Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp

Chương 264: Cái gì? Chỉ chúng ta ba rồi? (1)

Chương 264: Cái gì? Chỉ còn lại ba người chúng ta thôi sao? (1)
"Đạo trưởng, ngươi xem tình huống nơi này, so với lúc trước chúng ta thấy không giống nhau a."
Lúc này, bọn hắn đang đi ở vùng quê, có rất nhiều dân chúng dắt trâu đi lại bận rộn giữa ruộng nương, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, nụ cười như thế không phải giả vờ, mà là xuất phát từ nội tâm.
"Ừm, quả thực rất khác nhau." Lâm Phàm quan sát tình hình chung quanh, khí tức tràn ngập trong không khí hết sức ôn hòa, hắn phát hiện trên thân những con bò đang cày ruộng kia bao phủ từng tia khí tức dị dạng.
Đương nhiên, khí tức này cũng không phải là ác khí.
"Phiền phức nhường một chút."
Phía sau lưng truyền đến tiếng nói.
Một vị dân chúng dắt trâu từ phía sau đi tới, con đường không rộng lắm, mà nhóm Lâm Phàm bọn hắn đông người, đi trên đường nhỏ đã cản đường rồi.
"Được."
Lâm Phàm mặt mỉm cười lùi sang một bên.
Vị dân chúng này tò mò đánh giá mấy người lạ mặt ăn mặc kỳ dị trước mắt, dường như nghĩ tới điều gì đó, "Các ngươi không phải người Lâm Hà chúng ta đi."
Lâm Phàm cười nói: "Không phải, chúng ta từ nơi khác đến."
"Há, thì ra là vậy, bên các ngươi thờ phụng vị nào?" Dân chúng hỏi.
Vấn đề này thật đúng là làm khó Lâm Phàm, hắn liếc nhìn Đắc Kỷ, cười nói: "Đắc Kỷ nương nương."
Dân chúng nghi hoặc, đối với vị Đắc Kỷ nương nương này chẳng có chút ấn tượng nào, lập tức tốt bụng nhắc nhở: "Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng tin theo bừa bãi, người Lâm Hà chúng ta đều tin Hắc Ngưu thần, Ngưu Thần của ta có báo mộng cho chúng ta, nói rằng những vị thần bên ngoài bây giờ đều là Tà Thần, chuyên hại tính mạng người, ta thấy các ngươi cũng không giống người xấu, nếu tin ta thì hãy tin Hắc Ngưu thần, ngài sẽ phù hộ các ngươi bình an."
"Cảm ơn đã nhắc nhở, Hắc Ngưu thần này thật sự linh nghiệm vậy sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Đó là đương nhiên, Hắc Ngưu thần của ta linh nghiệm vô cùng, ngươi xem trâu cày ruộng cho chúng ta này, đều là Hắc Ngưu thần đưa tới đấy, làm việc thì lợi hại lắm."
Lâm Phàm cũng không ngờ những con trâu này lại là Hắc Ngưu thần đưa tới.
Hắn liếc nhìn bảng danh sách, Hắc Ngưu thần xếp hạng thứ 35. Thứ hạng rất cao.
Dân chúng dắt trâu rời đi, không nói nhiều lời, hắn chỉ là tốt bụng nhắc nhở mà thôi, cũng không có ý gì khác.
Nhìn vị dân chúng này đi xa, Quy Vô nói: "Đạo hữu, Hắc Ngưu thần này chỉ sợ khác biệt với đám Tà Thần kia a, hẳn là thật sự toàn tâm toàn ý vì dân."
Lâm Phàm gật đầu nói: "Cứ tiếp tục xem sao đã, đến lúc đó lại nói."
Gặp được đối tượng trong lòng còn có thiện ý, hắn thường sẽ nhẫn nại cùng đối phương thương lượng, nếu là Tà Thần thì đâu cần phí công phu như vậy, trực tiếp ra tay giết là được, hiệu suất cao hơn không biết bao nhiêu.
Đi một đoạn, phía trước có một tòa điện thờ đơn sơ, bên trong trưng bày một pho tượng Ngưu Thần toàn thân đen kịt, rất nhiều dân chúng khi đi ngang qua đây đều sẽ quỳ lạy cung phụng.
Lâm Phàm nhìn tượng thần bên trong, phát hiện khi có dân chúng cầu nguyện, tượng thần lại phát ra gợn sóng, dường như đang tiếp nhận lời cầu nguyện của dân chúng.
"Tên này cũng có chút đạo hạnh a." Lâm Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng vào lúc này, có tiếng khóc la truyền đến, chỉ thấy một người phụ nữ ôm đứa hài đồng sáu bảy tuổi chạy như điên đến trước tượng thần, 'phù' một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Xin Ngưu Thần mau cứu con của ta, hu hu hu..."
Hài đồng toàn thân ướt sũng, trông như bị chết đuối.
Trong mắt Lâm Phàm, hồn phách của hài đồng sắp rời khỏi thân thể, hắn muốn xem thử năng lực của Ngưu Thần này thế nào, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn đứa hài tử còn có thể cứu được cứ thế chết đi.
Hắn lặng lẽ búng ngón tay, một vệt linh quang trấn an hồn phách của hài đồng.
Tiếng khóc của người phụ nữ vẫn như cũ, dân chúng chung quanh dồn dập chạy đến, có người đặt hài tử xuống đất, tiến hành sơ cứu đơn giản, có người thì quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin Ngưu Thần hiển linh.
Lúc này.
Trong một sơn động nào đó không biết tên, Hắc Ngưu thần thảnh thơi nằm trên ghế đá, bóc vỏ quýt, vui thích bỏ vào miệng, cảm nhận vị chua ngọt của quýt tan trong miệng, khỏi phải nói là hưởng thụ đến nhường nào.
"Huyền Đỉnh này là Tà Thần nơi nào a, trước đây chưa từng nghe qua bao giờ, thứ hạng tăng lên nhanh như vậy, sẽ không ngày nào đó giết tới chỗ ta đấy chứ."
Hắc Ngưu thần nghĩ đến biến hóa gần đây của bảng danh sách.
Trong lòng hết sức lo nghĩ. "A, lời cầu nguyện này là tình huống thế nào đây?"
Đang nghĩ ngợi, Hắc Ngưu thần phát hiện một luồng cầu nguyện rất mãnh liệt truyền đến, tín đồ của hắn đại đa số cầu nguyện đều là khỏe mạnh bình an, mùa màng bội thu các loại.
Nhưng bây giờ lời cầu nguyện mãnh liệt như thế, chỉ có thể nói rõ chắc chắn là có chuyện lớn.
"Để ta xem thử một chút."
Hắc Ngưu thần xem xét, phát hiện có hài đồng ham chơi bị chết đuối, mẹ của hài tử đang khóc lóc cầu xin. Theo lý thuyết, chuyện này hắn có thể mặc kệ, nhưng ai bảo hắn lại có thiện tâm cơ chứ.
"Thôi được, ta đến đây."
Dân chúng bên ngoài điện thờ không biết Hắc Ngưu thần có hiển linh hay không, vẫn đang cầu nguyện, đồng thời, bọn hắn không chú ý tới chính là tượng thần trong bàn thờ khẽ lóe lên một tia hào quang rồi lại trở nên ảm đạm.
Lâm Phàm nhìn Hắc Ngưu thần đang trong trạng thái ẩn thân, cũng không ngờ dáng vẻ đối phương lại rất giống Thanh Ngưu tinh trong Tây Du Ký, nhưng vị kia màu xanh, còn hắn thì màu đen.
Hắc Ngưu thần không phát giác có người đang nhìn mình, mà ngồi xổm xuống trước mặt hài đồng.
"Ngươi đứa nhỏ ham chơi này, sao lại chết đuối thế, xem mẹ ngươi lo lắng chưa kìa."
Hắc Ngưu thần thổi một hơi về phía hài đồng, một luồng hơi ẩn chứa pháp lực như một con rắn nhỏ men theo lỗ mũi chui vào trong cơ thể.
"Ha, ngươi tên tiểu tử này còn rất kiên cường mà. Theo lý thuyết hồn phách của ngươi sớm đã nên tiêu tán rồi, không ngờ có thể kiên trì đến bây giờ, coi như ngươi phúc lớn mạng lớn."
Mắt thấy hài đồng lại có hô hấp, Hắc Ngưu thần cảm thán, nhưng rất nhanh, hắn kinh hãi nhận ra tình huống có chút không đúng, hồn phách của hài đồng này bị một luồng lực lượng xa lạ trấn giữ, một mực ép ở trong thân thể.
Chuyện này...
Dường như nghĩ đến điều gì đó.
Hắc Ngưu thần vội vàng nhìn bốn phía, dáng vẻ của dân chúng rõ ràng là không nhìn thấy hắn, mãi đến khi ánh mắt hắn đối diện với Lâm Phàm, người từ đầu đến giờ vẫn luôn mỉm cười.
Trong lòng hắn còi báo động vang dội.
Không chút do dự, hắn đột nhiên chui vào trong bàn thờ, hoàn toàn mặc kệ sự kinh ngạc, tán dương cùng hưng phấn của dân chúng xung quanh.
"Ai da, Ngưu Thần hiển linh!"
"Ngưu Thần từ bi, Ngưu Thần từ bi."
"Lâm Hà chúng ta có Ngưu Thần che chở, thật đúng là quá hạnh phúc."
Trong sơn động.
"Bọn hắn rốt cuộc là ai?" Tim Hắc Ngưu thần đập liên hồi vì căng thẳng, hắn quay lưng về phía cửa hang, đi về phía ghế đá.
Hắn đã sống ba trăm năm, trước kia hắn chỉ là một con trâu bình thường, sinh ra trong một gia đình bần hàn, dưới sự chăm sóc nuôi nấng của chủ nhân, hắn dần lớn lên, sau đó giúp chủ nhân trồng trọt cày ruộng, những ngày tháng đó trôi qua thật dễ chịu.
Mãi cho đến một ngày, hắn cùng chủ nhân gặp phải bầy sói trong núi, hắn vùng lên phản kháng, bảo vệ chủ nhân, sau khi mình đầy thương tích đánh lui được bầy sói, hắn liền cảm thấy trong cơ thể có thêm một loại lực lượng xa lạ.
Sau này, thời gian dần trôi...
"Không ngờ ngươi cũng thích ăn quýt a."
Một giọng nói vang lên.
"Người nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận