Biên Niên Sử Narnia 3, Con Ngựa Và Cậu Bé

Biên Niên Sử Narnia 3, Con Ngựa Và Cậu Bé - Chương 04: Shasta Với Những Người Narnia

Đầu tiên Shasta không nhìn thấy bất cứ cái gì trong thung lũng bên dưới
ngoài một biển sương mù với một vài tòa nhà mái vòm và tháp nhọn vươn
lên từ cái biển ấy; nhưng khi trời sáng dần lên và sương mù tan dần nó thấy
rõ hơn. Một dòng sông rộng chẻ ra làm hai nhánh và trên hòn đảo bị kẹp
giữa hai nhánh sông ấy, thành phố Tashbaan sừng sững mọc lên, đó là một
trong những kỳ quan của thế giới. Viền quanh hòn đảo là một bức tường
thành kiên cố rất cao được củng cố thêm bởi quá nhiều ngọn tháp đến nỗi
nó mau chóng bỏ ý định đếm thử. Từ chỗ nó đứng cũng có thể nghe thấy
tiếng sóng nước vỗ vào kè đá. Bên trong bức tường, thành phố Tashbaan
trải ra trên một ngọn đồi, nhà cửa mọc lên chi chít với cung điện dọc ngang
của Tisroc và đền thờ lớn thờ thần Tash nằm cao cao trên đỉnh; những lối đi
bậc thang, đường phố này nằm trên đường phố kia, những con đường ngoằn
ngoèo dích dắc, hoặc những bậc thang lớn được chia cách bởi những cây
cam, cây chanh, những khu vườn trên mái bằng, những ban công, những
chiếc cổng mái vòm cao vút, những hàng cột chạm trổ, những cái tháp nhọn
hoắt, những bức tường có lỗ châu mai, những cái tháp trên giáo đường và
các tháp canh. Cuối cùng, mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, mái vòm khổng lồ
mạ bạc của thánh đường phản chiếu tia sáng mặt trời làm Shasta cứ hoa hết
cả mắt lên.
- Đi đi Shasta. – Bree luôn miệng giục.
Dọc hai bờ sông chảy qua thung lũng, mọc lên những khu vườn kế tiếp
nhau; thoạt nhìn tưởng đâu là một khu rừng, chỉ khi đến gần bạn mới nhìn
thấy những bức tường trắng của vô số những ngôi nhà lấp ló sau những
hàng cây. Chẳng bao lâu sau, Shasta ngửi thấy hương thơm ngạt ngào của
các loài hoa trái. Vào khoảng mười lăm phút sau họ đi xuống vùng cây cối
đó, cất bước trên con đường bằng phẳng với một bên là những bức tường
quét vôi trắng và cây cối mọc ngả qua tường.
- Tôi muốn nói, - Shasta thốt lên, giọng ngỡ ngàng, - nơi này tuyệt vời
thật!
- Tôi cũng dám nói thế. – Bee tán thưởng. – Nhưng tôi ước chúng ta đi
qua đây an toàn để sang đầu bên kia thành phố Narnia và miền Bắc.
Vào lúc đó một âm thanh trầm trầm, rộn ràng lớn dần lên, lớn lên mãi
cho đến khi cả thung lũng dường như rung động vì nó. Đó là một âm thanh
đầy nhạc tính nhưng có tiết tấu mạnh và trang nghiêm đến nỗi nghe hơi rờn
rợn.
- Đó là tiếng tù và thổi báo hiệu giờ mở cổng thành. – Bree nói. –
Chúng ta sẽ vào thành trong vòng vài phút nữa. Nào Aravis, rũ cái vai của
cô xuống một chút, bước chân nặng nề hơn và giấu cái điệu bộ đại tiểu thư
của cô đi. Hãy cố hình dung cô vừa nhận một cú đá và một cái bạt tai, rồi cô
hãy gọi tất cả những cái tên cô nhớ được mà chửi.
Nếu chuyện đến nước ấy, - Aravis nói, - sao ngươi không gục cái đầu
xuống một chút, bớt cong cái cổ đi và cố đừng làm ra vẻ một chàng ngựa
chiến oai hùng có được không?
- Suӷt! – Bree nói. – Đến nơi rồi.
Quả thế thật. Chúng đi đến bờ sông, con đường trước mặt nối với một
cái cầu có nhiều nhịp cuốn. Dòng nước nhảy múa và sáng lên trong nắng
sớm; xa xa về phía tay phải, ở mạn cửa sông chúng thoáng thấy nhiều chiếc
tàu với cánh buồm lặng gió. Một đoàn khách bộ hành trước họ xô lấn nhau
đi lên cầu, đa số là nông dân đi sau những con lừa và la chở nặng hàng hoặc
bản thân họ đội những cái sọt lớn trên đầu. Bọn trẻ con và hai con ngựa trà
trộn vào trong đám đông.
- Có chuyện gì không ổn ư? – Shasta thì thầm với Aravis, người đang có
một vẻ mặt là lạ.
- Phải, tất cả những cái này đều thú vị đối với anh. – Aravis đay nghiến.
– Tashbaan là một nơi huy hoàng lắm đấy. Còn tôi thì sao, đáng lẽ tôi được
ngồi ung dung trên kiệu, phía trước là bọn lính đi trước mở đường, sau lưng
là mấy tên nô lệ và có lẽ đang đi đến dự tiệc trong hoàng cung của Tisroc – chứ không phải lén lút như một con
nô lệ thế này. Đối với anh thì mọi chuyện có khác đấy.
Shasta nghĩ tất cả những chuyện này đều rất ngu xuẩn. Ở dưới chân cầu
bên kia là bức tường thành cao vòi vọi và cánh cổng bằng đồng thau mở
rộng cánh trên lối đi vào nhưng trông vẫn rất hẹp bởi vì nó quá cao. Khoảng
một nửa tá lính canh, tì người vào những ngọn giáo, đứng canh ở hai bên.
Aravis không thể không có ý nghĩ: “Tất cả bọn họ sẽ đổ xô vào chú ý đến
ta, kính cẩn chào ta nếu biết rõ ta là con cái nhà ai.” Nhưng những thành
viên khác không hề có ý nghĩ đó, chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để vượt qua
một cách trót lọt và hi vọng bọn lính không căn vặn bất cứ điều gì. May
thay, lính canh không hỏi han gì. Nhưng có tên lính nhặt củ cà rốt trong sọt
của một bác nông dân ném vào người Shasta với một tiếng cười khả ố và
bảo:
- Này, thằng bồi ngựa! Bắt lấy nó, nếu chủ mày phát hiện mày dùng con
ngựa đua của ông ta để thồ hàng thì liệu hồn đấy!
sự cố này làm thằng bé sợ thót cả tim vì tất nhiên nó chứng tỏ không
một ai biết chút gì về ngựa mà lại nhầm con ngựa chiến Bree với một con
ngựa thồ.
- Tôi chỉ tuân theo lệnh của ông chủ tôi thôi ạ. – Shasta nói.
Nhưng sẽ tốt hơn nếu nó biết cách ngậm miệng lại bởi vì tên lính kia đã
thụi cho nó một quả vào mặt, suýt nữa thì làm cho nó ngã quay đơ xuống
đường và nói:
- Nhận lấy cái này, đồ thối tha, nó sẽ dạy cho mày phải ăn nói với một
người tự do như thế nào cho phải phép.
Sau sự cố này, cả đoàn vẫn tiếp tục đi vào trong thành mà không bị chặn
lại. Shasta chỉ khóc chút ít, nó đã quen với những cú đấm tựa như quả tạ.
Bên trong cổng thành, Tashbaan không còn cái vẻ hào nhoáng ban đầu
khi nhìn nó từ đằng xa. Con phố đầu tiên chật hẹp, hầu như không có cánh
cửa sổ nào mở ra ở hai bên đường phố. Phố xá ở đây đông đúc hơn là
Shasta nghĩ: đông đúc cũng một phần bởi đám nông dân đi cùng với bọn chúng, ngoài ra còn những người bán hàng nước,
bánh kẹo, những người phu khuân vác, lính tráng, lũ ăn mày, những đứa trẻ
rách như tổ đỉa, những bầy gà, đàn chó hoang và những người nô lệ đi chân
đất. Bạn sẽ quan tâm đến điều gì nhiều hơn nếu bạn ở một chỗ có cái mùi
bốc ra từ những người đã lâu không tắm giặt, những con chó bẩn thỉu, mùi
hành tỏi thối và hàng đống rác rưởi nằm ở mọi chỗ mọi nơi?
Shasta giả vờ đi trước nhưng kì thực chỉ có Bree là biết đường và nó
hướng dẫn cậu bé bằng cách lấy mũi thúc vào người nó. Chúng rẽ sang trái
và bắt đầu leo lên một cái dốc khá cao. Không khí ở đây trong lành hơn, dễ
chịu hơn vì hai bên đường có viền những hàng cây và chỉ có phía bên tay
phải là có nhà, phía bên trái nhìn ra những mái nhà ở một khu vực thấp hơn
của thành phố và từ đây có thể nhìn thấy con đường dẫn ra bờ sông. Rồi, họ
đi qua một chỗ quẹo chữ chi sang bên phải và tiếp tục đi lên những con
đường dích dắc chạy về trung tâm thành phố. Chẳng bao lâu họ đã đến
những đường phố đẹp hơn. Những bức tượng lớn tạc những vị thần và
những anh hùng dân tộc Calormen đứng trên những cái bệ sáng choang. Có
lẽ chúng được làm ra để gây ấn tượng chứ không phải là thành quả của
những công trình nghệ thuật. Hàng cọ và những cái cổng có mái che cùng
cột đỡ hoa văn che mát những vỉa hè ngập nắng. Chốc chốc, nhìn qua
những cái cổng mái cong này, Shasta thoáng thấy những tán cây xanh biếc,
những cái vòi phun ra nước bạc và thảm cỏ êm mượt. Chắc bên trong phải
tuyệt lắm, nó thầm nghĩ.
Ở mỗi một chỗ rẽ, Shasta lại thầm hi vọng là chúng sắp thoát ra khỏi
dòng người nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Càng đi lên tốc độ càng
chậm lại, lâu lâu cả bọn buộc phải dừng lại. Chốc chốc lại vang lên một
giọng nói oang oang: “Tránh đường, tránh đường cho Tarkaan” hoặc
“Nhường đường cho Tarkheena” hoặc “Cho quận chúa thứ 15” hoặc “Cho
ngài đại sứ” và nghe thế đám đông ai nấy đều chạy giạt đi, ép sát người vào
bờ tường và phía trên những cái đầu lố nhố của đám đông, họ thấy một
chúa đất hoặc một mệnh phụ phu nhân – nguyên nhân của tất cả những vụ
ồn ào này – đang ngồi ung dung trên một cái kiệu do năm hoặc sáu người
nô lệ lực lưỡng khênh trên đôi vai trần. Bởi vì Tashbaan chỉ có duy nhất
một luật lệ giao thông đó là bất cứ ai trong đám dân đen đều phải nhường
đường cho những người giàu có hoặc vai vế nếu không bạn sẽ nhận được
một ngọn roi hoặc một mũi giáo đâm vào mông.
Họ đang ở trên một đường phố rất đẹp ở gần khu vực cao nhất trong
thành phố và thật là tai họa nếu dừng lại ở đây.
- Tránh đường! Tránh đường! – Một giọng nói lại vang lên. – Tránh
đường cho ông hoàng tộc người Trắng, thượng khách của Tisroc, tránh đường cho vua xứ Narnia!
Shasta cố nép sang một bên lề và bắt Bree quay lại. Nhưng không một
con ngựa nào chứ đừng nói là một con ngựa biết nói ở Narnia dễ dàng quay
lại. Một người đàn bà với một cái sọt đầy lèn trên tay đi ngay phía sau
Shasta, dúi thật mạnh cái sọt lên vai nó và nói: “Đi đi chứ, mày là cái thá gì
mà dám xô đẩy vậy?” Một người khác đẩy nó từ một phía khác và trong lúc
bối rối, nó để tuột mất sợi dây cương giữ con Bree. Sau đó cả đám đông sau
lưng nó dồn lại chật cứng như nêm khiến nó không sao nhúc nhích được.
Thế là nó thấy mình, một cách ngoài dự tính, đang ở vòng người ngoài cùng
và có thể xem toàn cảnh đám rước đang đi dọc con phố.
Không giống bất kỳ một đám rước nào mà nó đã chứng kiến trước đó.
Người đi ở hàng đầu luôn miệng kêu “Tránh đường, tránh đường” là người
Calormen duy nhất. Không có kiệu. Tất cả mọi người đều đi bộ. Có khoảng
sáu, bảy người và Shasta chưa từng thấy ai giống như họ, bởi lẽ tất cả mọi
người đều có nước da trắng trẻo và hầu hết đều có mái tóc
vàng. Họ không ăn mặc như người Calormen. Họ để chân trần từ đầu gối
trở xuống. Chiếc áo choàng của họ may bằng một thứ vải mịn sáng màu,
thực ra khó có thể nói rõ là màu gì – là màu xanh thăm thẳm của những
cánh rừng hay là màu vàng tươi của hoa mao lương hay màu xanh của lộc
non mới nhú? Thay vì quấn khăn trên đầu, họ lại đội những chiếc mũ bằng
bạc hay bằng thép gì đó, một số cái mũ có nạm kim cương có cái còn có
một đôi cánh tai nhỏ ở hai bên. Cũng có người để đầu trần. Thanh gươm họ
mang dài và thẳng chứ không cong như thanh mã tấu của người Calormen.
Thay cho cái vẻ đăm chiêu gần của hầu hết người Calormen, họ bước đi nhẹ
nhõm, đu đưa cả thân hình, để cho tay và vai cử động thoải mái. Họ vừa đi
vừa cười nói rất hồn nhiên. Bạn có thể thấy là họ sẵn sàng làm bạn với bất
cứ ai thân thiện và không cho, dù là một quả sung, đối với ai không như
vậy. Shasta nghĩ nó chưa thấy những người có vẻ đáng mến như vậy trong
đời.
Nhưng không có thời gian để tận hưởng những cảm nghĩ ấy nữa vì ngay
lập tức có một việc ngoài dự kiến xảy ra. Người có vẻ là người đứng đầu
những người đẹp đẽ này bất thình lình chỉ vào Shasta kêu lên: “Nó đây rồi!
Kẻ đào tẩu đây rồi!” và chộp gọn lên vai nó. Tiếp đó người này cho nó một
bạt tai – không phải là một bạt tai ác ý nhưng cũng đủ mạnh để bạn biết
mình đang bị phạt vì làm một việc xấu – và người này cau mày nói thêm:
“Thật đáng xấu hổ, cậu hoàng tử nhỏ! Thật là nhục nhã và xấu hổ. Đôi mắt
nữ hoàng Susan đỏ mọng lên vì đau khổ. Cháu đã làm gì vậy? Trốn khỏi
nhà suốt đêm! Cháu đã ở đâu vậy?”
Shasta sẽ cố trốn dưới thân hình con ngựa Bree và cố lẩn vào đám đông
nếu nó có cơ hội cuối cùng, nhưng những người tóc vàng đã quây tròn
quanh nó và túm chặt lấy nó.
Tất nhiên nó toan nói rằng nó chỉ là con trai của người đánh cá khốn
khổ Arsheesh và chắc những người quyền quý ngoại tộc này đã nhầm nó
với một ai khác. Nhưng sau đó thì sao? Giữa bàn dân thiên hạ nó sẽ buộc
phải giải thích dài dòng rằng nó là ai và đang làm gì bởi người ta sẽ hỏi
ngay nó lấy ngựa ở đâu, Aravis là ai và sau đó thì vĩnh biệt với bất cứ cơ
hội nào đi qua đượcTashbaan.
Shasta đưa mắt nhìn Bree cầu cứu, nhưng Bree không có ý định để cho
tất cả mọi người trong đám đông biết nó có thể nói được. Còn về phần
Aravis, thậm chí Shasta còn không dám nhìn nó vì sợ sẽ thu hút sự chú ý.
Không có thời gian suy tính nữa vì người đứng đầu đám người Narnia đã
nói:
- Peridan? Hãy nắm chặt một bàn tay của hoàng tử một cách cung kính,
để tay kia cho ta nắm. Bây giờ thì đi về nhà. Tâm trí chị của ta sẽ thảnh thơi
và được giải tỏa khi nhìn thấy cậu bé này, lại an toàn trong khu vực dành
cho chúng ta.
Thế là trước khi đi được nửa đoạn đường ngang qua Tashbaan, tất cả kế
hoạch của bọn chúng bị phá hủy, thậm chí không có cơ hội nói lời từ biệt
với các bạn nữa. Shasta thấy nó đang đi giữa những người xa lạ và hoàn
toàn không có khả năng đoán ra là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vua Narnia
– bởi vì Shasta có thể nhìn vào cung cách của những người còn lại đối với
chàng mà đoán ra chàng chính là đức kim thượng của họ - hỏi nó liên tiếp
nhiều vấn đề - nó đã ở đâu, tại sao lại đi ra ngoài, đã làm gì với quần áo của
mình và chàng không biết là nó lại nghịch ngợm như vậy. Chỉ có điều vua
dùng từ “nghịch” thay cho từ “quậy phá”.
Shasta không trả lời vì nó không biết việc trả lời những câu hỏi như vậy
có đẩy nó vào tình huống nguy hiểm hay không.
- Trời đất, chuyện gì nữa đây? – Vua kêu lên. – Ta phải nói cho cháu
biết sự im lặng hèn hạ này sẽ ở lại trong máu của cháu thậm chí còn lì lợm
hơn là nó có thể trốn thoát đấy. Sao hả? Một ông vua Archenland dám làm
dám chịu chứ không phải gục đầu xuống như một tên nô lệ người
Calormen.
Tình cảnh thật trớ trêu làm sao bởi Shasta cảm thấy ông vua trẻ này là
một người đẹp nhất, đáng kính nhất, người đã khơi lên trong lòng nó những
xúc cảm tốt đẹp nhất.
Những người lạ dẫn nó đi, nắm chặt hai tay nó trong lúc đi dọc theo một
đường phố hẹp xuống một cầu thang ngắn rồi lại đi lên những bậc thang
khác cho đến khi đến một cái cổng rộng trổ vào một bức tường trắng có hai
hàng cây bách cao cao, đen thẫm ở hai bên.
Bước qua cổng, Shasta thấy mình ở trong một cái sân rộng, đồng thời
cũng là một khu vườn. Một hồ nước bằng cẩm thạch trong đó có một vòi
phun đang tóe lên không trung những bụi nước li ti. Những hàng cây cam
xanh tốt mọc quanh hồ, xa hơn là thảm cỏ mượt, bốn bức tường trắng bao
quanh thảm cỏ phủ đầy những cây hồng leo. Tiếng ồn, bụi bặm và đám
đông ngoài đường phố bất thình lình lùi xa, biến mất. Shasta bị lôi nhanh
qua khu vườn đi vào một lối đi hơi tối. Người xướng lệnh ở lại phía bên
ngoài. Sau đó họ dẫn nó đi qua một hành lang nơi sàn đá tuyệt đẹp tạo cảm
giác mát rượi dưới chân nó. Tốp người đi lên một cầu thang rộng. Một vài
phút sau nó thấy mình đang hấp háy mắt vì chói trong một đại sảnh rộng
thênh thang, thoáng mát với những cánh cửa sổ mở rộng, tất cả đều quay về
hướng bắc, nên mặt trời không chiếu vào được. Trên sàn trải một tấm thảm
với sự phối màu đẹp hơn tất cả những gì nó từng thấy trên đời này và khi
dẫm chân lên đấy nó có cảm tưởng như thể mình đang đi trên một thảm rêu
dày, mát lạnh.
Dọc theo các bức tường là những chiếc ghế sô pha thấp với những chiếc
nệm trang nhã. Trong phòng có nhiều người, một số người trông rất kì lạ,
theo ý của Shasta. Nhưng nó không có thời gian để suy nghĩ thêm khi một
người phụ nữ đẹp mà nó cho rằng chỉ có thể là một nàng tiên trên trời, chạy
lại quàng hai tay quanh người nó, hôn lên trán nó và nói:
- Ôi Corin, Corin, sao cháu có thể như thế? Hai cô cháu ta đã từng thân
nhau như thế… kể từ lúc mẹ cháu mất đi. Ta sẽ phải nói gì với phụ vương
của cháu nếu ta trở về nhà mà không có cháu? Điều này chắc sẽ gây nên
một cuộc chiến huynh đệ tương tàn giữa hai nước láng giềng hữu hảo
Archenland và Narnia. Thật là… bạn bè mà thế… thật xấu quá… sao cháu
lại đối xử với ta như thế?
“Rõ ràng là mình bị nhầm với hoàng tử Archenland,” Shasta thầm nghĩ,
“hoặc là một cái gì như thế. Đây chắc là những người Narnia. Không hiểu
hoàng tử thật đang ở đâu?” Nhưng những ý nghĩ này cũng không giúp nó
mở miệng ra nói được câu nào.
- Corin, từ hôm trước tới giờ cháu ở đâu vậy? – Người phụ nữ hỏi, tay
vẫn đặt lên vai Shasta.
- Cháu… cháu không biết. – Shasta lắp bắp.
- Là như thế đấy chị ạ, - vua nói, - em không thể moi được một lời từ
miệng nó dù chỉ là nói thật hay nói dối,
- Thưa các bậc đế vương! Thưa nữ hoàng Susan! Thưa vua Edmund! –
Một giọng nói cất lên và khi Shasta quay lại nhìn người nói, thiếu chút nữa
nó đã nhảy dựng lên vì kinh ngạc. Đó là một trong những người kì lạ mà nó
thoáng thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên khi vừa bước vào phòng. Người này
cao gần bằng Shasta, từ thắt lưng trở lên giống như người nhưng đôi chân
lại giống như chân dê, gầy và cong cong phủ một lớp lông đen dày bóng
mượt cùng móng guốc. Phía sau là một cái đuôi rõ dài. Da người này có
màu đỏ, tóc hơi quăn, chòm râu dê ngắn và nhọn. Trên đầu mọc ra hai cái
sừng. Ông ta chính là một thần rừng, một sinh vật mà Shasta chưa từng nhìn
thấy dù là trong một bức tranh hay gặp ở ngoài đời. Nhưng nếu bạn đã đọc
cuốn truyện “Sư tử, phù thủy và cái tủ áo” bạn có thể biết đó chính là vị
thần rừng có tên là Tumnus, người mà nữ hoàng Lucy, em của nữ hoàng
Susan đã gặp vào ngày đầu tiên khi cô bé thấy mình ở Narnia. Nhưng bây
giờ thì ông ta cũng đã khá già và cho đến nay Peter, Susan, Edmund và
Lucy đã cai trị đất nước Narnia được nhiều năm rồi.
- Tâu đức vua và nữ hoàng, - thần rừng nói, - hoàng tử nhỏ đã bị say
nắng. Coi kìa! Cậu ấy choáng váng, không còn biết mình đang ở đâu nữa.
Tất nhiên, sau đó mọi người thôi không trách mắng Shasta nữa, cũng
không căn dặn thêm. Nó được hưởng sự quan tâm lo lắng, người ta đặt nó
nằm xuống ghế sô pha, kê dưới đầu nó một chiếc gối, cho nó uống nước ép
trái cây lạnh và họ bảo nhau giữ yên lặng.
Chưa từng có một chuyện như thế này xảy ra trong đời nó và nó cũng
không thể hình dung là có bất cứ một cái gì làm nó sung sướng hơn việc
nằm thoải mái trên chiếc ghế sô pha êm ái như thế này, nó cũng không nghĩ
là trên đời này còn có bất cứ thứ gì ngon lành hơn nước ép trái cây này. Nó
vẫn đang băn khoăn tự hỏi chuyện gì xảy ra với những người bạn của nó,
làm thế nào để nó có thể trốn khỏi đây để gặp lại họ ở lăng mộ và rồi
chuyện gì sẽ xảy ra nếu Corin thật xuất hiện. Nhưng không một điều nào
trong những lo lắng này có vẻ quá cấp bách khiến cho nó mất đi cảm giác
khoan khoái. Cả sau đó nữa, khi những món ăn ngon lành hơn được dọn ra
cho nó.
Trong khi đó những người có mặt trong đại sảnh thoáng mát này lại có
vẻ rất kích động. Ngoài thần rừng còn có hai người lùn và một con quạ rất lớn. Số còn lại đều
là người: những người đã trưởng thành nhưng còn trẻ và hết thảy bọn họ,
đàn ông cũng như đàn bà đều có khuôn mặt xinh đẹp hơn, giọng nói dịu
dàng dễ nghe hơn đại đa số những người Calormen. Chẳng bao lâu sau,
Shasta bị chính những câu chuyện đang diễn ra xung quanh thu hút.
- Bây giờ thì chị ơi, - nhà vua nói với nữ hoàng Susan, - chị nghĩ sao? Chúng ta đã ở thành phố này đúng ba tuần lễ. Chị
đã có quyết định về việc cưới một trong những người ngưỡng mộ chị - cái
ông hoàng Rabadash này chưa?
Nữ hoàng lắcđầu:
- Không, em ạ! Không bao giờ, cho dù chị có tất cả số châu báu ở
Tashbaan này cũng vậy.
- Ô hô! – Shasta thầm nhỉ. – Mặc dù họ là những bậc vua chúa, họ vẫn
là chị em chứ không phải là vợ chồng của nhau.
“Chị quyết định rất đúng, chị ạ. Em sẽ yêu chị kém đi nhiều nếu chị
chọn người này. Em chẳng đã nói với chị - ngay từ lần đầu tiên khi đại sứ
của Tisroc đến Narnia cầu hôn và sau đó khi hoàng tử này làm khách của
chúng ta ở cung điện Cair Paravel – rằng em sẽ ngạc nhiên lắm lắm nếu có
bao giờ chị cảm thấy trong lòng mình một chút thiện cảm dành cho hắn ta
sao?”
“Đó là hành động dại dột của chị, Edmund ạ. Vì thế chị xin em tha thứ.
Tuy vậy, khi mới xuất hiện ở Narnia thì đúng là vị hoàng tử này khoác một
bộ mặt khác với con người thật hiện nay ở Tashbaan. Chị có thể dẫn ra vài
ví dụ, những chiến công tuyệt vời mà anh ta lập được trong những cuộc đấu
thương trên ngựa và những cuộc đấu võ mà vua Peter của chúng ta đã tổ
chức mừng đón khách. Đó là chưa kể cái vẻ lịch lãm, hiền lành, khả ái mà
anh ta trưng ra với chúng ta trong bảy ngày ấy nữa chứ. Nhưng ở đây, trong
thành phố của mình, anh ta đã lộ ra một bộ mặt khác.
- À! – Quạ quàng quạc. – Như các cụ ngày xưa vẫn nói: Hãy nhìn con
gấu trong chuồng trước khi bạn đánh giá nó.
- Điều đó rất đúng anh bạn Sallowpad ạ. – Một trong những người lùn
nói. – Và còn một câu nữa: “Vài ngày chung sống với nhau, Ta sẽ biết được
vàng thau thôi mà.”
- Phải. – Nhà vua kết luận. – Bây giờ chúng ta đã biết rõ con người này: hắn
chỉ là một tên bạo chúa độc ác, ham mê khoái lạc, có lối sống xa hoa, bản
chất khát máu và ngạo mạn.
- Vậy thì nhân danh Aslan! – Susan nói. – Chúng ta hãy mau rời khỏi
Tashbaan ngay ngày hôm nay.
- Nhưng có một trở ngại, - Edmund nói. – Đã đến lúc em phải nói rõ với
chị về những nghi ngờ trong đầu em trong mấy ngày qua. Peridan, khanh
hãy trông chừng ngoài cửa xem có tên do thám nào không. Tất cả ổn chứ?
Được. Bây giờ chúng ta phải rút vào bí mật.
Mọi người ai nấy đều có vẻ nghiêm trọng. Nữ hoàng Susan bật dậy,
chạy đến bên em trai.
- Ôi Edmund! Có chuyện gì vậy? Có một vẻ gì rất khủng khiếp trên mặt
em!
Bạn cần đăng nhập để bình luận