Can Thành Nhân Gian Võ Thánh

Chương 05: Bái sơn đầu

**Chương 05: Bái sơn đầu**
Giang Ninh nghe vậy, lập tức khẽ gật đầu.
Đối với việc Tạ Tiểu Cửu đến, trong lòng hắn vẫn rất cao hứng.
Bởi vì Tạ Tiểu Cửu thực lực rất mạnh, nếu không phải đối chiến trực diện, lấy thực lực của Tạ Tiểu Cửu, nàng hoàn toàn có tư cách đoạt lấy một danh ngạch đội trưởng.
Hơn nữa lúc ấy Tạ Tiểu Cửu thua ở trong tay mình, cũng rõ ràng là chưa phát huy ra toàn bộ thực lực của nàng.
Nàng thế nhưng là người được Lâm Thanh Y xem trọng duy nhất trong hai vị thiên kiêu ở Lạc Thủy huyện.
Một thiên kiêu có thiên phú kiếm đạo cực kỳ xuất chúng.
...
Tuần sát phủ.
Có được một hảo thủ như vậy gia nhập dưới trướng mình, tự nhiên là đáng để cao hứng.
Chưa kể Tạ Tiểu Cửu còn rất trẻ, chỉ lớn hơn mình mấy tháng, điều này đại biểu nàng có thiên phú rất cao, rất có tiềm lực.
Hiện tại đã rất mạnh, tương lai còn mạnh hơn nữa, tìm đâu ra thủ hạ như vậy?
Lại thêm Tạ Tiểu Cửu cùng Lâm Thanh Y có nguồn gốc rất sâu, mà quan hệ giữa mình và Lâm Thanh Y có vẻ như cũng rất tốt.
Nếu sau một thời gian tiếp xúc, Tạ Tiểu Cửu đáng tin cậy, như vậy Tạ Tiểu Cửu về sau tất nhiên sẽ trợ lực rất lớn cho mình.
Tạ Tiểu Cửu càng mạnh, mình về sau mới có thể càng có nhiều tinh lực dùng để tăng lên bản thân.
Nhưng vào lúc này, Tạ Tiểu Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ninh!
"Đại nhân, ta muốn cùng ngài luận bàn một phen!"
"Ngày hôm qua bại trận không cam tâm?" Giang Ninh hỏi.
"Có chút!" Tạ Tiểu Cửu gật gật đầu.
Sau đó nói: "Đại nhân nếu có thể thắng ta, sau này Tiểu Cửu mặc cho đại nhân tùy ý sai khiến, tuyệt không một câu oán hận ! !"
"Tốt!" Giang Ninh gật đầu.
Lập tức hai người từ trong đường đi ra, đi vào sân rộng bên ngoài.
Mặt sân nhỏ được lót bằng gạch xanh, trong đình viện rất sạch sẽ, không có quá nhiều vật bày biện, vẻn vẹn chỉ có một cây dong to lớn vô cùng.
Cây dong cành lá xum xuê, che khuất phần lớn ánh nắng, mang đến cho đình viện một chút râm mát.
"Đại nhân, mời ! ! " Tạ Tiểu Cửu rút kiếm mở miệng.
Giang Ninh suy nghĩ một chút, không dùng thanh linh binh mà hắn mang tới, thay vào đó đi đến giá binh khí bên cạnh gỡ xuống một thanh trường đao chế thức.
"Tạ cô nương, có thể bắt đầu!"
Thoại âm vừa dứt.
Tạ Tiểu Cửu khẽ động kiếm, hai người lập tức chiến đấu với nhau.
...
Một lát sau.
Lưỡi đao chống ở trên cổ trắng nõn như ngọc của Tạ Tiểu Cửu.
Chợt, Giang Ninh thu hồi trường đao: "Tạ cô nương, đa tạ!"
Tạ Tiểu Cửu lập tức trầm mặc, qua mấy hơi thở, nàng mở miệng nói: "Đại nhân, đây chính là toàn bộ thực lực của ngài?"
Giang Ninh chần chờ một cái, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Không phải ! ! "
"Thì ra là thế!" Đang khi nói chuyện, Tạ Tiểu Cửu không khỏi hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc trong đáy lòng.
"Là ta ếch ngồi đáy giếng! Ta vốn cho rằng ta là chân chính thiên kiêu, thế nhưng hôm nay lại phát hiện, trước mặt đại nhân, ta không khác nào ếch ngồi đáy giếng."
"Tạ cô nương không cần tự coi nhẹ mình!" Giang Ninh mở miệng trấn an: "Ngươi là người có thiên phú cao nhất mà ta từng gặp, Tạ cô nương năm nay gần mười chín tuổi, đã đạt tới bước này, cách thất phẩm không còn xa!"
Tạ Tiểu Cửu nghe vậy, hướng phía Giang Ninh lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
"Đa tạ đại nhân trấn an!"
"Đại nhân gọi ta Tiểu Cửu là được!"
Đúng lúc này, từ cửa lớn phủ viện truyền đến một thanh âm.
"Đại nhân ngược lại là thật có nhã hứng!"
Hai người theo tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy Phượng Cửu Ca mặc hỏa chiến giáp đỏ thẫm.
"Gặp qua Phượng đội trưởng!" Tạ Tiểu Cửu lập tức hơi cúi đầu.
Phượng Cửu Ca nghe vậy, đi tới trước mặt Tạ Tiểu Cửu, đưa tay khẽ nâng cằm nàng lên.
"Tạ cô nương dung mạo thật là tiêu chí, ta gặp càng yêu nha!"
"Phượng đội trưởng có việc gì?" Tạ Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Cửu Ca, ánh mắt bình thản, tựa hồ không hề bị hành động khiêu khích của Phượng Cửu Ca làm cho xúc động.
"Không có ý nghĩa ! ! " Phượng Cửu Ca thu tay lại.
Sau đó nhìn về phía Giang Ninh: "Đại nhân, ta đến báo cáo với ngài! Sau này, ta sẽ làm việc dưới trướng ngài!"
Giang Ninh lập tức khẽ gật đầu: "Phượng cô nương quả thật hết lòng tuân thủ hứa hẹn!"
Phượng Cửu Ca bĩu môi: "Đại nhân có vẻ ngoài tuấn tú, làm việc dưới trướng ngài, chí ít cũng dễ coi hơn chút."
Giang Ninh: " . . . "
Trong lòng hắn lập tức không còn gì để nói.
Luôn cảm giác những lời lẽ vốn định nói đã bị Phượng Cửu Ca cướp lời.
Phượng Cửu Ca và Tạ Tiểu Cửu, không thể nghi ngờ đều là những nữ tử có dung mạo và khí chất xuất chúng.
Hai người đều có những nét đặc sắc riêng, đều có thể xem là giai nhân khuynh thành.
Những nữ tử như vậy, vốn trời sinh đã là một phong cảnh.
Có được hai vị thủ hạ như vậy, không bàn đến việc có làm được việc hay không, chí ít thường ngày nhìn vào cũng rất dễ chịu, rất đẹp mắt.
Lúc này, Tạ Tiểu Cửu bởi vì sự xuất hiện của Phượng Cửu Ca, nàng lập tức rời đi.
"Phượng cô nương, không biết phụ thân của ngươi có đồng ý không?" Đợi Tạ Tiểu Cửu rời đi, Giang Ninh lập tức mở miệng.
"Gọi ta là Cửu Ca là được, Phượng cô nương này Phượng cô nương nọ, nghe không được tự nhiên!" Phượng Cửu Ca nói.
Sau đó nàng lại tiếp tục: "Về phần tin tức của phụ thân ta, còn chưa có hồi phục nhanh như vậy được, dù sao phụ thân ta quân vụ bận rộn, có lẽ hai ba ngày, có lẽ mười ngày nửa tháng mới có thời gian hồi phục cũng không biết chừng."
"Hiểu rồi!" Giang Ninh lập tức gật gật đầu.
Sau đó hắn nói: "Cửu Ca có muốn vào trong ngồi một chút không?"
"Có rượu uống không?" Phượng Cửu Ca đột nhiên hỏi.
"Cái này. . . Tạm thời không có!" Giang Ninh lắc đầu.
"Vậy thì thôi! Ta muốn ra ngoài tìm rượu uống! Hôm nay đến chỗ ngươi, chủ yếu là để gặp mặt, về sau ta sẽ làm việc dưới trướng ngươi, có việc cứ trực tiếp thông báo cho ta là được!"
"Tốt!" Giang Ninh gật gật đầu.
Lập tức, nhìn Phượng Cửu Ca rời đi, Giang Ninh cũng quay đầu hướng về phía nội đường.
Quyển sách liên quan tới Tuần sát phủ kia hắn còn chưa xem xong.
"Đại nhân!"
Giang Ninh vừa đi mấy bước, xuyên qua đình viện, đang chuẩn bị trở về nội đường, sau lưng lập tức lại lần nữa vang lên một thanh âm nữ tử.
Hắn chợt quay đầu, lập tức nhìn thấy một thân ảnh có chút quen thuộc.
Nguyễn Hồng Mai của Phúc Viễn tiêu cục.
Nhìn thấy nàng, Giang Ninh lập tức nhớ lại.
Ngày hôm qua, Nguyễn Hồng Mai thân là một trong các đội trưởng, cầm roi giao thủ cùng Tần Huyền.
Tuy cuối cùng bại trận, nhưng cũng dựa vào võ nghệ của mình, khiến Tần Huyền bị chút vết thương nhẹ.
Đồng thời trước khi xuống đài, Nguyễn Hồng Mai còn có cuộc đối thoại đơn giản với hắn.
"Nguyên lai là Nguyễn cô nương!" Giang Ninh cất bước tiến lên, nghênh đón.
Nguyễn Hồng Mai lúc này cũng đã thay quan phục, quan phục đội trưởng.
Bên hông nàng, cũng quấn một cây trường tiên, trường tiên lúc này phảng phất như đai lưng quấn quanh eo nàng.
"Giang đại nhân, không biết ta có thể làm việc dưới trướng ngài không?" Nguyễn Hồng Mai trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, bày tỏ ý nguyện.
Trên đường tới đây, Nguyễn Hồng Mai đã suy nghĩ rõ ràng.
Thân là đội trưởng, cần phải bái sơn đầu, sau đó chịu sự thống lĩnh trực tiếp của tứ đại Phó thống lĩnh.
Nàng là người Lạc Thủy huyện, lựa chọn đầu tiên tự nhiên là Giang Ninh.
Mặc dù Giang Ninh trong số tứ đại Phó thống lĩnh này, không nhất định là người mạnh nhất, nhưng không thể nghi ngờ là người dễ coi nhất trong mắt nàng.
Hơn nữa còn là người có thiên phú cao nhất.
Những lý do này, cũng đã đủ! !
"Vậy tự nhiên là vô cùng hoan nghênh!" Giang Ninh lập tức lộ ra tiếu dung.
Theo những gì hắn thấy hôm qua, Nguyễn Hồng Mai trong số hơn mười vị đội trưởng này, thực lực không nói là hàng đầu, ít nhất cũng ở mức trung bình.
Mức trung bình, cũng đại biểu nàng có được thực lực bát phẩm đỉnh phong.
"Trước đây ngược lại chưa từng nghe qua, đại đông gia của Phúc Viễn tiêu cục lại có một vị nữ nhi xuất sắc như vậy," Giang Ninh trong lòng thầm nghĩ.
Nghe được câu nói này của Giang Ninh, Nguyễn Hồng Mai cũng hơi lộ ra tiếu dung.
"Đã Giang đại nhân đồng ý, vậy sau này mong nhận được chiếu cố của Giang đại nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận