hạ xuống, liền thấy một đoàn người đang nhanh chóng tiến về phía hai người bọn họ.
"Gặp qua Giang Thống lĩnh!" Lưu Triệu Nam dẫn đầu hành lễ.
"Gặp qua Giang Thống lĩnh!" Liễu Tam Sinh cũng lộ vẻ phức tạp hành lễ.
Hắn còn nhớ, cũng liền tại không lâu trước đây, chính mình đi thăm tỷ tỷ Liễu Uyển Uyển một nhà.
Lúc ấy còn nhận ủy thác của tỷ phu Giang Lê, muốn chính mình giúp đỡ Giang Ninh, để Giang Ninh có cơ hội gia nhập Tuần Sát phủ.
Bây giờ hắn lại chỉ có thể cúi đầu hành lễ trước mặt Giang Ninh.
Mà lại hôm nay, nếu không có Giang Ninh ra tay tương trợ, hắn cảm thấy những người đi đường này của mình có lẽ đều sẽ ngỏm tại đây.
Nói cách khác, mạng của hắn hôm nay là do Giang Ninh cứu.
"Những t·h·i t·h·ể này, giúp ta mang về có vấn đề sao?" Giang Ninh mở miệng.
"Không có vấn đề!" Lưu Triệu Nam lập tức vỗ ngực nói: "Giang Thống lĩnh xin yên tâm, chuyện quét dọn chiến trường giao cho chúng ta, những thứ này thuộc về chiến công của Giang Thống lĩnh, chúng ta sẽ không bỏ sót thứ gì, mang về phủ cho Giang Thống lĩnh.
Một khắc sau.
Hắn liền mang theo Tạ Tiểu Cửu rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận