Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp

Chương 217: Như vậy gặp nhau, như mò kim đáy biển a (2)

**Chương 217: Gặp gỡ như vậy, khác nào mò kim đáy bể (2)**
"A?" Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Không phải phúc địa? Không phải nói phúc địa chính là nơi cao nhân nào đó vì kẻ phi thăng mà lưu lại một chốn cực lạc sao, tại sao có thể như vậy?"
Diệp Vô Song lắc đầu nói: "Không phải, chúng ta đều bị lừa rồi, đó là cái bẫy do Xích Tiên sơn bày ra, mục đích là để nuôi nhốt chúng ta."
"Vậy sao ngươi lại tới đây?" Lâm Phàm hỏi.
"Ta muốn báo thù." Trong ánh mắt Diệp Vô Song tràn ngập vô tận cừu hận, bàn tay từng cầm cuốc, nay chỉ có thể cầm kiếm, tản ra cái kia cỗ phong mang kiếm ý, so với trước kia còn cường hãn hơn.
"Tìm Xích Tiên sơn báo thù?"
"Đúng, ta nhất định phải báo thù."
Lâm Phàm biết quyết tâm báo thù của Diệp Vô Song là sẽ không thay đổi, nhưng hắn luôn cảm thấy không thích hợp, Xích Tiên sơn là phúc địa, còn đặt phúc địa ở nơi đó, bao nhiêu năm qua đều không có xảy ra chuyện gì, bây giờ lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa thượng giới này có vẻ không hề nhỏ.
Việc Diệp Vô Song đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn hắn, cũng giống như việc ném một chiếc nhẫn xuống biển rộng, sau đó liếc mắt một cái liền tìm thấy chiếc nhẫn, độ khó này, sự trùng hợp này, nói thật, hắn có chút không tin.
Lâm Phàm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Già Diệp tổ sư ở ngay bên cạnh, không tiện hỏi.
"Diệp đạo hữu, bần đạo hiện đang đối nghịch với Xích Tiên sơn, nếu ngươi nguyện ý thì hãy đi theo bần đạo, thế nào?" Lâm Phàm nói.
Trước mắt, Diệp đạo hữu cũng thật đáng thương.
Người ta mang theo con cái, hạnh phúc mỹ mãn trồng trọt trong phúc địa, đột nhiên phúc địa biến thành ma địa, ràng buộc duy nhất cũng mất, tình huống này đặt lên người ai cũng không chịu nổi.
"Đạo hữu, ta nguyện ý đi theo các ngươi." Diệp Vô Song kiên định nói.
Già Diệp tổ sư nói: "Huyền Đỉnh đạo hữu, không ngờ Xích Tiên sơn lại vươn tay dài như vậy, bất quá mọi chuyện đều phải bàn bạc kỹ lưỡng, Xích Tiên sơn đáng sợ nhất không phải Tông chủ, mà là Huyết Thái Tuế kia, Huyết Thái Tuế này linh trí khá cao, bản thể khó có thể tưởng tượng, muốn đối phó nó rất khó."
Lâm Phàm nói: "Tổ sư yên tâm, ta đã tính trước cả rồi, phân thân của Huyết Thái Tuế kia vẫn luôn còn, cho nên ta nghĩ trước hết phải tiêu diệt hết những phân thân này, làm suy yếu lực lượng của Huyết Thái Tuế, đợi khi có đủ nắm chắc, ta liền nhổ tận gốc Xích Tiên sơn."
Già Diệp tổ sư gật đầu.
Màn đêm buông xuống. Già Diệp tổ sư đã sớm rời đi, Diệp Vô Song gia nhập, cũng không mang đến bất kỳ biến hóa nào cho đội ngũ, gặp phải chuyện lớn như vậy, tâm Diệp Vô Song đã sớm nguội lạnh.
Lúc này hắn đang tu hành ở nơi không xa, đây là thật sự muốn cố gắng phấn đấu, chỉ có điều khiến hắn không ngờ là, Diệp Vô Song vậy mà đang hấp thu linh khí đã được ngụy trang.
Lâm Phàm biết dù có ngăn cản đối phương cũng vô ích, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết một người muốn báo thù, sẽ nguyện ý trả cái giá lớn đến thế nào.
Diệp Vô Song biết được thứ mình còn thiếu là thực lực.
Hấp thu linh khí có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, ai tới ngăn cản cũng vô dụng.
Quy Vô đại sư đi tới bên cạnh Lâm Phàm, ngồi xuống nói: "Diệp đạo hữu đây là không định chừa cho mình đường sống."
Lâm Phàm không nói gì, mà là cùng đại sư dựng lên một không gian riêng tư, "Ta nghi ngờ hắn là bị người cố ý ném tới trước mặt chúng ta."
"Đạo hữu cũng nghĩ như vậy."
"Nói nhảm, nhất định là có, bằng không sao có thể dễ dàng gặp được như vậy."
"Vậy Già Diệp còn đó không?"
"Không còn, lúc trước hắn nói rời đi, nhưng thật ra là giấu mình trong hư không nhìn trộm chúng ta, hiện tại không thấy đâu nữa."
"Đạo hữu, Già Diệp này thật sự là kẻ đứng sau màn của phúc địa?"
"Hẳn là vậy."
Lâm Phàm đối với việc này có chút bất đắc dĩ, hắn thật không ngờ nhanh như vậy đã bị người khác nhìn chằm chằm, rõ ràng yêu ma ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại tạm thời bất lực.
Đáng giận.
Cuối cùng vẫn là do quá yếu.
Già Diệp Ma Tướng kinh người, chính là Đại Ma mười phần, nhưng hắn vẫn phải lựa lời mà đối đáp, đây là chuyện hắn chưa từng gặp phải.
Ngẫm lại những yêu ma đã từng gặp.
Có thể có thời gian nói nhảm với bọn chúng sao?
Chắc chắn là không, chỉ cần gặp được, hắn đã sớm vác búa lên chém bọn chúng nát bét rồi.
"Đại sư, ta hối hận a." Lâm Phàm âm thầm nói.
"Đạo hữu hối hận điều gì?"
"Hối hận không thể chuyên tâm tu hành, bần đạo nếu sớm đột phá đến Động Hư cảnh, liệu bọn họ có cơ hội ngụy trang trước mặt bần đạo không?"
"Đạo hữu, đây không phải lỗi của ngươi."
"Ừm, bần đạo biết, bần đạo chỉ tùy tiện nói vậy thôi."
Quy Vô quay đầu, nhìn Huyền Đỉnh, phảng phất như đang nói, ngươi thật đúng là đủ tùy tiện.
Quy Vô đến bây giờ vẫn chưa phát giác ra bản thân có gì thay đổi.
Nhưng biến hóa của hắn kì thực lại vô cùng lớn.
Quy Vô đã từng thật sự là Phật môn cao tăng, ăn nói có ý tứ, nhưng sau khi ở cùng Lâm Phàm lâu, dường như da mặt cũng dày hơn, có lẽ là do Quy Vô tu thành "mã âm tàng tướng", không chỉ dung mạo trẻ ra, mà nội tâm cũng trẻ lại.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm bọn hắn đi ngang qua thôn trấn hoang vu, phân thân của Huyết Thái Tuế ẩn nấp bên trong, Diệp Vô Song thấy tình huống trong trấn, vẻ mặt hốt hoảng, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Có lẽ là đang nghĩ, làm sao lại có thể có một màn tàn nhẫn như vậy.
Diệp Vô Song hô hấp dồn dập, tay cầm kiếm phát run, lập tức giận dữ gầm lên một tiếng, xông vào trong trấn, nhìn bốn phía, tức giận gào to.
"Ra đây, ngươi mau ra đây cho ta."
Bộ dạng điên cuồng, tựa như Phong Ma.
"Đạo trưởng, có nên khuyên hắn một chút không?" Diệu Diệu thấy Diệp Vô Song điên cuồng, có chút sợ hãi, dù sao ban đầu đội ngũ của các nàng, mọi người đều rất bình thường, nhưng vị Diệp đạo hữu này, hình như có hơi khó.
Lâm Phàm khoát tay nói: "Không cần khuyên, nhân sinh biến hóa khôn lường, ai có thể bình yên bước ra, hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, mất đi người thân, làm sao có thể bình tĩnh được, phát tiết ra thì tốt, chỉ có phát tiết ra ngoài, mới có thể khá hơn."
Diệu Diệu nhìn đối phương, nghe lời đạo trưởng, nàng gật gật đầu, mặc dù không thể hoàn toàn thấu hiểu, nhưng nàng có thể tưởng tượng.
"Ừm, Diệu Diệu hiểu rồi, nếu như đạo trưởng c·h·ế·t, Diệu Diệu cũng sẽ nổi giận, nghĩ hết biện pháp báo thù cho đạo trưởng, ô ô ô..." Nói xong, Diệu Diệu cảm thấy khó chịu.
"Không phải, ngươi khóc cái gì?"
Diệu Diệu nói: "Ta vừa nghĩ tới đạo trưởng c·h·ế·t, ta liền muốn khóc."
Lâm Phàm: ...?
Có vấn đề rồi.
Bản đạo trưởng sống sờ sờ ra đây, ngươi Diệu Diệu này lại cứ phải ảo tưởng như thế sao?
Đắc Kỷ nhìn muội muội, trong lòng thở dài, nàng coi như đã phát hiện, muội muội đây là mở khóa thêm một chức năng mới.
A, thì ra là lại khóc trước mặt đạo trưởng.
Mà lúc này, mặc kệ Diệp Vô Song có nổi giận gào thét thế nào, vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.
Cái kia Huyết Thái Tuế phân thân ẩn nấp dưới lòng đất, cũng bị tên điên này làm cho bối rối.
Lâm Phàm không lôi Huyết Thái Tuế phân thân ra.
Mặc cho Diệp Vô Song gào thét.
Trước cứ để cho đối phương phát tiết đi.
Hắn hiểu tâm tình của Diệp Vô Song, có lúc, gào thét ra sẽ tốt hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận