Biên Niên Sử Narnia 3, Con Ngựa Và Cậu Bé
Biên Niên Sử Narnia 3, Con Ngựa Và Cậu Bé - Chương 05: Hoàng tử Corin
- Bà chị quý mến, nữ hoàng đáng kính! - Đức vua Edmund nói. - Bây
giờ chị phải tỏ rõ lòng can đảm của mình. Bởi vì em sẽ nói với chị một cách
hết sức đơn giản rằng chúng ta đang trong một mối nguy hiểm không nhỏ
đâu.
- Là cái gì vậy, Edmund? - Nữ hoàng hỏi.
- Chuyện là thế này, - Edmund nói, - em không nghĩ là chúng ta dễ dàng
rời khỏi Tashbaan. Một khi hoàng tử còn hi vọng chị sẽ nhận lời lấy hắn,
chúng ta còn là những vị khách quý. Nhưng thề có Bờm Sư Tử, em nghĩ
rằng ngay khi hắn nghe được lời chối từ của chị chúng ta sẽ không hơn gì
những kẻ tù binh.
Một trong số người lùn huýt sáo khe khẽ.
- Thần xin lưu ý các chúa thượng, xin lưu ý! - Quạ Sallowpad nói. - Vào
dễ ra khó, như con tôm chui vào trong đó!
- Sáng nay trẫm đã ở bên hoàng tử, - nhà vua tiếp tục, - xem ra hắn có
phần đánh hơi thấy ý nguyện của mình gặp phải trở ngại.
Hắn lấy làm bực dọc vì sự lần lữa và những câu trả lời mơ hồ của chị. Sáng
hôm nay hắn đã dùng sức ép để biết được ý của chị. Nói cho rõ hơn, điều đó
có nghĩa là tước đi những hi vọng của hắn. Với một vài lời chế giễu thông
thường nhẹ nhàng về thói đỏng đảnh của đàn bà, hắn ngầm có ý rằng lời
cầu hôn của hắn có thể bị khước từ một cách lạnh lùng. Hắn trở nên giận dữ
và rất nguy hiểm. Đó cũng là một kiểu đe dọa, dầu nó được che giấu dưới
một tấm mạng lịch sử trong mỗi lời hắn nói ra.
- Đúng là như thế, - ông Tumnus nói, - khi tôi ăn cơm tối với tể tướng
đêm qua, một chuyện tương tự như thế cũng đã xảy ra. Ông ta hỏi tôi thích
Tashbaan như thế nào. Tôi đã nói với ông ta là khi những ngày hè nóng nực đang đến gần,
trái tim tôi lại hướng về những cánh rừng râm mát và những sườn đồi đẫm
sương ở Narnia. Ông ta rặn ra một nụ cười chẳng có gì là tốt đẹp và nói: “Ở
đây chẳng có gì ngăn cản ông nhảy múa với những bàn chân bé nhỏ kia:
bao giờ chúng tôi cũng tạo điều kiện cho ông, đổi lại hoàng tử chúng tôi
phải có được người trong mộng.”
- Có phải em muốn nói ông ta ép buộc chị phải làm vợ ông ta?
- Đó là điều làm em lo lắng, Susan ạ. Vợ hoặc đúng hơn nô lệ, một điều
còn kinh khủng hơn nữa.
- Nhưng sao ông ta có thể hành xử như vậy? Chẳng lẽ Tisroc không tính
đến chuyện Peter Đại đế của chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này hay sao?
- Dạ đúng thế, - Viên cận thần Peridan nói với đức vua. - Họ sẽ không
điên khùng đến mức đó đâu. Bộ họ nghĩ không có gươm giáo, cung tên ở
Narnia hay sao?
- Trời đất, - nhà vua kêu lên, - ta đoán Tisroc không sợ Narnia nhiều lắm
đâu. Vương quốc của chúng ta khá nhỏ bé. Mấy rẻo đất nhỏ dọc theo biên
giới của một quốc gia rộng lớn bao giờ cũng làm ngứa mắt những ông vua
của những nơi này. Khi lần đầu tiên ông ta phái hoàng tử sang đây với tư
cách là một trong những người cầu hôn có thể là ông ta chỉ mong có được
một dịp nuốt chửng chúng ta. Rất có thể ông ta hi vọng chỉ một miếng
ngoạm cả Narnia lẫn Archenland.
- Cứ để cho ông ta thử đi, - một người lùn nói, - về đường biển chúng ta
mạnh không kém gì họ, còn muốn thôn tính nước ta bằng đường bộ thì phải
vượt qua sa mạc.
- Đúng thế, anh bạn ạ. - Edmund nói, - nhưng có thật sa mạc là một vũ
khí chắc chắn không? Để xem anh bạn Sallowpad nói gì nào?
- Tôi thuộc rõ sa mạc như thuộc lòng bàn tay. - Quạ nói. - Bởi vì tôi đã
bay dọc ngang qua nó từ lúc đầu xanh tuổi trẻ.
- Tôi chắc chắn một điều này:
nếu Tisroc đi qua một ốc đảo xanh tươi, ông ta có thể không bao giờ cầm
đầu một đạo quân lớn vượt qua đó để đến được Archenland. Bởi một lẽ,
mặc dầu họ có thể đến đó vào cuối ngày hành quân đầu tiên thì những dòng
nước ở đây cũng quá nhỏ so với cái khát của cả người lẫn ngựa. Nhưng còn
có một con đường khác nữa.
Shasta tập trung lắng nghe và khắc sâu vào trong óc.
- Ông ta sẽ tìm ra được con đường này, - quạ nói tiếp, - nếu khởi hành từ
khu lăng tẩm của những hoàng đế cổ đại và ruổi ngựa về phía tây bắc sao
cho ngọn núi đôi của Mount Pire bao giờ cũng thẳng ngay trước mặt. Cứ
thế, chỉ trong một ngày hoặc lâu hơn một chút ông ta sẽ đến đầu một lũng
đá, hẹp đến nỗi một người có thể đứng cách xa năm, bảy mét mà không
nhận ra sự tồn tại của nó. Từ trên nhìn xuống cái lũng này, anh ta không
nhìn thấy gì: cỏ xanh không, nước không và chẳng có gì tốt lành cả. Nhưng
nếu cưỡi ngựa xuống đó anh ta sẽ đến một con sông và có thể cưỡi ngựa đi
dọc theo con sông đến Archenland.
- Vậy, người Calormen có biết con đường hướng tây này không? - Nữ
hoàng hỏi.
- Này các bạn, - Edmund lên tiếng, - tất cả những chuyện này thì có ích
gì? Chúng ta đâu có tự hỏi bên Narnia hay Calormen sẽ thắng khi chiến
tranh nổ ra. Chúng ta quan tâm đến làm sao cứu được danh dự của nữ
hoàng và cuộc sống của chúng ta ở thành phố hủy diệt này. Bởi vì cho dù
anh trai chúng ta - Peter Đại đế - có đánh bại Tisroc đến hàng chục lần thì
trước đó đầu chúng ta đã bị lìa khỏi cổ và vẻ duyên dáng của nữ hoàng
Susan cũng sẽ bị đánh đồng xuống hàng thê thiếp hoặc kẻ nô lệ cho tên
hoàng tử này.
- Thưa đức vua, chúng ta có vũ khí, - một người lùn lên tiếng nói, sau
đó là ngôi nhà phòng vệ hợp lý này.
- À, về chuyện đó, - nhà vua nói, - tôi không nghi ngờ rằng mỗi người
trong chúng ta đều bán tính mạng mình ở ngoài cổng và bọn chúng không
thể đụng đến nữ hoàng trước khi bước qua xác của chúng ta. Tuy vậy,
chúng ta cũng chỉ là những con chuột chiến đấu trong những cái bẫy khi
đến cái nước ấy.
- Hoàn toàn đúng, - quạ quàng quạc kêu lên, - những cái cuối cùng
trong ngôi nhà này sẽ viết nên những câu chuyện rất hay, nhưng cũng chẳng
làm nên trò trống gì. Sau khi bị đẩy lùi đợt đầu tiên, kẻ thù bao giờ cũng
phóng hỏa đốt nhà.
- Tôi là nguyên nhân của tất cả những chuyện này, - Susan nói, nước
mắt giàn giụa, - ôi nếu như tôi đừng bao giờ rời khỏi Cair Paravel! Những
ngày cuối cùng trước khi các sứ thần đến mới hạnh phúc làm sao! Chuột
đồng trồng cả một vườn cây ăn quả cho chúng ta… ôi… ôi… ôi… hức…
hức…
Thế là cô gục mặt vào hai bàn tay thổn thức hồi lâu.
- Can đảm lên chị Su, can đảm lên, - Edmund nói, - hãy nhớ rằng…
nhưng có chuyện gì xảy ra với ông vậy, ông Tumnus?
- Thần rừng đang nắm chặt lấy hai cái sừng ở trên đầu cứ như thể ông
đang cố giữ cái đầu bằng cách nắm chặt lấy nó và lắc qua lắc lại trong một
cơn đau ghê gớm.
- Đừng để ý đến tôi, đừng nói gì với tôi hết, - Tumnus nói, - tôi nghĩ, tôi
khó có thể thở được. Đợi chút, đợi chút, đợi chút.
Có một quãng im lặng đầy bối rối, rồi thần rừng ngước nhìn lên, hít một
hơi dài, lau trán và nói:
- Khó khăn duy nhất là làm sao có thể bước xuống tàu của chúng ta…
với một số lương ăn… mà không bị phát hiện ra và bị ngăn lại.
- Phải, - Người lùn nói giọng khô khan, - nói thế khác gì nói cái khó duy
nhất của gã khố rách áo ôm trong việc cưỡi ngựa là y không có ngựa.
- Hượm đã, hượm đã, - Tumnus nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, - tất cả
những điều chúng ta cần là xuống tàu ngay ngày hôm nay để lấy một thứ gì
đó trên tàu.
- Đúng! - Edmund nói, không phải là không có chút hoài nghi.
- Nếu vậy, - thần rừng nói, - sao đức vua của chúng ta không mời hoàng
tử đến dự một bữa đại tiệc được tổ chức trên con tàu Splendor Hyaline của
chúng ta vào tối ngày mai? Hãy làm cho lời mời ấy có được cái lời lẽ thật
duyên dáng, tình cảm như nữ hoàng có thể nghĩ ra mà không làm phương
hại gì đến danh dự của nàng, như vậy sẽ gieo cho hoàng tử một hi vọng là
nàng đã xiêu lòng.
- Đó là một lời khuyên rất đích đáng. - Quạ kêu lên.
- Và như vậy, - Tumnus nói hào hứng, - ai cũng cho là chúng ta cần
xuống tàu cả ngày để chuẩn bị đón khách. Một số người trong chúng ta đi
chợ, bỏ một ít tiền ra cho người bán trái cây, bán thịt và bán rượu làm như
thể chúng ta đang chuẩn bị cho bữa tiệc. Chúng ta cũng sẽ hợp đồng thuê
một số ảo thuật gia, diễn viên xiếc, vũ nữ và những người thổi tiêu đến biểu
diễn trên tàu vào tối mai.
- Tôi thấy rất có lí. - Vua Edmund nói, xoa hai tay vào nhau.
- Và như vậy, - Tumnus nói tiếp, - tất cả chúng ta sẽ lên tàu tối nay,
ngay khi trời tối…
- Chúng ta sẽ giương buồm và lái tàu đi. - Nhà vua tiếp lời.
- Và ra biển. - Tumnus kêu to, nhảy cỡn lên và bắt đầu khiêu vũ.
- Và hãy đến mũi đất phía bắc của chúng ta. - Một người lùn nói.
- Giong buồm về nhà! Narnia và miền Bắc muôn năm! - Những người
còn lại hô vang.
- Và sáng hôm sau trở dậy, hoàng tử sẽ thấy con chim xanh của mình đã
bay mất! - Peridan vừa nói vừa vỗ tay.
- Ôi Tumnus thân yêu, - nữ hoàng nói, cầm hai tay thần rừng và cùng
nhảy múa với ông, - ông đã cứu tất cả chúng ta.
- Nhưng hoàng tử nhất định sẽ truy đuổi chúng ta. - Một nhà quý tộc
khác nói. Tên của người này Shasta chưa nghe thấy.
- Đó là điều tôi ít lo ngại nhất. - Edmund nói. - Tôi đã quan sát tất cả tàu
bè trên sông và thấy không có tàu chiến hạng lớn hoặc thuyền galê tốc độ.
Tôi mong hắn đuổi theo chúng ta! Bởi vì Splendor Hyaline có khả năng
đánh chìm bất cứ loại tàu bè nào của người Calormen, một khi chúng ta có
thể an toàn lên tàu.
- Tâu bệ hạ, - quạ nói, - chúng ta đã thấy không có kế hoạch nào tốt hơn
kế hoạch của thần rừng mặc dù chúng ta đã thảo luận điều này trong bảy
ngày qua. Và bây giờ như lũ chim chúng tôi thường nói, làm tổ trước khi đẻ
trứng. Bàn luận như thế là đủ rồi, chúng ta hãy chuẩn bị cái ăn thức uống
sau đó bắt tay ngay vào việc.
Mọi người đều đứng dậy, các cánh cửa mở ra, các quý tộc và các sinh
vật khác đứng dạt sang hai bên để vua và nữ hoàng đi ra trước. Shasta tự
hỏi không biết nó phải làm gì như ông Tumnus đã nói:
- Cứ nằm xuống đi hoàng tử, tôi sẽ mang đến cho cậu một bữa tiệc nhỏ
trong vài phút nữa. Cậu không cần phải đi đâu cho đến khi tất cả chúng ta
đã sẵn sàng để lên tàu.
Shasta lại ngả đầu xuống gối và chẳng bao lâu chỉ còn lại một mình nó
trong phòng.
“Tình thế này thực sự khủng khiếp.” Shasta nghĩ. Nhưng nó không hề
có ý định nói cho những người Narnia này biết sự thật và xin họ giúp đỡ.
Lớn lên bên cạnh một người keo kiệt và nghiệt ngã như Arsheesh, nó có
một thói quen bất di bất dịch là không bao giờ tâm sự với bất cứ một người
lớn nào nếu có thể đừng được. Nó nghĩ người lớn bao giờ cũng phá hỏng
hoặc ngăn chặn bất cứ điều gì bạn định làm hoặc cố gắng làm. Thậm chí nó
còn nghĩ, cho dù nhà vua xứ Narnia có thể thân thiện với hai con ngựa vì
chúng là những con vật biết nói ở Narnia thì ngài cũng sẽ ghét Aravis bởi vì
cô bé là người Calormen và có thể sẽ bán cô làm nô lệ hoặc sẽ gửi cô về với
cha. Còn về phần mình, nó nghĩ: “Lúc này mình không thể bảo với họ rằng
mình không phải là hoàng tử Corin. Nếu họ biết mình không phải là người
của họ, chắc chắn họ sẽ không để cho mình sống sót mà ra khỏi ngôi nhà
này. Mình đã nghe được kế hoạch của họ và họ sẽ đem lòng nghi kị là mình
phản bội họ, đem chuyện này mật báo cho Tisroc. Có thể họ sẽ giết mình.
Nếu hoàng tử Corin thật xuất hiện, tất cả mọi chuyện sẽ bại lộ và họ sẽ làm
thế.” Bạn thấy đấy, thằng bé này chẳng mảy may có ý niệm gì về cách ứng
xử của những người tự do và cao quý.
- Mình phải làm gì bây giờ? Biết làm gì đây? - Nó lẩm bẩm. - Cái gì
đây… lại là cái người bé tẹo chân dê này nữa.
Thần rừng bước vào, dáng đi nhún nhảy với một cái khay trên tay, to
gần bằng người ông. Thần rừng đặt cái khay lên cái bàn chạm trổ, bên cạnh
ghế sô pha của Shasta, đoạn ngồi bệt xuống tấm thảm trải sàn, đôi chân dê
bắt chéo.
- Bây giờ thì mời hoàng tử xơi một bữa ngon lành. Đây có thể là bữa
cuối cùng của cậu ở Tashbaan.
Đó là bữa cơm ngon lành theo phong cách ẩm thực của người
Calormen. Tôi không biết bạn có thích nó hay không nhưng Shasta thì rất
thích. Có món tôm, salad trộn, chim dẽ giun nhồi quả hạnh và nấm tuýp,
súp thập cẩm nấu với gan gà, gạo tẻ, nho khô và hạt dẻ. Tráng miệng thì có
dưa hấu ướp lạnh, nước quả phúc bồn tử ướp đông, dâu tằm nấu đông và
bất cứ món ăn ngon lành nào có thể chế biến với nước đá. Còn có một bình
dựng một thứ rượu gọi là rượu “trắng” mặc dầu nó lại có màu vàng nhạt.
Trong lúc Shasta đánh chén, thần rừng nhỏ bé tốt bụng nghĩ rằng nó vẫn
bị say nắng, nên luôn miệng nói về những ngày tháng tốt đẹp mà họ đã chia
sẻ cùng nhau ở quê nhà, về phụ vương của nó - vua Lune xứ Archenland -
và về lâu đài xinh xắn nằm gần những ngọn đồi phía nam hẻm núi.
- Đừng quên, - ông Tumnus nhắc, - hoàng tử đã được ấn định là sẽ nhận
bộ áo giáp đầu tiên và con ngựa chiến đầu tiên vào ngày sinh nhật sắp tới.
Sau đó, cháu sẽ bắt đầu học đấu thương và cưỡi ngựa đấu thương. Trong
vòng vài năm nếu mọi chuyện diễn ra một cách tốt đẹp, vua Peter hứa với
phụ vương cháu là sẽ phong cháu tước hiệp sĩ ở Cair Paravel. Trong thời
gian đó có nhiều chuyến đi qua lại giữa Narnia và Archenland. Tất nhiên,
các cháu vẫn nhớ là đã hứa sẽ đến chỗ ta tuần lễ diễn ra Lễ hội Mùa hè. Sẽ
có những đống lửa trại, những vũ điệu diễn ra suốt đêm của các thần rừng
và các nữ mộc tinh, hoa tinh và ai mà biết được… có thể chúng ta sẽ gặp
Aslan!
Shasta ăn xong, thần rừng bảo nó nằm yên một chỗ.
- Sẽ không có hại gì nếu cậu ngủ đi một chút. - Ông nói thêm. - Sẽ mất
khá nhiều thời gian để chuẩn bị lên tàu. Và rồi… quê nhà! Narnia và miền
Bắc!
- Shasta đã có một bữa ngon lành và tất cả những điều nó nghe Tumnus
nói hiện lên thật sống động trong tâm trí nó. Nó chỉ có một hi vọng là
hoàng tử Corin thật đừng xuất hiện rồi nó… rồi nó… sẽ được mang lên một
con tàu.
Tôi sợ rằng nó không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với Corin thật khi
cậu hoàng tử này bị bỏ lại một mình ở Tashbaan. Nó cũng chẳng lo lắng gì
lắm cho Aravis và Bree đang đợi nó ở khu lăng mộ cổ. Nó tặc lười “Mình
còn biết làm gì nữa nào? Dù sao thì Aravis cũng nghĩ cô ta quá cao quý đối
với mình, không có mình thì cô ta vẫn xoay sở tốt mọi chuyện.” Cứ như
thế, nó thầm suy tính rằng đến Narnia bằng đường biển chán vạn lần hơn
việc phải cực nhọc đi qua sa mạc.
Shasta có kiểu tính toán thiệt hơn mà tôi cho là cũng sẽ nảy ra trong óc
bạn nếu như bạn phải thức dậy từ lúc tờ mờ sáng, cuốc bộ cả một chặng
đường dài và trải qua bao biến cố đầy kích động sau đó lại có một bữa ăn
ngon lành chưa từng thấy, ngả lưng trên chiếc ghế sô pha êm ái trong một
căn phòng mát lạnh, tuyệt đối yên tĩnh, chỉ lâu lắm mới có tiếng một con
ong rù rì bay qua cánh cửa sổ mở rộng. Dần dần, nó cũng rơi vào một giấc
ngủ.
Chợt nó bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. Nó nhảy dựng khỏi ghế
sô pha, mở mắt trừng trừng. Nó nhận thức ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng nó
đã ngủ được vài giờ bởi vì ánh sáng chiếu vào phòng và những cái bóng
ngoài sân đã khác đi nhiều. Nó cũng thấy cái gì đã gây nên tiếng động: một
cái bình sứ đắt tiền đặt trên bệ cửa sổ bị rơi đánh choang một tiếng, vỡ
thành vài chục mảnh. Nhưng nó khó có thể tập trung vào những chuyện đó
khi nó trông thấy hai bàn tay bám lấy bệ cửa sổ từ phía bên ngoài. Những
ngón tay nắm chặt hơn rồi từ từ
nhô lên cái đầu, đôi vai. Một tích tắc sau một thằng bé trạc tuổi Shasta ngồi
chễm chệ trên bệ cửa sổ, một chân vắt vẻo vào trong phòng.
Shasta chưa bao giờ soi mặt mình vào trong một tấm gương. Dù có làm
thế, nó cũng có thể không nhận ra là thằng bé kia giống nó như lột. Trước đến giờ chưa có một đứa trẻ nào có đôi
mắt đen láy, ngời sáng vừa tinh nghịch vừa đáng tin cậy như cậu hoàng tử
nhỏ này. Cậu ta còn bị khuyết một cái răng cửa và bộ quần áo hẳn là bằng
lụa quý và rất trang nhã nhưng bây giờ bị rách bươm và bẩn thỉu, có một vài
vết bùn và máu dính trên mặt nó.
- Đằng ấy là ai? - Thằng bé mới đến hỏi, giọng thì thào.
- Anh là hoàng tử Corin? - Shasta hỏi lại.
- Phải, tất nhiên rồi. Nhưng mà cậu là ai?
- Tôi… tôi chẳng là ai cả… chẳng là ai… thật thế, tôi muốn nói, -
Shasta lắp bắp, - Đức vua Edmund bắt được tôi đi trên đường vì tưởng
nhầm là anh. Tôi cho rằng chúng ta có vẻ ngoài giống nhau… Tôi có thể đi
ra ngoài theo cái lối anh đi vào không?
- Được, nếu cậu giỏi leo trèo. - Corin nói. - Nhưng việc gì cậu phải vội
vã như vậy? Tôi muốn nói chúng ta có thể có được khối trò vui từ cái việc
nhầm lẫn này.
- Không, không được. - Shasta nói. - Chúng ta phải đổi vị trí cho nhau
ngay. Thật đáng sợ nếu Tumnus quay lại, gặp cả hai chúng ta ở đây. Tôi đã
phải giả vờ là anh đấy. Anh đã lẻn vào đây một cách bí mật. Vậy anh ở đâu
suốt thời gian qua?
- Một thằng nhóc mất dạy ngoài đường dám nói lời chế giễu nữ hoàng
Susan. - Hoàng tử Corin nói. - Thế là tôi hạ cho nó đo ván. Nó vừa gào vừa
chạy vào một ngôi nhà và thằng anh to xác của nó xông ra. Tôi cũng đốn
ngã luôn thằng anh. Sau đó hai đứa quay ra đuổi theo tôi cho đến khi chúng
tôi đâm sầm vào ba ông già mang theo giáo mác gọi là Đội tuần canh. Tôi
phải chiến đấu với họ và lần này tôi là kẻ bị đốn ngã. Lúc bấy giờ trời đã
tối. Đội tuần canh giải tôi đi, nhốt tôi vào một nhà kho. Tôi mới hỏi xem họ
có muốn làm vài xị rượu không, họ đáp là nếu được một chút cay cay cũng
không có chuyện gì. Tôi bèn đưa họ đến một tiệm rượu, mua cho họ mấy xị,
họ ngồi xuống uống cho đến lúc ngã lăn chiêng ra. Tôi nghĩ đã đến lúc
chuồn và lặng lẽ trốn đi. Mới được mấy bước tôi lại chạm trán với thằng
đầu tiên - cái thằng đã gây ra tất cả những chuyện rắc rối này và nó vẫn lảng
vảng quanh đấy. Tôi lại đánh cho nó ngã lăn ra đất. Tiếp đó tôi trèo lên ống
máng, leo lên một mái nhà và nằm yên ở đấy cho đến tận sáng. Sau đó thì
tôi tìm cách quay về đây. Ái chà, có cái gì uống cho đã khát không?
- Không, tôi uống hết mất rồi. Bây giờ hãy chỉ cho tôi cái lối anh đã đi
vào, chúng ta không nên lãng phí thời gian. Coi nào, tốt hơn, anh hãy nằm
xuống ghế sô pha và giả vờ… Ờ nhưng mà tôi quên mất, điều này sẽ không
có ích gì với những vết thâm và con mắt bầm tím kia. Anh chỉ việc nói với
họ sự thật, sau khi tôi đã rời khỏi đây an toàn.
- Thế anh tưởng tôi định nói với họ chuyện gì nữa chứ? - Hoàng tử hỏi
lại với một vẻ bị xúc phạm. - Mà anh là ai?
- Không còn thời gian nữa. - Shasta nói với một tiếng thì thào kích
động. - Tôi là người Narnia, tôi tin là như thế; dù sao thì cũng là người
miền Bắc. Nhưng từ đó đến giờ tôi đã lớn lên ở Calormen. Tôi đang đi trốn,
vượt qua hoang mạc với một con ngựa biết nói tên là Bree. Nào, nhanh lên!
Tôi có thể ra khỏi đây như thế nào?
Coi này. - Corin nói. - Anh hãy nhảy từ kệ cửa sổ này xuống mái hiên
dưới kia. Nhưng anh phải thật nhẹ nhàng, đi nhón chân thôi kẻo người ta
nghe thấy đấy. Sau đó, đi về phía tay trái, anh có thể bước xuống bức tường
nếu anh giỏi môn leo trèo. Rồi cứ men theo tường anh sẽ đến một góc vườn,
từ đó hãy nhảy xuống một đống rác bên ngoài.
- Cảm ơn. - Shasta nói, lúc này nó đã ngồi trên bệ cửa sổ. Hai đứa trẻ
nhìn vào mặt nhau, thình lình nhận ra chúng là bạn.
- Tạm biệt. - Corin nói. - Chúc may mắn. Tôi hi vọng bạn trốn thoát an
toàn.
- Tạm biệt. - Shasta cũng nói. - Tôi dám nói, bạn sắp có những cuộc
phiêu lưu đấy.
- hi vọng không có chuyện gì xảy ra với bạn. - Hoàng tử nói. - Bây giờ
thì nhảy xuống đi, nhẹ thôi! - Và cậu hoàng tử bé nói tiếp khi Shasta đã
nhảy xuống mái hiên bên dưới. - Tôi hi vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở
Archenland. Hãy đến gặp cha tôi, vua Lune, nói với ông, anh là bạn tôi nhé.
Cẩn thận. Tôi nghe như có ai đang đi đến gần.
giờ chị phải tỏ rõ lòng can đảm của mình. Bởi vì em sẽ nói với chị một cách
hết sức đơn giản rằng chúng ta đang trong một mối nguy hiểm không nhỏ
đâu.
- Là cái gì vậy, Edmund? - Nữ hoàng hỏi.
- Chuyện là thế này, - Edmund nói, - em không nghĩ là chúng ta dễ dàng
rời khỏi Tashbaan. Một khi hoàng tử còn hi vọng chị sẽ nhận lời lấy hắn,
chúng ta còn là những vị khách quý. Nhưng thề có Bờm Sư Tử, em nghĩ
rằng ngay khi hắn nghe được lời chối từ của chị chúng ta sẽ không hơn gì
những kẻ tù binh.
Một trong số người lùn huýt sáo khe khẽ.
- Thần xin lưu ý các chúa thượng, xin lưu ý! - Quạ Sallowpad nói. - Vào
dễ ra khó, như con tôm chui vào trong đó!
- Sáng nay trẫm đã ở bên hoàng tử, - nhà vua tiếp tục, - xem ra hắn có
phần đánh hơi thấy ý nguyện của mình gặp phải trở ngại.
Hắn lấy làm bực dọc vì sự lần lữa và những câu trả lời mơ hồ của chị. Sáng
hôm nay hắn đã dùng sức ép để biết được ý của chị. Nói cho rõ hơn, điều đó
có nghĩa là tước đi những hi vọng của hắn. Với một vài lời chế giễu thông
thường nhẹ nhàng về thói đỏng đảnh của đàn bà, hắn ngầm có ý rằng lời
cầu hôn của hắn có thể bị khước từ một cách lạnh lùng. Hắn trở nên giận dữ
và rất nguy hiểm. Đó cũng là một kiểu đe dọa, dầu nó được che giấu dưới
một tấm mạng lịch sử trong mỗi lời hắn nói ra.
- Đúng là như thế, - ông Tumnus nói, - khi tôi ăn cơm tối với tể tướng
đêm qua, một chuyện tương tự như thế cũng đã xảy ra. Ông ta hỏi tôi thích
Tashbaan như thế nào. Tôi đã nói với ông ta là khi những ngày hè nóng nực đang đến gần,
trái tim tôi lại hướng về những cánh rừng râm mát và những sườn đồi đẫm
sương ở Narnia. Ông ta rặn ra một nụ cười chẳng có gì là tốt đẹp và nói: “Ở
đây chẳng có gì ngăn cản ông nhảy múa với những bàn chân bé nhỏ kia:
bao giờ chúng tôi cũng tạo điều kiện cho ông, đổi lại hoàng tử chúng tôi
phải có được người trong mộng.”
- Có phải em muốn nói ông ta ép buộc chị phải làm vợ ông ta?
- Đó là điều làm em lo lắng, Susan ạ. Vợ hoặc đúng hơn nô lệ, một điều
còn kinh khủng hơn nữa.
- Nhưng sao ông ta có thể hành xử như vậy? Chẳng lẽ Tisroc không tính
đến chuyện Peter Đại đế của chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này hay sao?
- Dạ đúng thế, - Viên cận thần Peridan nói với đức vua. - Họ sẽ không
điên khùng đến mức đó đâu. Bộ họ nghĩ không có gươm giáo, cung tên ở
Narnia hay sao?
- Trời đất, - nhà vua kêu lên, - ta đoán Tisroc không sợ Narnia nhiều lắm
đâu. Vương quốc của chúng ta khá nhỏ bé. Mấy rẻo đất nhỏ dọc theo biên
giới của một quốc gia rộng lớn bao giờ cũng làm ngứa mắt những ông vua
của những nơi này. Khi lần đầu tiên ông ta phái hoàng tử sang đây với tư
cách là một trong những người cầu hôn có thể là ông ta chỉ mong có được
một dịp nuốt chửng chúng ta. Rất có thể ông ta hi vọng chỉ một miếng
ngoạm cả Narnia lẫn Archenland.
- Cứ để cho ông ta thử đi, - một người lùn nói, - về đường biển chúng ta
mạnh không kém gì họ, còn muốn thôn tính nước ta bằng đường bộ thì phải
vượt qua sa mạc.
- Đúng thế, anh bạn ạ. - Edmund nói, - nhưng có thật sa mạc là một vũ
khí chắc chắn không? Để xem anh bạn Sallowpad nói gì nào?
- Tôi thuộc rõ sa mạc như thuộc lòng bàn tay. - Quạ nói. - Bởi vì tôi đã
bay dọc ngang qua nó từ lúc đầu xanh tuổi trẻ.
- Tôi chắc chắn một điều này:
nếu Tisroc đi qua một ốc đảo xanh tươi, ông ta có thể không bao giờ cầm
đầu một đạo quân lớn vượt qua đó để đến được Archenland. Bởi một lẽ,
mặc dầu họ có thể đến đó vào cuối ngày hành quân đầu tiên thì những dòng
nước ở đây cũng quá nhỏ so với cái khát của cả người lẫn ngựa. Nhưng còn
có một con đường khác nữa.
Shasta tập trung lắng nghe và khắc sâu vào trong óc.
- Ông ta sẽ tìm ra được con đường này, - quạ nói tiếp, - nếu khởi hành từ
khu lăng tẩm của những hoàng đế cổ đại và ruổi ngựa về phía tây bắc sao
cho ngọn núi đôi của Mount Pire bao giờ cũng thẳng ngay trước mặt. Cứ
thế, chỉ trong một ngày hoặc lâu hơn một chút ông ta sẽ đến đầu một lũng
đá, hẹp đến nỗi một người có thể đứng cách xa năm, bảy mét mà không
nhận ra sự tồn tại của nó. Từ trên nhìn xuống cái lũng này, anh ta không
nhìn thấy gì: cỏ xanh không, nước không và chẳng có gì tốt lành cả. Nhưng
nếu cưỡi ngựa xuống đó anh ta sẽ đến một con sông và có thể cưỡi ngựa đi
dọc theo con sông đến Archenland.
- Vậy, người Calormen có biết con đường hướng tây này không? - Nữ
hoàng hỏi.
- Này các bạn, - Edmund lên tiếng, - tất cả những chuyện này thì có ích
gì? Chúng ta đâu có tự hỏi bên Narnia hay Calormen sẽ thắng khi chiến
tranh nổ ra. Chúng ta quan tâm đến làm sao cứu được danh dự của nữ
hoàng và cuộc sống của chúng ta ở thành phố hủy diệt này. Bởi vì cho dù
anh trai chúng ta - Peter Đại đế - có đánh bại Tisroc đến hàng chục lần thì
trước đó đầu chúng ta đã bị lìa khỏi cổ và vẻ duyên dáng của nữ hoàng
Susan cũng sẽ bị đánh đồng xuống hàng thê thiếp hoặc kẻ nô lệ cho tên
hoàng tử này.
- Thưa đức vua, chúng ta có vũ khí, - một người lùn lên tiếng nói, sau
đó là ngôi nhà phòng vệ hợp lý này.
- À, về chuyện đó, - nhà vua nói, - tôi không nghi ngờ rằng mỗi người
trong chúng ta đều bán tính mạng mình ở ngoài cổng và bọn chúng không
thể đụng đến nữ hoàng trước khi bước qua xác của chúng ta. Tuy vậy,
chúng ta cũng chỉ là những con chuột chiến đấu trong những cái bẫy khi
đến cái nước ấy.
- Hoàn toàn đúng, - quạ quàng quạc kêu lên, - những cái cuối cùng
trong ngôi nhà này sẽ viết nên những câu chuyện rất hay, nhưng cũng chẳng
làm nên trò trống gì. Sau khi bị đẩy lùi đợt đầu tiên, kẻ thù bao giờ cũng
phóng hỏa đốt nhà.
- Tôi là nguyên nhân của tất cả những chuyện này, - Susan nói, nước
mắt giàn giụa, - ôi nếu như tôi đừng bao giờ rời khỏi Cair Paravel! Những
ngày cuối cùng trước khi các sứ thần đến mới hạnh phúc làm sao! Chuột
đồng trồng cả một vườn cây ăn quả cho chúng ta… ôi… ôi… ôi… hức…
hức…
Thế là cô gục mặt vào hai bàn tay thổn thức hồi lâu.
- Can đảm lên chị Su, can đảm lên, - Edmund nói, - hãy nhớ rằng…
nhưng có chuyện gì xảy ra với ông vậy, ông Tumnus?
- Thần rừng đang nắm chặt lấy hai cái sừng ở trên đầu cứ như thể ông
đang cố giữ cái đầu bằng cách nắm chặt lấy nó và lắc qua lắc lại trong một
cơn đau ghê gớm.
- Đừng để ý đến tôi, đừng nói gì với tôi hết, - Tumnus nói, - tôi nghĩ, tôi
khó có thể thở được. Đợi chút, đợi chút, đợi chút.
Có một quãng im lặng đầy bối rối, rồi thần rừng ngước nhìn lên, hít một
hơi dài, lau trán và nói:
- Khó khăn duy nhất là làm sao có thể bước xuống tàu của chúng ta…
với một số lương ăn… mà không bị phát hiện ra và bị ngăn lại.
- Phải, - Người lùn nói giọng khô khan, - nói thế khác gì nói cái khó duy
nhất của gã khố rách áo ôm trong việc cưỡi ngựa là y không có ngựa.
- Hượm đã, hượm đã, - Tumnus nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, - tất cả
những điều chúng ta cần là xuống tàu ngay ngày hôm nay để lấy một thứ gì
đó trên tàu.
- Đúng! - Edmund nói, không phải là không có chút hoài nghi.
- Nếu vậy, - thần rừng nói, - sao đức vua của chúng ta không mời hoàng
tử đến dự một bữa đại tiệc được tổ chức trên con tàu Splendor Hyaline của
chúng ta vào tối ngày mai? Hãy làm cho lời mời ấy có được cái lời lẽ thật
duyên dáng, tình cảm như nữ hoàng có thể nghĩ ra mà không làm phương
hại gì đến danh dự của nàng, như vậy sẽ gieo cho hoàng tử một hi vọng là
nàng đã xiêu lòng.
- Đó là một lời khuyên rất đích đáng. - Quạ kêu lên.
- Và như vậy, - Tumnus nói hào hứng, - ai cũng cho là chúng ta cần
xuống tàu cả ngày để chuẩn bị đón khách. Một số người trong chúng ta đi
chợ, bỏ một ít tiền ra cho người bán trái cây, bán thịt và bán rượu làm như
thể chúng ta đang chuẩn bị cho bữa tiệc. Chúng ta cũng sẽ hợp đồng thuê
một số ảo thuật gia, diễn viên xiếc, vũ nữ và những người thổi tiêu đến biểu
diễn trên tàu vào tối mai.
- Tôi thấy rất có lí. - Vua Edmund nói, xoa hai tay vào nhau.
- Và như vậy, - Tumnus nói tiếp, - tất cả chúng ta sẽ lên tàu tối nay,
ngay khi trời tối…
- Chúng ta sẽ giương buồm và lái tàu đi. - Nhà vua tiếp lời.
- Và ra biển. - Tumnus kêu to, nhảy cỡn lên và bắt đầu khiêu vũ.
- Và hãy đến mũi đất phía bắc của chúng ta. - Một người lùn nói.
- Giong buồm về nhà! Narnia và miền Bắc muôn năm! - Những người
còn lại hô vang.
- Và sáng hôm sau trở dậy, hoàng tử sẽ thấy con chim xanh của mình đã
bay mất! - Peridan vừa nói vừa vỗ tay.
- Ôi Tumnus thân yêu, - nữ hoàng nói, cầm hai tay thần rừng và cùng
nhảy múa với ông, - ông đã cứu tất cả chúng ta.
- Nhưng hoàng tử nhất định sẽ truy đuổi chúng ta. - Một nhà quý tộc
khác nói. Tên của người này Shasta chưa nghe thấy.
- Đó là điều tôi ít lo ngại nhất. - Edmund nói. - Tôi đã quan sát tất cả tàu
bè trên sông và thấy không có tàu chiến hạng lớn hoặc thuyền galê tốc độ.
Tôi mong hắn đuổi theo chúng ta! Bởi vì Splendor Hyaline có khả năng
đánh chìm bất cứ loại tàu bè nào của người Calormen, một khi chúng ta có
thể an toàn lên tàu.
- Tâu bệ hạ, - quạ nói, - chúng ta đã thấy không có kế hoạch nào tốt hơn
kế hoạch của thần rừng mặc dù chúng ta đã thảo luận điều này trong bảy
ngày qua. Và bây giờ như lũ chim chúng tôi thường nói, làm tổ trước khi đẻ
trứng. Bàn luận như thế là đủ rồi, chúng ta hãy chuẩn bị cái ăn thức uống
sau đó bắt tay ngay vào việc.
Mọi người đều đứng dậy, các cánh cửa mở ra, các quý tộc và các sinh
vật khác đứng dạt sang hai bên để vua và nữ hoàng đi ra trước. Shasta tự
hỏi không biết nó phải làm gì như ông Tumnus đã nói:
- Cứ nằm xuống đi hoàng tử, tôi sẽ mang đến cho cậu một bữa tiệc nhỏ
trong vài phút nữa. Cậu không cần phải đi đâu cho đến khi tất cả chúng ta
đã sẵn sàng để lên tàu.
Shasta lại ngả đầu xuống gối và chẳng bao lâu chỉ còn lại một mình nó
trong phòng.
“Tình thế này thực sự khủng khiếp.” Shasta nghĩ. Nhưng nó không hề
có ý định nói cho những người Narnia này biết sự thật và xin họ giúp đỡ.
Lớn lên bên cạnh một người keo kiệt và nghiệt ngã như Arsheesh, nó có
một thói quen bất di bất dịch là không bao giờ tâm sự với bất cứ một người
lớn nào nếu có thể đừng được. Nó nghĩ người lớn bao giờ cũng phá hỏng
hoặc ngăn chặn bất cứ điều gì bạn định làm hoặc cố gắng làm. Thậm chí nó
còn nghĩ, cho dù nhà vua xứ Narnia có thể thân thiện với hai con ngựa vì
chúng là những con vật biết nói ở Narnia thì ngài cũng sẽ ghét Aravis bởi vì
cô bé là người Calormen và có thể sẽ bán cô làm nô lệ hoặc sẽ gửi cô về với
cha. Còn về phần mình, nó nghĩ: “Lúc này mình không thể bảo với họ rằng
mình không phải là hoàng tử Corin. Nếu họ biết mình không phải là người
của họ, chắc chắn họ sẽ không để cho mình sống sót mà ra khỏi ngôi nhà
này. Mình đã nghe được kế hoạch của họ và họ sẽ đem lòng nghi kị là mình
phản bội họ, đem chuyện này mật báo cho Tisroc. Có thể họ sẽ giết mình.
Nếu hoàng tử Corin thật xuất hiện, tất cả mọi chuyện sẽ bại lộ và họ sẽ làm
thế.” Bạn thấy đấy, thằng bé này chẳng mảy may có ý niệm gì về cách ứng
xử của những người tự do và cao quý.
- Mình phải làm gì bây giờ? Biết làm gì đây? - Nó lẩm bẩm. - Cái gì
đây… lại là cái người bé tẹo chân dê này nữa.
Thần rừng bước vào, dáng đi nhún nhảy với một cái khay trên tay, to
gần bằng người ông. Thần rừng đặt cái khay lên cái bàn chạm trổ, bên cạnh
ghế sô pha của Shasta, đoạn ngồi bệt xuống tấm thảm trải sàn, đôi chân dê
bắt chéo.
- Bây giờ thì mời hoàng tử xơi một bữa ngon lành. Đây có thể là bữa
cuối cùng của cậu ở Tashbaan.
Đó là bữa cơm ngon lành theo phong cách ẩm thực của người
Calormen. Tôi không biết bạn có thích nó hay không nhưng Shasta thì rất
thích. Có món tôm, salad trộn, chim dẽ giun nhồi quả hạnh và nấm tuýp,
súp thập cẩm nấu với gan gà, gạo tẻ, nho khô và hạt dẻ. Tráng miệng thì có
dưa hấu ướp lạnh, nước quả phúc bồn tử ướp đông, dâu tằm nấu đông và
bất cứ món ăn ngon lành nào có thể chế biến với nước đá. Còn có một bình
dựng một thứ rượu gọi là rượu “trắng” mặc dầu nó lại có màu vàng nhạt.
Trong lúc Shasta đánh chén, thần rừng nhỏ bé tốt bụng nghĩ rằng nó vẫn
bị say nắng, nên luôn miệng nói về những ngày tháng tốt đẹp mà họ đã chia
sẻ cùng nhau ở quê nhà, về phụ vương của nó - vua Lune xứ Archenland -
và về lâu đài xinh xắn nằm gần những ngọn đồi phía nam hẻm núi.
- Đừng quên, - ông Tumnus nhắc, - hoàng tử đã được ấn định là sẽ nhận
bộ áo giáp đầu tiên và con ngựa chiến đầu tiên vào ngày sinh nhật sắp tới.
Sau đó, cháu sẽ bắt đầu học đấu thương và cưỡi ngựa đấu thương. Trong
vòng vài năm nếu mọi chuyện diễn ra một cách tốt đẹp, vua Peter hứa với
phụ vương cháu là sẽ phong cháu tước hiệp sĩ ở Cair Paravel. Trong thời
gian đó có nhiều chuyến đi qua lại giữa Narnia và Archenland. Tất nhiên,
các cháu vẫn nhớ là đã hứa sẽ đến chỗ ta tuần lễ diễn ra Lễ hội Mùa hè. Sẽ
có những đống lửa trại, những vũ điệu diễn ra suốt đêm của các thần rừng
và các nữ mộc tinh, hoa tinh và ai mà biết được… có thể chúng ta sẽ gặp
Aslan!
Shasta ăn xong, thần rừng bảo nó nằm yên một chỗ.
- Sẽ không có hại gì nếu cậu ngủ đi một chút. - Ông nói thêm. - Sẽ mất
khá nhiều thời gian để chuẩn bị lên tàu. Và rồi… quê nhà! Narnia và miền
Bắc!
- Shasta đã có một bữa ngon lành và tất cả những điều nó nghe Tumnus
nói hiện lên thật sống động trong tâm trí nó. Nó chỉ có một hi vọng là
hoàng tử Corin thật đừng xuất hiện rồi nó… rồi nó… sẽ được mang lên một
con tàu.
Tôi sợ rằng nó không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với Corin thật khi
cậu hoàng tử này bị bỏ lại một mình ở Tashbaan. Nó cũng chẳng lo lắng gì
lắm cho Aravis và Bree đang đợi nó ở khu lăng mộ cổ. Nó tặc lười “Mình
còn biết làm gì nữa nào? Dù sao thì Aravis cũng nghĩ cô ta quá cao quý đối
với mình, không có mình thì cô ta vẫn xoay sở tốt mọi chuyện.” Cứ như
thế, nó thầm suy tính rằng đến Narnia bằng đường biển chán vạn lần hơn
việc phải cực nhọc đi qua sa mạc.
Shasta có kiểu tính toán thiệt hơn mà tôi cho là cũng sẽ nảy ra trong óc
bạn nếu như bạn phải thức dậy từ lúc tờ mờ sáng, cuốc bộ cả một chặng
đường dài và trải qua bao biến cố đầy kích động sau đó lại có một bữa ăn
ngon lành chưa từng thấy, ngả lưng trên chiếc ghế sô pha êm ái trong một
căn phòng mát lạnh, tuyệt đối yên tĩnh, chỉ lâu lắm mới có tiếng một con
ong rù rì bay qua cánh cửa sổ mở rộng. Dần dần, nó cũng rơi vào một giấc
ngủ.
Chợt nó bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. Nó nhảy dựng khỏi ghế
sô pha, mở mắt trừng trừng. Nó nhận thức ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng nó
đã ngủ được vài giờ bởi vì ánh sáng chiếu vào phòng và những cái bóng
ngoài sân đã khác đi nhiều. Nó cũng thấy cái gì đã gây nên tiếng động: một
cái bình sứ đắt tiền đặt trên bệ cửa sổ bị rơi đánh choang một tiếng, vỡ
thành vài chục mảnh. Nhưng nó khó có thể tập trung vào những chuyện đó
khi nó trông thấy hai bàn tay bám lấy bệ cửa sổ từ phía bên ngoài. Những
ngón tay nắm chặt hơn rồi từ từ
nhô lên cái đầu, đôi vai. Một tích tắc sau một thằng bé trạc tuổi Shasta ngồi
chễm chệ trên bệ cửa sổ, một chân vắt vẻo vào trong phòng.
Shasta chưa bao giờ soi mặt mình vào trong một tấm gương. Dù có làm
thế, nó cũng có thể không nhận ra là thằng bé kia giống nó như lột. Trước đến giờ chưa có một đứa trẻ nào có đôi
mắt đen láy, ngời sáng vừa tinh nghịch vừa đáng tin cậy như cậu hoàng tử
nhỏ này. Cậu ta còn bị khuyết một cái răng cửa và bộ quần áo hẳn là bằng
lụa quý và rất trang nhã nhưng bây giờ bị rách bươm và bẩn thỉu, có một vài
vết bùn và máu dính trên mặt nó.
- Đằng ấy là ai? - Thằng bé mới đến hỏi, giọng thì thào.
- Anh là hoàng tử Corin? - Shasta hỏi lại.
- Phải, tất nhiên rồi. Nhưng mà cậu là ai?
- Tôi… tôi chẳng là ai cả… chẳng là ai… thật thế, tôi muốn nói, -
Shasta lắp bắp, - Đức vua Edmund bắt được tôi đi trên đường vì tưởng
nhầm là anh. Tôi cho rằng chúng ta có vẻ ngoài giống nhau… Tôi có thể đi
ra ngoài theo cái lối anh đi vào không?
- Được, nếu cậu giỏi leo trèo. - Corin nói. - Nhưng việc gì cậu phải vội
vã như vậy? Tôi muốn nói chúng ta có thể có được khối trò vui từ cái việc
nhầm lẫn này.
- Không, không được. - Shasta nói. - Chúng ta phải đổi vị trí cho nhau
ngay. Thật đáng sợ nếu Tumnus quay lại, gặp cả hai chúng ta ở đây. Tôi đã
phải giả vờ là anh đấy. Anh đã lẻn vào đây một cách bí mật. Vậy anh ở đâu
suốt thời gian qua?
- Một thằng nhóc mất dạy ngoài đường dám nói lời chế giễu nữ hoàng
Susan. - Hoàng tử Corin nói. - Thế là tôi hạ cho nó đo ván. Nó vừa gào vừa
chạy vào một ngôi nhà và thằng anh to xác của nó xông ra. Tôi cũng đốn
ngã luôn thằng anh. Sau đó hai đứa quay ra đuổi theo tôi cho đến khi chúng
tôi đâm sầm vào ba ông già mang theo giáo mác gọi là Đội tuần canh. Tôi
phải chiến đấu với họ và lần này tôi là kẻ bị đốn ngã. Lúc bấy giờ trời đã
tối. Đội tuần canh giải tôi đi, nhốt tôi vào một nhà kho. Tôi mới hỏi xem họ
có muốn làm vài xị rượu không, họ đáp là nếu được một chút cay cay cũng
không có chuyện gì. Tôi bèn đưa họ đến một tiệm rượu, mua cho họ mấy xị,
họ ngồi xuống uống cho đến lúc ngã lăn chiêng ra. Tôi nghĩ đã đến lúc
chuồn và lặng lẽ trốn đi. Mới được mấy bước tôi lại chạm trán với thằng
đầu tiên - cái thằng đã gây ra tất cả những chuyện rắc rối này và nó vẫn lảng
vảng quanh đấy. Tôi lại đánh cho nó ngã lăn ra đất. Tiếp đó tôi trèo lên ống
máng, leo lên một mái nhà và nằm yên ở đấy cho đến tận sáng. Sau đó thì
tôi tìm cách quay về đây. Ái chà, có cái gì uống cho đã khát không?
- Không, tôi uống hết mất rồi. Bây giờ hãy chỉ cho tôi cái lối anh đã đi
vào, chúng ta không nên lãng phí thời gian. Coi nào, tốt hơn, anh hãy nằm
xuống ghế sô pha và giả vờ… Ờ nhưng mà tôi quên mất, điều này sẽ không
có ích gì với những vết thâm và con mắt bầm tím kia. Anh chỉ việc nói với
họ sự thật, sau khi tôi đã rời khỏi đây an toàn.
- Thế anh tưởng tôi định nói với họ chuyện gì nữa chứ? - Hoàng tử hỏi
lại với một vẻ bị xúc phạm. - Mà anh là ai?
- Không còn thời gian nữa. - Shasta nói với một tiếng thì thào kích
động. - Tôi là người Narnia, tôi tin là như thế; dù sao thì cũng là người
miền Bắc. Nhưng từ đó đến giờ tôi đã lớn lên ở Calormen. Tôi đang đi trốn,
vượt qua hoang mạc với một con ngựa biết nói tên là Bree. Nào, nhanh lên!
Tôi có thể ra khỏi đây như thế nào?
Coi này. - Corin nói. - Anh hãy nhảy từ kệ cửa sổ này xuống mái hiên
dưới kia. Nhưng anh phải thật nhẹ nhàng, đi nhón chân thôi kẻo người ta
nghe thấy đấy. Sau đó, đi về phía tay trái, anh có thể bước xuống bức tường
nếu anh giỏi môn leo trèo. Rồi cứ men theo tường anh sẽ đến một góc vườn,
từ đó hãy nhảy xuống một đống rác bên ngoài.
- Cảm ơn. - Shasta nói, lúc này nó đã ngồi trên bệ cửa sổ. Hai đứa trẻ
nhìn vào mặt nhau, thình lình nhận ra chúng là bạn.
- Tạm biệt. - Corin nói. - Chúc may mắn. Tôi hi vọng bạn trốn thoát an
toàn.
- Tạm biệt. - Shasta cũng nói. - Tôi dám nói, bạn sắp có những cuộc
phiêu lưu đấy.
- hi vọng không có chuyện gì xảy ra với bạn. - Hoàng tử nói. - Bây giờ
thì nhảy xuống đi, nhẹ thôi! - Và cậu hoàng tử bé nói tiếp khi Shasta đã
nhảy xuống mái hiên bên dưới. - Tôi hi vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở
Archenland. Hãy đến gặp cha tôi, vua Lune, nói với ông, anh là bạn tôi nhé.
Cẩn thận. Tôi nghe như có ai đang đi đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận