Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp

Chương 105: Đóa Đóa sơn, Diệu Diệu quê quán, đạo trưởng ôn nhu truyền lại cho mỗi một vị (2)

**Chương 105: Đóa Đóa sơn, quê nhà Diệu Diệu, đạo trưởng dịu dàng truyền lại cho mỗi một người (2)**
"Hừ, chúng ta có thể là người bảo hộ của Điền gia thôn."
Lũ trẻ con dội nước xong, liền đứng cách xa xa, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm đối phương, chỉ là tình cảnh mà bọn chúng tưởng tượng trong đầu đã không xảy ra, yêu quái toàn thân ướt sũng đứng tại chỗ.
Trong phòng, Điền Lực bối rối, triệt để trợn mắt há mồm, lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến trước mặt đại sư, định bụng lau nước tiểu trên người đại sư, nhưng vì bị dội khắp toàn thân, không có chỗ nào để hạ thủ nên hắn tức giận cầm lấy cành liễu bên cạnh phòng, muốn hung hăng giáo huấn bọn chúng.
"Các ngươi, lũ tiểu hỗn đản này, sao có thể làm loại chuyện này." Điền Lực giận dữ, trước đó hắn còn cảm thấy con mình đã lớn, hiểu chuyện, ai có thể ngờ lại xảy ra tình huống này.
Lũ trẻ con làm yêu quái hiện hình cũng ngây ngẩn cả người, khi thấy Điền thúc khí thế hung hăng vọt tới, từng đứa co cẳng bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Điền Tiểu Sơn muốn chạy, nhưng đã không còn kịp nữa, trực tiếp bị Điền Lực bắt được.
"Cha, đừng đ·á·n·h con, con sai rồi." Điền Tiểu Sơn cất giọng cầu xin tha thứ.
Điền Lực vung cành liễu, đang muốn hướng mông của Điền Tiểu Sơn rơi xuống thì Quy Vô đại sư bắt lấy tay hắn, "A Di Đà Phật, thí chủ bớt giận, vẫn còn là trẻ con, bọn hắn làm như vậy, cũng là có nguyên do, trách không được bọn hắn."
"Đại sư, chớ vì tiểu tử này mà nói chuyện, thật sự là không đánh không được a." Điền Lực nói.
"Thí chủ, xin hãy xem." Quy Vô đại sư gỡ bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt xuống, để lộ ra chân diện mục.
Điền Lực kinh hãi, sợ tới mức ném mất cành liễu trong tay, dẫn theo con trai liền hướng ra ngoài bỏ chạy, nhấc chân vượt qua hàng rào không cao của viện, bởi vì quá khẩn trương, trực tiếp bị trượt chân.
"Ai u! Ai u!"
Hai cha con này đau quá.
Điền Lực đứng lên, khẩn trương sợ hãi nhìn đại sư, hắn không ngờ khuôn mặt của đại sư lại biến thành dạng này, thật là đáng sợ.
"Thí chủ chớ sợ, bần tăng mặt là bởi vì tu hành mà cải biến, cũng không phải là yêu ma quỷ quái." Quy Vô đại sư nói khẽ, trong thanh âm ẩn chứa một tia Phật âm, tựa như gió mát xoa dịu nội tâm sợ hãi của đối phương.
"Thật, thật sao?"
"Chính x·á·c trăm phần trăm."
Lúc này, Lâm Phàm cùng hai nữ ở trong phòng cũng không nhịn được mà bật cười.
Khi đám tiểu hài kia ẩn nấp, bọn họ cũng đều biết, đại sư cũng biết, liền cởi xuống áo cà sa theo đứa bé kia ra ngoài, chính là cam tâm tình nguyện.
Một lát sau, trong phòng, Quy Vô đại sư đổi tăng bào thành quần áo, cũng không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, tuy nói dung mạo vẫn như cũ rất là x·ấu xí, nhưng trong cặp mắt kia lại ẩn chứa ý từ bi.
Đại sư đã sớm không cần tăng bào áo cà sa để làm vật tượng trưng chứng minh mình là cao tăng.
Khí tức phát ra từ trên người loại kia, đã đủ để chứng minh tất cả.
"Đại sư, nước tiểu trẻ con này có thể là vật không tầm thường, trừ yêu, tránh ma quỷ, hiệu quả không tầm thường." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
"A Di Đà Phật, đạo hữu nói rất đúng."
Quy Vô đại sư mỉm cười, nhìn thằng nhóc đang giặt tăng bào cho hắn ở ngoài phòng, trong lòng cũng vui mừng không thôi, tựa hồ hồi tưởng lại thời điểm còn ở chùa miếu, những tiểu hòa thượng kia cũng đồng dạng đáng yêu, nhưng đợi đến khi bọn hắn lớn lên, tất cả đều thay đổi.
Màn đêm đen kịt bao phủ Điền gia thôn.
Lâm Phàm cùng Quy Vô đại sư ở chung một phòng, hắn đang ăn "nhục linh hương" tu hành, Quy Vô đại sư thì nhìn tà tính vặn vẹo bên trong hương vụ cháy từ "nhục linh hương" kia.
Mỗi lần nhìn Huyền Đỉnh đạo trưởng tu hành, hắn đều sợ rằng ngày nào đó không thể ổn định, bị yêu ma tà tính chiếm lĩnh bản tâm.
Một cái "nhục linh hương" tu hành pháp êm đẹp, sao đến trong tay Huyền Đỉnh đạo hữu, lại biến thành như vậy chứ.
Thực sự nghĩ không ra.
Không nghĩ nhiều, Quy Vô nhắm mắt tĩnh tọa.
Ngày hôm sau.
Ngoài thôn, một đám trẻ con đang đùa nghịch.
"Tiểu Sơn, Điền thúc có đánh ngươi không?" Có bạn hỏi.
"Không có đánh nha, cha ta thương yêu ta, làm sao có thể nỡ lòng đánh ta." Điền Tiểu Sơn ngẩng cái đầu tròn vo lên nói.
Hiện tại hắn cảm thấy đại sư thật sự là người tốt.
Nếu không phải đại sư ngăn cản, mông nhỏ của hắn khẳng định sẽ bị đánh cho nở hoa.
Bỗng nhiên.
"Meo! ! !"
Tiếng kêu khẽ khàng truyền đến.
Đám trẻ con đang chơi đùa sững sờ, "Có tiếng kêu, các ngươi có nghe thấy tiếng mèo kêu không?"
Có đứa trẻ đang hỏi thăm, nhưng cũng có đứa trẻ khác đang tìm kiếm.
"Ở đây này." Một thanh âm non nớt truyền đến.
Đám trẻ con chạy đến phía bụi cỏ kia, vây tại một chỗ, phát hiện một con mèo con bụng chảy đầy m·á·u, núp ở trong bụi cỏ r·u·n rẩy.
"Bị thương." Điền Tiểu Sơn ôm mèo con vào trong n·g·ự·c, "Nhanh, chúng ta đưa nó vào trong thôn, đạo trưởng cùng đại sư khẳng định có biện pháp trị liệu."
Con mèo thu nhỏ trong n·g·ự·c của Tiểu Sơn dường như có thể nghe hiểu tiếng người, muốn giãy dụa thoát đi, nhưng lại bị Tiểu Sơn ôm chặt.
"Mèo con đừng sợ, ngươi sẽ không có chuyện gì."
Lúc này ở trong sân, Quy Vô đại sư sờ lấy tăng bào, có chút hài lòng gật đầu, qua một đêm phơi nắng, đã khô, lại ngửi ngửi mùi vị, mùi nước tiểu trẻ con đã hết sức mỏng manh, gần như không ngửi thấy.
Lâm Phàm nhìn Quy Vô đại sư, bật cười.
Hai nữ cũng không biết nên làm gì, cứ như vậy tùy ý quan sát.
Đột nhiên, Lâm Phàm cùng Quy Vô đại sư đồng thời nhìn về một hướng, nơi đó có một cỗ yêu khí rất mỏng manh đang tới gần.
Khá lắm. Yêu quái gì mà lại to gan như vậy, chẳng lẽ không biết Phật Đạo hai nhà cao thủ đang ở đây sao?
"Đạo trưởng, đại sư." Một đám trẻ con hấp tấp chạy tới.
Thấy cảnh này Lâm Phàm rất kinh ngạc.
Yêu quái này là?
"Đạo trưởng, người xem mèo con này, nó bị thương." Điền Tiểu Sơn đưa con mèo đang bị thương đến trước mặt Lâm Phàm, tựa hồ cảm nhận được cỗ khí tức trên người Lâm Phàm, con mèo càng thêm r·u·n rẩy lợi hại.
Dưới tình huống có "Công Đức Chi Nhãn", con mèo nhỏ này cũng không phải là ác yêu.
Điểm biểu hiện chỉ có 0.1.
Đạo hạnh rất yếu.
Miêu Diệu Diệu ngửi được mùi vị quen thuộc, vội vàng tới, thấy mèo con lần đầu, liền kinh hô, "Đạo trưởng, nó và ta hình như cùng một nơi."
Con mèo r·u·n lẩy bẩy lén nhìn Miêu Diệu Diệu, vẻn vẹn liếc mắt một cái, nó liền xác định Miêu Diệu Diệu là đồng tộc của mình, kêu khẽ một tiếng yếu ớt, đưa móng vuốt nhỏ mong muốn trèo vào trong tay của Miêu Diệu Diệu.
Miêu Diệu Diệu ôm mèo con trong lòng bàn tay, lo lắng hết sức, dùng đạo hạnh Luyện Khí tầng một của mình xoa dịu thân thể đồng tộc.
Lâm Phàm nói: "Không có chuyện gì, chẳng qua là vết đ·a·o mà thôi, không có tổn thương đến bên trong, nó suy yếu như vậy hẳn là do trong quá trình chạy trốn không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ."
Nghe được lời này, Miêu Diệu Diệu nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Phàm bảo bọn nhỏ tự mình đi chơi trước, sau khi bọn nhỏ rời đi, liền bảo Diệu Diệu đưa mèo con vào trong phòng băng bó cho nó, lại bảo Hồ tỷ tỷ mình đi chuẩn bị chút thức ăn, thật tốt nuôi nấng bồi bổ thể lực.
Một lát sau, trong phòng, cảm xúc của mèo con dần dần bình tĩnh trở lại.
Lâm Phàm mở cửa, phát hiện bên ngoài sân nhỏ, từng cái đầu nhỏ sắp hàng rất chỉnh tề, mắt không chớp nhìn vào trong phòng, khi phát hiện là đạo trưởng, đám trẻ con lại lập tức ngồi xổm xuống, để lan can của viện che khuất thân thể.
Lâm Phàm đi qua, nói: "Các ngươi đám tiểu gia hỏa này đang làm gì vậy?"
Bị phát hiện, nhưng bọn nhỏ không hề sợ hãi, Điền Tiểu Sơn lau nước mũi, cười hắc hắc, "Đạo trưởng, chúng ta lo lắng cho mèo con."
Đám trẻ con đều mở to đôi mắt sáng ngời, mong đợi nhìn đạo trưởng.
Lâm Phàm cười nói: "Nó không có việc gì, chỉ là thân thể hơi suy yếu mà thôi, các ngươi đều đi thôi, chờ Tiểu Miêu meo chữa khỏi v·ết t·hương, lại cho các ngươi xem."
Nói xong, liền quay người trở lại trong phòng.
Đám trẻ con túm tụm lại với nhau, nhỏ giọng thảo luận.
"Vừa mới đạo trưởng nói, mèo con là thân thể suy yếu."
"Ta biết, mèo thích ăn chuột nhất, chúng ta đi bắt chuột cho mèo con đi."
"Ý kiến hay, chúng ta đi."
Xác định rõ ý nghĩ, đám trẻ con vui sướng rời đi, từng cái đấu chí tràn đầy, chính là vì bắt chuột cho con mèo đang bị thương.
Trở lại trong phòng.
"Diệu Diệu, ngươi để nó huyễn hóa ra hình người đi." Lâm Phàm nói.
Miêu Diệu Diệu gật đầu, sờ lấy con mèo đang được đặt trên giường, "Tiểu muội muội, đừng sợ, vị này là Huyền Đỉnh đạo trưởng, tỷ tỷ ta là theo đạo trưởng tu hành, vị này là Quy Vô đại sư, có thể là Phật gia cao tăng, đạo trưởng trị liệu cho ngươi, chính là biết ngươi không phải là yêu quái xấu, đừng sợ."
Tiểu muội muội?
Không nghĩ tới con mèo nhỏ này vẫn là giống cái.
Thân thể mèo con uốn éo, trong thoáng chốc, liền từ một con mèo con biến thành một tiểu nữ hài nhìn như chỉ khoảng bảy tám tuổi. Mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, buộc tóc kiểu phi thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, đáng yêu vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận