Bệnh Viện Số 444
Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiênQ11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
Lâm Tôn Trúc đã không ngủ ngon đêm đó.
Khi tỉnh dậy, cô thấy trạng thái tinh thân của mình thực sự tồi tệ.
Cô ngồi dậy và xoa đầu mình. Nói thật, cô rất muốn trùm chăn ngủ một giấc, nhưng hiện tại cô cũng biết điều này là không thể. Giờ học đã ấn định rồi nên dù có gắng gượng vẫn phải đến lớp.
Chỉ là, đến lớp với một con mắt đen, e rằng sẽ không tạo được an tượng tốt với học sinh.
Lâm Tôn Trúc thở dài và nói: “Ai, không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đi."
Thành thật mà nói, nó khiến cô lo lắng hơn trước.
"Chín giờ là tiết học đầu tiên. À, còn chưa đầy một giờ rưỡi nữa. Tám giờ là giờ ăn sáng."
Trong Mị Ảnh Trang Viên, dường như tất cả việc làm và nghỉ ngơi đều phải tuân theo quy định nghiêm ngặt, sẽ không có thay đổi trừ khi có tình huống đặc biệt.
Vốn dĩ cô muốn tranh thủ thời gian này đi tắm cho đỡ mệt. Tuy nhiên, dưới tình hình hiện tại, cô thực sự không dám bước vào phòng tắm nữa.
“Quên đi, xem lại giáo trình đi."
Theo cuộc trò chuyện trước đây với quản gia Tần, lớp lịch sử bắt đầu với lịch sử hiện đại của thế giới và phạm vi trọng tâm hiện tại là hạng mục lịch sử giữa Thế chiến thứ nhất và Thế chiến thứ hai.
Tám giờ, bữa sáng được đưa đến đúng giờ.
Từng phút từng giây đều không kém.
Để Lâm Tôn Trúc trải nghiệm lại nơi này, có thể nói là cực kỳ đúng giờ, cho dù đó là một người giúp việc mới đến.
"Hô..."
Điều này càng khiến cô lo lắng hơn, đủ để cho thấy nếu chủ ở đây là người cầu toàn thì hẳn họ phải có những yêu cầu vô cùng khắt khe trong việc giáo dục con cái.
Cô không có tâm trạng để thưởng thức bữa sáng của mình. Dù sao, lớp học sắp bắt đầu. Vừa ăn sáng, cô vừa bắt đầu nhẩm nội dung bài học trong lòng một lúc.
"Hừm... Sự kiện ngày 18 tháng 9, Nhật Bản xâm lược Đông Bắc, thành lập Mãn Châu Quốc bù nhìn, Adolf Hitler hai năm sau lên nắm quyền, Quốc hội cùng năm phóng hỏa án..."
Lịch sử quốc tế trước Chiến tranh thế giới thứ 2 rất phức tạp, làm thế nào để kết nối các sự kiện lịch sử tưởng chừng như không liên quan để dạy cho học sinh là một bài kiểm tra trình độ lịch sử và chính trị của giáo viên.
"Khi đến thời điểm, trước tiên dùng Power Point cho bọn nhỏ xem bản đồ lúc đó, sau đó.. “
Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ một tiếng đồng hồ trôi qua.
Được tiểu Cúc dẫn đi, cô đã đến nơi mà cô sẽ dạy học.
"Tất cả bảy học sinh đã đến chưa?"
"Uhm, về điểm này, Lâm lão sư xin chờ một lát xác nhận điểm danh."
Tổng cộng chỉ có bảy người, có cần phải gọi điện thoại xác nhận đã đến hết chưa? Chẳng mấy chốc, cô đi theo tiểu Cúc đến một cánh cửa, và tiểu Cúc ra mở cửa.
Bên trong là một gian phòng lớn cực kỳ rộng rãi, hai bên có rất nhiều giá sách, chính giữa đặt một cái bàn dài, cách mặt bàn không xa có một quả địa cầu lớn.
Cô nhìn lướt qua, quả nhiên là bảy đứa trẻ, không thiếu một ai. Những đứa trẻ này đều đang ngồi ngay ngắn, ăn mặc rất tươm tất, đang chờ đợi mình.
"Hai phút nữa sẽ bắt đầu tiết học." Tiểu Cúc nói với Lâm Tôn Trúc: "Đây là điểm danh, cô Lâm, quản gia Tần liên tục yêu cầu tôi giải thích, lớp học chỉ có thể bắt đầu sau khi điểm danh."
"Được rồi tôi hiểu rồi."
"Vậy tôi đi ra ngoài trước, sau khi tan học một tiếng, tôi đón cô về phòng."
Sau đó, cô ta rời đi.
Quản gia Tần quá chú trọng đến vấn đề điểm danh nên Lâm Tôn Trúc tự nhiên cũng chỉ có thể trở nên coi trọng.
"Uhm, xin chào các em." Lâm Tôn Trúc nhìn những đứa trẻ mặc quần áo hàng trăm nghìn trên đầu người, trông khá thận trọng: "Tôi tên Lâm Tôn Trúc, và tôi sẽ là giáo viên lịch sử của các em từ hôm nay, tôi cũng sẽ dạy các em Địa lý.'
Cô đi đến trước bàn, lấy sổ điểm danh ra, lấy bút viết: "Trước khi... vào lớp, tôi phải điểm danh, gọi tên thì cứ nói cớ."
Điểm danh cũng có một lợi thế, cho phép cô biết tên của mọi người nhanh nhất có thể, để cô có thể gọi họ sau này.
"Uhm, người thứ nhất, Tần Bác Sinh."
"Cói"
Tần Bác Sinh là một thiếu niên ngồi bên phải cô, thiếu niên trông hơi xanh xao, thậm chí đôi môi cũng nhợt nhạt nhưng vẫn rất đẹp trai, điều thú vị là cậu ta có một bên mắt hai mí và một bên mắt một mí.
"Được rồi, người tiếp theo, Tân Ngọc Quyên."
"Có...
Người nói từ "có" là một cô gái có giọng nói rất nhỏ, đôi mắt của cô ấy nhỏ, như thể lúc nào cũng híp lại thành một khe nhỏ, mặc dù cô ấy đang ngồi, nhưng rõ ràng là cô ấy rất cao, có cùng chiều cao với Lâm Tôn Trúc.
"Tần Lợi Quần."
"Có." Mà lần này, là thanh âm một đứa trẻ nhỏ đến mức khó có thể nghe được, đến nỗi Lâm Tôn Trúc cũng không nhận ra là ai.
"Tần, Tần Lợi Quần? Ai là Tân Lợi Quần?”
Lâm Tôn Trúc nhìn xung quanh, vào lúc này, một người trong số họ đã giơ tay.
"Lão sư, là ta."
Đó là một thiếu niên đeo kính gọng vàng, để tóc rẽ ngôi. Mà thiếu niên này lúc lên tiếng, vẫn rất uể oải.
Lâm Tôn Trúc nhìn kỹ hơn và thấy cậu ta khá gầy, thậm chí lòng bàn tay của cậu ta cũng to bằng bàn tay của một cô gái. "Ừm, được... ừm, người tiếp theo, Tân Khanh Quý."
Đây là cậu bé dắt chó vào sân ngày hôm qua.
"Đây!" So với Tân Lợi Quần, giọng nói của Tân Khanh Quý khá to và the thé, tạo thành sự tương phản vô cùng sắc nét, có chút cảm giác "có khí thế, rất có sức song
Tần Khanh Quý liếc nhìn Lâm Tôn Trúc và nói: "Lâm lão sư, chúng ta lại gặp nhau. Nhanh lên điểm danh xong, bắt đầu đi học a.
"Được rồi..."
Khi Tan Khanh Quý nói chuyện, cậu ta mang đến cho mọi người cảm giác tràn đầy tự tin, theo kinh nghiệm của Lâm Tôn Trúc, những đứa trẻ như vậy thường có thành tích học tập khá tốt.
Hơn nữa, cô còn chú ý đến cách người khác nhìn Tân Khanh Quý, như thể cậu ta cũng là thủ lĩnh của đám trẻ này.
Còn có ba người nữa.
"Tần Di."
Đứa trẻ duy nhất chỉ có hai ký tự trong tên của mình.
"Đây!" Tần Di là một cô gái đeo kính cận dày cộp, lúc hô "Đây" thì dùng tay nâng chiếc kính trên sống mũi lên.
"Tần Lam Đình."
"Đây!" Mà lần này, là một cô gái có mái tóc rất ngắn, cô ấy hoàn toàn trái ngược với Tần Ngọc Quyên, cô ấy đeo một cặp kính hẹp, cặp kính của cô ấy rất lớn, nhưng dường như chúng lại tỏa ra một màu rất u sầu, rất có vài phân cảm giác của Ayanami xinh đẹp.
Sau khi Tần Lam Đình nói "đây", cô ấy đưa tay lên và vén tóc bên tai. Nhìn cô ấy, Lâm Tôn Trúc phải thừa nhận cô ấy chắc chắn là đẹp nhất trong số những đứa trẻ này, nếu tóc cô ấy dài hơn, cô ấy chắc chắn sẽ đẹp như một minh tinh.
Tiếp theo chính là người cuối cùng.
"Tần Thân La."
"Có."
Sau khi điểm danh tên của sáu người đầu tiên, Lâm Tôn Trúc tự nhiên biết Tần Thân La là ai ngay cả khi cậu ta không nói 'cóớ..
Đó là đứa trẻ có khuôn mặt lạ nhất trong bảy đứa trẻ.
Ánh mắt của cậu ta sắc bén như ưng, nhưng lộ ra một loại lạnh lùng mãnh liệt, giống như không thèm để ý trên đời này hết thảy, bất luận kẻ nào nhìn đều cảm thấy cực kỳ lạnh lùng. Ngay cả từ "có" cũng được nói ra một cách vô cảm.
"Được rồi, hiện tại điểm danh đã xong."
Lúc đó là đúng tám giờ.
Bắt đầu dạy học.
Lâm Tôn Trúc cất máy tính xách tay đi và nói: "À, Quản lý Tần đã nói với cô trước đây các em cũng đã nghiên cứu lịch sử thế giới hiện đại trước đây và đã học về những năm 1930. phải không?” "Dạ." Tần Khanh Quý nói: "Nhưng không quan hệ, ta đã không học lịch sử khoảng một tuần rồi. Cô Lâm, cô không cần lo lắng chuyện này có lặp lại hay không, chúng ta cũng có thể ôn cũ mà biết mới."
"Ừ-" Tân Lam Đình cũng khẽ gật đầu, nói: "Cô đồng ý với Khanh Quý."
Những người này có phải là anh chị em không?
Tuy nhiên, bảy người họ trông chẳng giống nhau chút nào.
"Được, vậy cô sẽ bắt đầu tiết học."
Những đứa trẻ này khá thân thiết hòa ái, điều này làm giảm bớt căng thẳng trong lòng Lâm Tôn Trúc một chút.
"Được, ta không quan tâm, chỉ cần có thể vượt qua kỳ thi cuối tuần là được." Tần Lợi Quần, một cậu bé đeo kính, giơ tay đẩy kính một lần nữa và nói.
"Được rồi, bắt đầu tiết học nào. Chà, trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu với Sự kiện ngày 18 tháng 9 năm 1931.
Quá trình của lớp học dễ dàng hơn cô tưởng tượng.
Điểm hay của lớp học lịch sử là nó dễ kể chuyện hơn các lớp học thông thường và học sinh cũng dễ nghe hơn. Bắt đầu với các sự kiện lịch sử tương đối nổi tiếng như Sự kiện ngày 18 tháng 9 cũng sẽ cho phép học sinh có cảm giác thay thế.
"Sự kiện lịch sử này có tác động quốc tế to lớn. Mặc dù Liên Xô bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn đối với Trung Quốc, nhưng về mặt khách quan, họ không can thiệp trực tiếp. Hành vi này đã thúc đẩy một cách khách quan sự xâm lược của Nhật Bản sau này."
Bảy đứa trẻ có mặt đều rất bình tĩnh, không đứa nào muốn nói.
Điều này làm cô ngạc nhiên.
"Chà, các em có quan điểm cá nhân nào về giai đoạn lịch sử này không?"
"Ý của cô là quan điểm nào?" Tần Khanh Quý hỏi: "Cô đang hỏi về tác động quốc tế của các sự kiện lịch sử? Hay nguyên nhân của sự kiện này? Hay phản ứng quốc tế sau sự kiện này?"
"Uhm... Đầu có thể."
"Chủ yếu là do tình hình thế giới lúc bấy giờ và nội chiến ở Trung Quốc." Tân Khanh Quý không đọc ghi chú của mình và nói với Lâm Tôn Trúc: "Từ cuối thế kỷ 19, Trung Quốc vẫn cực độ mềm yếu trước Nhật Bản. Nhiều cuộc xâm lược cũng là tự do, dẫn đến khẩu vị ngày càng tăng. Vào những năm 1930. Hoa Kỳ theo đuổi chủ nghĩa cô lập và Châu Âu hy vọng Nhật Bản sẽ trỗi dậy để kiềm chế Liên Xô. Tất nhiên, ngay cả như vậy, kết quả của chiến quả này và tác động bất lợi sau đó cũng vô cùng lớn.
"Đúng vậy, cho nên cho tới bây giờ đều là quốc nhục, cũng là tiêu điểm thi lịch sử hiện đại."
"Chủ yếu là do giấy thông hành của Liên Xô và Hoa Kỳ gây ra." Tần Lợi Quần nói vào thời điểm này: "Việc yêu cầu ý thức đạo đức của một người bình thường là không thực tế, chứ đừng nói đến giữa các quốc gia. Chủ nghĩa không can thiệp của Liên Xô và Học thuyết Kích thích của Mỹ đều là nguyên nhân gốc rễ của việc mở rộng chiến tranh sau đó."
So với hai người này, bài phát biểu của những người khác không tích cực lắm.
Lúc này, Tân Lam Đình đột nhiên giơ tay và nói với Lâm Tôn Trúc.
"Lâm lão sư." "Uhm, có chuyện gì vậy?”
"Ta có chút không quá thoải mái." Tần Lam Đình tựa hồ tâm tình không tốt.
"Hả? Sao lại không thoải mái?" Lâm Tôn Trúc quan tâm hỏi.
"Có lẽ là ta nghỉ ngơi không tốt."
"Vậy là em muốn xin nghỉ?"
"Không. Ý ta là, xin vui lòng cho phép ta nằm trên bàn và nghe bài giảng. Khóa học của chúng ta thì bất kể điều gì xảy ra cũng không cho phép vắng mặt."
Không được phép cho dù có chuyện gì xảy ra? Cái này há chẳng phải là?
Lâm Tôn Trúc quan tâm đến Tần Lam Đình và chạm vào trán cô.
“Cũng không nóng?”
Sau khi đến gần Tần Lam Đình và nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy hơn, Lâm Tôn Trúc không thể không than thở, đứa trẻ này thực sự rất ưa nhìn, và trong vài năm nữa, cô ấy nhất định sẽ là một người phụ nữ mảnh khảnh và xinh đẹp.
Và cô ấy đột nhiên phát hiện ra cách Tần Lam Đình nhìn mình có chút kỳ lạ.
"Ta không sao. Chỉ cần gục đầu xuống bàn nghe giảng bài liền được."
"Cụ thể là không thoải mái chỗ nào?”
"Lão sư." Lúc này, nàng nghe được thanh âm Tần Lợi Quân: "Phụ thân đại nhân mời cô tới là để dạy học, không phải chữa bệnh cho chúng ta. Mị Ảnh Trang Viên có bác sĩ chuyên trách riêng, chờ tan học thì có thể để Lam Đình đi trị liệu. Nhưng trước đó, hãy dạy học xong đã. Trong lớp học, cô không được làm bất cứ điều gì không liên quan, quản gia Tần không nói với cô về điều này sao?"
Lâm Tôn Trúc không ngờ Tần Lợi Quân lại nói những lời vô tư như vậy, nhưng cậu ta là bên B nên chỉ có thể nói với Tân Lam Đình: "Như vậy, vậy cũng được, em cứ nằm đi, nếu còn khó chịu thì phải nói, được không?”
"Ừm"
Tần Lam Đình gật đầu.
Lúc này, Tần Lam Đình đến gần Lâm Tôn Trúc và nói một từ bằng giọng mà chỉ người sau mới có thể nghe thấy.
"Đừng làm gia sư ở đây nữa, mau từ chức đi."
Hả?
Tại sao lại nói như vậy?
Sau đó, Tần Lam Đình cứ như vậy gục đầu xuống bàn.
Mà trong số sáu người có mặt, không ai quan tâm đến tình trạng thể chất của cô ấy, và không ai trong số họ hỏi một câu hỏi nào.
Lâm Tôn Trúc không khỏi có chút ớn lạnh, những đứa trẻ này mỗi ngày cùng nhau đến lớp, không có tình cảm sao?
Tại sao Tân Lam Đình lại kêu mình từ chức?
Tâm trạng của Lâm Tôn Trúc lại trở nên nặng nê. Cô trở lại chỗ ngồi của mình và nói: "Vậy thì, chúng ta hãy tiếp tục bài học."
"Tác động lịch sử của Sự kiện ngày 18 tháng 9 còn nhiêu hơn thế. Năm sau, Sự kiện thứ 128 của Thượng Hải nổi tiếng đã xảy ra. Uhm, biến cố này..."
Nói đến đây, cô lại nhìn về phía Tần Lam Đình.
Cô ấy có vẻ thực sự không thoải mái. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, vốn là rất không tốt.
"Cô đừng phân tâm." Lại là Tần Lợi Quần lên tiếng: "Tiếp tục dạy học."
"Uhm, sự nổi tiếng trong lịch sử của sự kiện ngày 28 tháng 1 không bằng sự kiện ngày 18 tháng 9. Nguyên nhân và hậu quả của sự kiện này như sau..." Mặc dù trong lòng cảm thấy khá khó chịu nhưng Lâm Tôn Trúc không còn cách nào khác ngoài để tiếp tục giảng dạy.
Trong giờ học tiếp theo, Tần Lam Đình luôn gục đầu xuống bàn.
Về phần sáu đứa trẻ còn lại, căn bản không quan tâm nhiều đến cô ấy, chỉ quan tâm ghi chép của mình.
Một giờ trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến lúc ra tan học.
"Được rồi, tiết học hôm nay đến đây là kết thúc. Trước khi ra khỏi lớp, tôi điểm danh lần nữa..."
Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
Lâm Tôn Trúc đã không ngủ ngon đêm đó.
Khi tỉnh dậy, cô thấy trạng thái tinh thân của mình thực sự tồi tệ.
Cô ngồi dậy và xoa đầu mình. Nói thật, cô rất muốn trùm chăn ngủ một giấc, nhưng hiện tại cô cũng biết điều này là không thể. Giờ học đã ấn định rồi nên dù có gắng gượng vẫn phải đến lớp.
Chỉ là, đến lớp với một con mắt đen, e rằng sẽ không tạo được an tượng tốt với học sinh.
Lâm Tôn Trúc thở dài và nói: “Ai, không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đi."
Thành thật mà nói, nó khiến cô lo lắng hơn trước.
"Chín giờ là tiết học đầu tiên. À, còn chưa đầy một giờ rưỡi nữa. Tám giờ là giờ ăn sáng."
Trong Mị Ảnh Trang Viên, dường như tất cả việc làm và nghỉ ngơi đều phải tuân theo quy định nghiêm ngặt, sẽ không có thay đổi trừ khi có tình huống đặc biệt.
Vốn dĩ cô muốn tranh thủ thời gian này đi tắm cho đỡ mệt. Tuy nhiên, dưới tình hình hiện tại, cô thực sự không dám bước vào phòng tắm nữa.
“Quên đi, xem lại giáo trình đi."
Theo cuộc trò chuyện trước đây với quản gia Tần, lớp lịch sử bắt đầu với lịch sử hiện đại của thế giới và phạm vi trọng tâm hiện tại là hạng mục lịch sử giữa Thế chiến thứ nhất và Thế chiến thứ hai.
Tám giờ, bữa sáng được đưa đến đúng giờ.
Từng phút từng giây đều không kém.
Để Lâm Tôn Trúc trải nghiệm lại nơi này, có thể nói là cực kỳ đúng giờ, cho dù đó là một người giúp việc mới đến.
"Hô..."
Điều này càng khiến cô lo lắng hơn, đủ để cho thấy nếu chủ ở đây là người cầu toàn thì hẳn họ phải có những yêu cầu vô cùng khắt khe trong việc giáo dục con cái.
Cô không có tâm trạng để thưởng thức bữa sáng của mình. Dù sao, lớp học sắp bắt đầu. Vừa ăn sáng, cô vừa bắt đầu nhẩm nội dung bài học trong lòng một lúc.
"Hừm... Sự kiện ngày 18 tháng 9, Nhật Bản xâm lược Đông Bắc, thành lập Mãn Châu Quốc bù nhìn, Adolf Hitler hai năm sau lên nắm quyền, Quốc hội cùng năm phóng hỏa án..."
Lịch sử quốc tế trước Chiến tranh thế giới thứ 2 rất phức tạp, làm thế nào để kết nối các sự kiện lịch sử tưởng chừng như không liên quan để dạy cho học sinh là một bài kiểm tra trình độ lịch sử và chính trị của giáo viên.
"Khi đến thời điểm, trước tiên dùng Power Point cho bọn nhỏ xem bản đồ lúc đó, sau đó.. “
Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ một tiếng đồng hồ trôi qua.
Được tiểu Cúc dẫn đi, cô đã đến nơi mà cô sẽ dạy học.
"Tất cả bảy học sinh đã đến chưa?"
"Uhm, về điểm này, Lâm lão sư xin chờ một lát xác nhận điểm danh."
Tổng cộng chỉ có bảy người, có cần phải gọi điện thoại xác nhận đã đến hết chưa? Chẳng mấy chốc, cô đi theo tiểu Cúc đến một cánh cửa, và tiểu Cúc ra mở cửa.
Bên trong là một gian phòng lớn cực kỳ rộng rãi, hai bên có rất nhiều giá sách, chính giữa đặt một cái bàn dài, cách mặt bàn không xa có một quả địa cầu lớn.
Cô nhìn lướt qua, quả nhiên là bảy đứa trẻ, không thiếu một ai. Những đứa trẻ này đều đang ngồi ngay ngắn, ăn mặc rất tươm tất, đang chờ đợi mình.
"Hai phút nữa sẽ bắt đầu tiết học." Tiểu Cúc nói với Lâm Tôn Trúc: "Đây là điểm danh, cô Lâm, quản gia Tần liên tục yêu cầu tôi giải thích, lớp học chỉ có thể bắt đầu sau khi điểm danh."
"Được rồi tôi hiểu rồi."
"Vậy tôi đi ra ngoài trước, sau khi tan học một tiếng, tôi đón cô về phòng."
Sau đó, cô ta rời đi.
Quản gia Tần quá chú trọng đến vấn đề điểm danh nên Lâm Tôn Trúc tự nhiên cũng chỉ có thể trở nên coi trọng.
"Uhm, xin chào các em." Lâm Tôn Trúc nhìn những đứa trẻ mặc quần áo hàng trăm nghìn trên đầu người, trông khá thận trọng: "Tôi tên Lâm Tôn Trúc, và tôi sẽ là giáo viên lịch sử của các em từ hôm nay, tôi cũng sẽ dạy các em Địa lý.'
Cô đi đến trước bàn, lấy sổ điểm danh ra, lấy bút viết: "Trước khi... vào lớp, tôi phải điểm danh, gọi tên thì cứ nói cớ."
Điểm danh cũng có một lợi thế, cho phép cô biết tên của mọi người nhanh nhất có thể, để cô có thể gọi họ sau này.
"Uhm, người thứ nhất, Tần Bác Sinh."
"Cói"
Tần Bác Sinh là một thiếu niên ngồi bên phải cô, thiếu niên trông hơi xanh xao, thậm chí đôi môi cũng nhợt nhạt nhưng vẫn rất đẹp trai, điều thú vị là cậu ta có một bên mắt hai mí và một bên mắt một mí.
"Được rồi, người tiếp theo, Tân Ngọc Quyên."
"Có...
Người nói từ "có" là một cô gái có giọng nói rất nhỏ, đôi mắt của cô ấy nhỏ, như thể lúc nào cũng híp lại thành một khe nhỏ, mặc dù cô ấy đang ngồi, nhưng rõ ràng là cô ấy rất cao, có cùng chiều cao với Lâm Tôn Trúc.
"Tần Lợi Quần."
"Có." Mà lần này, là thanh âm một đứa trẻ nhỏ đến mức khó có thể nghe được, đến nỗi Lâm Tôn Trúc cũng không nhận ra là ai.
"Tần, Tần Lợi Quần? Ai là Tân Lợi Quần?”
Lâm Tôn Trúc nhìn xung quanh, vào lúc này, một người trong số họ đã giơ tay.
"Lão sư, là ta."
Đó là một thiếu niên đeo kính gọng vàng, để tóc rẽ ngôi. Mà thiếu niên này lúc lên tiếng, vẫn rất uể oải.
Lâm Tôn Trúc nhìn kỹ hơn và thấy cậu ta khá gầy, thậm chí lòng bàn tay của cậu ta cũng to bằng bàn tay của một cô gái. "Ừm, được... ừm, người tiếp theo, Tân Khanh Quý."
Đây là cậu bé dắt chó vào sân ngày hôm qua.
"Đây!" So với Tân Lợi Quần, giọng nói của Tân Khanh Quý khá to và the thé, tạo thành sự tương phản vô cùng sắc nét, có chút cảm giác "có khí thế, rất có sức song
Tần Khanh Quý liếc nhìn Lâm Tôn Trúc và nói: "Lâm lão sư, chúng ta lại gặp nhau. Nhanh lên điểm danh xong, bắt đầu đi học a.
"Được rồi..."
Khi Tan Khanh Quý nói chuyện, cậu ta mang đến cho mọi người cảm giác tràn đầy tự tin, theo kinh nghiệm của Lâm Tôn Trúc, những đứa trẻ như vậy thường có thành tích học tập khá tốt.
Hơn nữa, cô còn chú ý đến cách người khác nhìn Tân Khanh Quý, như thể cậu ta cũng là thủ lĩnh của đám trẻ này.
Còn có ba người nữa.
"Tần Di."
Đứa trẻ duy nhất chỉ có hai ký tự trong tên của mình.
"Đây!" Tần Di là một cô gái đeo kính cận dày cộp, lúc hô "Đây" thì dùng tay nâng chiếc kính trên sống mũi lên.
"Tần Lam Đình."
"Đây!" Mà lần này, là một cô gái có mái tóc rất ngắn, cô ấy hoàn toàn trái ngược với Tần Ngọc Quyên, cô ấy đeo một cặp kính hẹp, cặp kính của cô ấy rất lớn, nhưng dường như chúng lại tỏa ra một màu rất u sầu, rất có vài phân cảm giác của Ayanami xinh đẹp.
Sau khi Tần Lam Đình nói "đây", cô ấy đưa tay lên và vén tóc bên tai. Nhìn cô ấy, Lâm Tôn Trúc phải thừa nhận cô ấy chắc chắn là đẹp nhất trong số những đứa trẻ này, nếu tóc cô ấy dài hơn, cô ấy chắc chắn sẽ đẹp như một minh tinh.
Tiếp theo chính là người cuối cùng.
"Tần Thân La."
"Có."
Sau khi điểm danh tên của sáu người đầu tiên, Lâm Tôn Trúc tự nhiên biết Tần Thân La là ai ngay cả khi cậu ta không nói 'cóớ..
Đó là đứa trẻ có khuôn mặt lạ nhất trong bảy đứa trẻ.
Ánh mắt của cậu ta sắc bén như ưng, nhưng lộ ra một loại lạnh lùng mãnh liệt, giống như không thèm để ý trên đời này hết thảy, bất luận kẻ nào nhìn đều cảm thấy cực kỳ lạnh lùng. Ngay cả từ "có" cũng được nói ra một cách vô cảm.
"Được rồi, hiện tại điểm danh đã xong."
Lúc đó là đúng tám giờ.
Bắt đầu dạy học.
Lâm Tôn Trúc cất máy tính xách tay đi và nói: "À, Quản lý Tần đã nói với cô trước đây các em cũng đã nghiên cứu lịch sử thế giới hiện đại trước đây và đã học về những năm 1930. phải không?” "Dạ." Tần Khanh Quý nói: "Nhưng không quan hệ, ta đã không học lịch sử khoảng một tuần rồi. Cô Lâm, cô không cần lo lắng chuyện này có lặp lại hay không, chúng ta cũng có thể ôn cũ mà biết mới."
"Ừ-" Tân Lam Đình cũng khẽ gật đầu, nói: "Cô đồng ý với Khanh Quý."
Những người này có phải là anh chị em không?
Tuy nhiên, bảy người họ trông chẳng giống nhau chút nào.
"Được, vậy cô sẽ bắt đầu tiết học."
Những đứa trẻ này khá thân thiết hòa ái, điều này làm giảm bớt căng thẳng trong lòng Lâm Tôn Trúc một chút.
"Được, ta không quan tâm, chỉ cần có thể vượt qua kỳ thi cuối tuần là được." Tần Lợi Quần, một cậu bé đeo kính, giơ tay đẩy kính một lần nữa và nói.
"Được rồi, bắt đầu tiết học nào. Chà, trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu với Sự kiện ngày 18 tháng 9 năm 1931.
Quá trình của lớp học dễ dàng hơn cô tưởng tượng.
Điểm hay của lớp học lịch sử là nó dễ kể chuyện hơn các lớp học thông thường và học sinh cũng dễ nghe hơn. Bắt đầu với các sự kiện lịch sử tương đối nổi tiếng như Sự kiện ngày 18 tháng 9 cũng sẽ cho phép học sinh có cảm giác thay thế.
"Sự kiện lịch sử này có tác động quốc tế to lớn. Mặc dù Liên Xô bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn đối với Trung Quốc, nhưng về mặt khách quan, họ không can thiệp trực tiếp. Hành vi này đã thúc đẩy một cách khách quan sự xâm lược của Nhật Bản sau này."
Bảy đứa trẻ có mặt đều rất bình tĩnh, không đứa nào muốn nói.
Điều này làm cô ngạc nhiên.
"Chà, các em có quan điểm cá nhân nào về giai đoạn lịch sử này không?"
"Ý của cô là quan điểm nào?" Tần Khanh Quý hỏi: "Cô đang hỏi về tác động quốc tế của các sự kiện lịch sử? Hay nguyên nhân của sự kiện này? Hay phản ứng quốc tế sau sự kiện này?"
"Uhm... Đầu có thể."
"Chủ yếu là do tình hình thế giới lúc bấy giờ và nội chiến ở Trung Quốc." Tân Khanh Quý không đọc ghi chú của mình và nói với Lâm Tôn Trúc: "Từ cuối thế kỷ 19, Trung Quốc vẫn cực độ mềm yếu trước Nhật Bản. Nhiều cuộc xâm lược cũng là tự do, dẫn đến khẩu vị ngày càng tăng. Vào những năm 1930. Hoa Kỳ theo đuổi chủ nghĩa cô lập và Châu Âu hy vọng Nhật Bản sẽ trỗi dậy để kiềm chế Liên Xô. Tất nhiên, ngay cả như vậy, kết quả của chiến quả này và tác động bất lợi sau đó cũng vô cùng lớn.
"Đúng vậy, cho nên cho tới bây giờ đều là quốc nhục, cũng là tiêu điểm thi lịch sử hiện đại."
"Chủ yếu là do giấy thông hành của Liên Xô và Hoa Kỳ gây ra." Tần Lợi Quần nói vào thời điểm này: "Việc yêu cầu ý thức đạo đức của một người bình thường là không thực tế, chứ đừng nói đến giữa các quốc gia. Chủ nghĩa không can thiệp của Liên Xô và Học thuyết Kích thích của Mỹ đều là nguyên nhân gốc rễ của việc mở rộng chiến tranh sau đó."
So với hai người này, bài phát biểu của những người khác không tích cực lắm.
Lúc này, Tân Lam Đình đột nhiên giơ tay và nói với Lâm Tôn Trúc.
"Lâm lão sư." "Uhm, có chuyện gì vậy?”
"Ta có chút không quá thoải mái." Tần Lam Đình tựa hồ tâm tình không tốt.
"Hả? Sao lại không thoải mái?" Lâm Tôn Trúc quan tâm hỏi.
"Có lẽ là ta nghỉ ngơi không tốt."
"Vậy là em muốn xin nghỉ?"
"Không. Ý ta là, xin vui lòng cho phép ta nằm trên bàn và nghe bài giảng. Khóa học của chúng ta thì bất kể điều gì xảy ra cũng không cho phép vắng mặt."
Không được phép cho dù có chuyện gì xảy ra? Cái này há chẳng phải là?
Lâm Tôn Trúc quan tâm đến Tần Lam Đình và chạm vào trán cô.
“Cũng không nóng?”
Sau khi đến gần Tần Lam Đình và nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy hơn, Lâm Tôn Trúc không thể không than thở, đứa trẻ này thực sự rất ưa nhìn, và trong vài năm nữa, cô ấy nhất định sẽ là một người phụ nữ mảnh khảnh và xinh đẹp.
Và cô ấy đột nhiên phát hiện ra cách Tần Lam Đình nhìn mình có chút kỳ lạ.
"Ta không sao. Chỉ cần gục đầu xuống bàn nghe giảng bài liền được."
"Cụ thể là không thoải mái chỗ nào?”
"Lão sư." Lúc này, nàng nghe được thanh âm Tần Lợi Quân: "Phụ thân đại nhân mời cô tới là để dạy học, không phải chữa bệnh cho chúng ta. Mị Ảnh Trang Viên có bác sĩ chuyên trách riêng, chờ tan học thì có thể để Lam Đình đi trị liệu. Nhưng trước đó, hãy dạy học xong đã. Trong lớp học, cô không được làm bất cứ điều gì không liên quan, quản gia Tần không nói với cô về điều này sao?"
Lâm Tôn Trúc không ngờ Tần Lợi Quân lại nói những lời vô tư như vậy, nhưng cậu ta là bên B nên chỉ có thể nói với Tân Lam Đình: "Như vậy, vậy cũng được, em cứ nằm đi, nếu còn khó chịu thì phải nói, được không?”
"Ừm"
Tần Lam Đình gật đầu.
Lúc này, Tần Lam Đình đến gần Lâm Tôn Trúc và nói một từ bằng giọng mà chỉ người sau mới có thể nghe thấy.
"Đừng làm gia sư ở đây nữa, mau từ chức đi."
Hả?
Tại sao lại nói như vậy?
Sau đó, Tần Lam Đình cứ như vậy gục đầu xuống bàn.
Mà trong số sáu người có mặt, không ai quan tâm đến tình trạng thể chất của cô ấy, và không ai trong số họ hỏi một câu hỏi nào.
Lâm Tôn Trúc không khỏi có chút ớn lạnh, những đứa trẻ này mỗi ngày cùng nhau đến lớp, không có tình cảm sao?
Tại sao Tân Lam Đình lại kêu mình từ chức?
Tâm trạng của Lâm Tôn Trúc lại trở nên nặng nê. Cô trở lại chỗ ngồi của mình và nói: "Vậy thì, chúng ta hãy tiếp tục bài học."
"Tác động lịch sử của Sự kiện ngày 18 tháng 9 còn nhiêu hơn thế. Năm sau, Sự kiện thứ 128 của Thượng Hải nổi tiếng đã xảy ra. Uhm, biến cố này..."
Nói đến đây, cô lại nhìn về phía Tần Lam Đình.
Cô ấy có vẻ thực sự không thoải mái. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, vốn là rất không tốt.
"Cô đừng phân tâm." Lại là Tần Lợi Quần lên tiếng: "Tiếp tục dạy học."
"Uhm, sự nổi tiếng trong lịch sử của sự kiện ngày 28 tháng 1 không bằng sự kiện ngày 18 tháng 9. Nguyên nhân và hậu quả của sự kiện này như sau..." Mặc dù trong lòng cảm thấy khá khó chịu nhưng Lâm Tôn Trúc không còn cách nào khác ngoài để tiếp tục giảng dạy.
Trong giờ học tiếp theo, Tần Lam Đình luôn gục đầu xuống bàn.
Về phần sáu đứa trẻ còn lại, căn bản không quan tâm nhiều đến cô ấy, chỉ quan tâm ghi chép của mình.
Một giờ trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến lúc ra tan học.
"Được rồi, tiết học hôm nay đến đây là kết thúc. Trước khi ra khỏi lớp, tôi điểm danh lần nữa..."
Danh sách chương
- Chương 1: Bệnh viện đêm khuya
- Chương 2: Tuyển dụng
- Chương 3: Nhậm chức
- Chương 4: Con Mắt Quỷ
- Chương 5: Phòng Khám Ngoại Trú
- Chương 6: Đăng Ký Và Xe Cấp Cứu
- Chương 7: Người Phụ Nữ Không Đồng Tử
- Chương 8: Nhập Viện
- Chương 9: Trực ban
- Chương 10: Tới
- Chương 11: Triệu Xá
- Chương 12: Bóng tối và ngón tay
- Chương 13: Chiếm đoạt và Nuốt chửng
- Chương 14: Thẩm vấn
- Chương 15: Phe Phái
- Chương 16: Phí Phẫu Thuật
- Chương 17: Khu ICU
- Chương 18: Huấn luyện
- Chương 19: Y đức
- Chương 20: Nghiệp chướng
- Chương 21: Cường hóa
- Chương 22: Đứa bé
- Chương 23: Chiếm Hữu
- Chương 24: Mời Vào Bình
- Chương 25: Tuyệt cảnh
- Chương 26: Ác quỷ
- Chương 27: Phong Cấm
- Chương 28: Âu Dương Duệ
- Chương 29: Bản Vẽ
- Chương 30: Thăm Khám
- Chương 31: Mộng Du Quỷ Dị
- Chương 32: Ngôi Nhà Bí Ẩn
- Chương 33: Tiên Đoán
- Chương 34: Cái Chết Và Sự Biến Mất
- Chương 35: Ca Bệnh Khó
- Chương 36: Lần Đầu Thinh Chẩn
- Chương 37: Ngự Linh
- Chương 38: Thức Tỉnh
- Chương 39: Kiểm tra và cân bằng lời nguyền
- Chương 40: Định Mức Tử Vong Của Bệnh Nhân
- Chương 41: Ta Là Bác Sĩ
- Chương 42: Đôi Mắt Tiến Hoá
- Chương 43: Linh Hồn
- Chương 44: Năm Xưa
- Chuong 45: Huyễn Thính
- Chương 46: Người Bí Ẩn
- Chương 47: Dave
- Chương 48: Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu
- Chuong 49: Bảng Excel
- Chương 50: Hộp màu đồng cổ
- Chương 51: Nghĩa trang
- Chương 52: U hồn
- Chương 53: Mọi thứ đã sẵn sàng
- Chương 54: Mưa gió nổi lên
- Chương 55: Đã tới
- Chương 56: Sống và chết
- Chương 57: Quá khứ của Đới Lâm
- Chương 58: Quá khứ Cao Hạp Nhan
- Chương 59: Về nhà
- Chương 60: Ba mẹ và em trai
- Q3 - Chương 3: Mối tình của Đới Duy?
- Q3 - Chương 4: Đêm
- Q3 - Chương 5: Truy tung
- Q3 - Chương 6: Trung tâm cấp cứu
- Q3 - Chuong 7: Khoa Ac Ma
- Q3 - Chương 8: Bạch phủ
- Q3 - Chương 12: Vụ án giết người hàng loạt
- Q3 - Chương 13: 666
- Q3 - Chuong 14: Nhiem vu
- Q3 - Chương 15: Một dạng tồn tại đáng sợ
- Q3 - Chương 16: Điều tra nguy hiểm
- Q3 - Chương 17: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Q3 - Chương 18: Bất hạnh không bao giờ đến đơn lẻ
- Q3 - Chuong 19: Nguy Thi Linh
- Q3 - Chuong 20: Phap y
- Q3 - Chương 21: Xếp hàng
- Q3 - Chuong 22: Han Minh
- Q3 - Chương 23: Giao dịch
- Q3 - Chương 24: Chú Linh cùng ác ma
- Q3 - Chương 25: Đường Ly giao phó
- Q3 - Chương 26: Một bệnh viện khác
- Q3 - Chương 27: Sẽ không còn sót lại một ai
- Q3 - Chương 28: Hợp đồng
- Q4 - Chương 1: Người Chồng Mất Tích
- Q4 - Chương 2: Anh ta ở đâu?
- Q4 - Chương 3: Khó bề phân biệt
- Q4 - Chương 4: Thịt Sống và Tiếng Gõ Cửa
- Q4- Chuong 5: Bup be
- Q4- Chuong 6: Phong kham chuyen khoa ngoai tru
- Q4 - Chương 7: Ngoài cửa
- Q4 - Chương 8: Hết đường xoay xở
- Q4 - Chương 9: Cô bé
- Q4 - Chương 10: Cậu bé
- Q4-Chuong 11: Bac si
- Q4 - Chương 12: Chú Vật
- Q4 - Chương 13: Cứu viện
- Q4 - Chương 14: Lộ Du Thanh
- Q4 - Chương 15: Hy vọng mong manh
- Q4 - Chương 16: Cảnh cáo
- Q4- Chuong 17: Bong den
- Q4 - Chương 18: Còn sống chính là thắng lợi
- Q4- Chuong 19: Tinh hinh nghiem trong
- Q4 - Chương 20: Bàn tay trái
- Q4 - Chương 21: Chúng Ta Không Phải Bác Sĩ
- Q4 - Chương 22: Đới Lâm quên chuyện, Đới Lâm nhớ lại
- Q4 - Chương 23: Đêm Trăng Rằm, Lời Nguyền Bí Ẩn
- Q4 - Chương 24: Ba vết nứt
- Q4 - Chương 26: Thức tỉnh
- Q4 - Chương 28: Chờ đợi... Bốn giờ sáng
- Q4 - Chương 29: Chú Vật cuối cùng
- Q4 - Chương 32: Hàn Minh va Đới Lâm
- Q4- Chương 33: Xuống hang thỏ
- Q4 - Chương 34: Giả vờ...không nhìn thấy họ
- Q4 - Chương 36: Khách sạn Eden
- Q5 - Chương 1: Halloween
- Q5 - Chương 2: Chị em
- Q5- Chuong 3: Nhat Ky
- Q5- Chuong 4: Ngay 24thang 10
- Q5 - Chương 6: Cơn Ác Mộng
- Q5 - Chương 7: Căn gác mái
- Q5 - Chương 8: Lời nguyền
- Q5- Chuong 9: Cua s6
- Q5 - Chương 10: Ngày 25 tháng 10
- Q5- Chuong 11: Origami
- Q5 - Chương 12: Mất tích
- Q5 - Chương 13: Hung ảnh
- Q5 - Chương 14: Những Vị Khách
- Q5- Chuong 15: Ngay 26 thang 10
- Q5 - Chương 17: Đoàn tu
- Q5 - Chương 18: Lầm vào
- Q5 - Chương 19: "A Lan" biến mất
- Q5 - Chương 20: Ngày 30 tháng 10
- Q5 - Chương 21: Đã tới
- Q5 - Chương 22: Dao mổ
- Q5 - Chương 24: Ác ma , Ấn Vô Khuyết
- Q5- Chuong 27: Mau
- Q5 - Chương 28: Bệnh nhân mới
- Q6 - Chương 1: Lời khuyên của ông già
- Q6 - Chương 2: Hắc Chiểu Thôn
- Q6 - Chương 3: Nhận phòng
- Q6 - Chương 4: Gương
- Q6 - Chương 5: Đệ đệ
- Q6 - Chương 6: A Nguyên
- Q6 - Chương 7: Mỹ lệ cùng xấu xí
- Q6 - Chương 8: Con dê là gì?
- Q6 - Chương 9: Nghe lén
- Q6 - Chương 10: Trong Gương...
- Q6 - Chương 11: Hắc Huyết Tổ Mẫu
- Q6 - Chương 12: Con Dê Đen
- Q6 - Chương 14: Hình ảnh thật của con dê
- Q6 - Chương 15: Trưởng thôn
- Q6 - Chương 16: Chúng ta có thể không đi được
- Q6 - Chương 17: Đêm đen
- Q6 - Chương 18: Bỏ trốn
- Q6 - Chương 20: Trở về
- Q6 - Chương 21: Nhà ảo thuật và giấc mơ
- Q6 - Chương 22: Màn ảo thuật bị loại
- Q7 - Chương 1: Cái chết trong tương lai
- Q7 - Chương 2: Phương Chu
- Q7 - Chương 3: Phải Đến Buổi Biểu Diễn Ảo Thuật
- Q7 - Chương 4: Viền Đen
- Q7- Chương 5: Tin tưởng cùng tồn tại
- Q7 - Chương 6: Manh mối
- Q7 - Chương 7: Tham vấn
- Q7- Chuong 8: Nguyen do
- Q7 - Chương 9: Lương Chí Cao, Lê Ám, cùng chỉ thị Huyết tự
- Q7 - Chương 10: Không thể để cô ấy... Đi ra!
- Q7 - Chương 11: Khách sạn Orogne
- Q7 - Chương 12: Lộ Văn
- Q7 - Chương 13: Trạng thái giải phong Chú Vật
- Q7 - Chương 14: Bức Thư
- Q7- Chuong 15: Hac am
- Q7 - Chương 16: Cầu nguyện
- Q7- Chương 17: Nhân Quả
- Q7- Chuong 18: Haivi Chu nhiem
- Q7 - Chương 19: Bệnh nhân biến mất
- Q7 - Chương 20: Nguy cơ
- Q7 - Chương 21: Rehmann Harrend
- Q7- Chuong 22: Tralai chota
- Q7 - Chương 23: Ngăn tủ ảo thuật
- Q7- Chuong 24: Ac Quy
- Q7 - Chương 25: Ảo thuật thất truyền
- Q7 - Chương 26: Huyết chú và hung linh
- Q7 - Chương 27: Chạy ra
- Q7 - Chương 28: Ta tin tưởng hắn
- Q7 - Chương 30: Đồng giá trao đổi
- Q7 - Chương 31: Nhà trọ Địa ngục
- Q7 - Chương 32: Đêm Giáng Sinh
- Q7 - Chương 33: Màn ảo thuật bắt đầu
- Q7 - Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Q7 - Chương 35: Chiếc Tủ Ma Thuật
- Q7 - Chương 36: Bảo bối của ta...
- Q8 - Chương 2: Bệnh viện số 666 không tồn tại
- Q8 - Chương 3: Nilu Tiêu
- Q8 - Chương 4: Đường Ly
- Q8 - Chuong 5: Chu nhiem Khoa Ac Ma
- Q8 - Chương 7: Chiếm Hữu
- Q8 - Chương 8: Bức tranh
- Q8 - Chuong 9: Anh em ho
- Q8 - Chương 10: Người Đàn Bà Dưới Biển
- Q8 - Chương 11: Cô ấy đang theo dõi ta
- Q8 - Chương 12: Một Họa Sĩ Khác
- Q8 - Chương 13: Quá khứ giống nhau
- Q8 - Chương 14: Cô ấy trở nên... Đáng sợ hơn
- Q8 - Chương 15: Huấn luyện?
- Q8 - Chuong 16: Phan Di Tran
- Q8 - Chương 17: Đăng ký
- Q8 - Chương 18: Cuộc hẹn
- Q8 - Chương 19: Mẫu Tử Y
- Q8 - Chương 20: Liền chẩn
- Q8 - Chương 21: Quét hồn siêu mỏng
- Q8 - Chương 22: Ngươi... Ngươi đừng tới đây!
- Q8 - Chuong 23: Thiluyen
- Q8 - Chương 24: Phòng bệnh một người
- Q8 - Chương 25: Bức tranh Chú Vật
- Q8 - Chương 26: Ta có thể vẽ cô ấy không...?
- Q8 - Chương 27: Vẽ Ác Linh
- Q8 - Chương 28: Bích Lam Đảo
- Q8 - Chương 29: Khu cách ly
- Q8 - Chương 30: Hy Vọng Duy Nhất
- Q8 - Chương 31: Âm mưu của Ấn Vô Khuyết
- Q8 - Chương 32: Lời nguyền của ngôn ngữ
- Q8 - Chuong 33: Hai Han
- Q8 - Chương 34: Bí mật của hòn đảo
- Q8 - Chương 35: Mai táng trên biển
- Q8 - Chương 36: Ông ngoại
- Q8 - Chương 37: Người chuyển sinh
- Q8 - Chương 38: Người Phụ Nữ Bí Ẩn Trong Tranh
- Q8 - Chương 39: Bí ẩn kiếp trước
- Q8 - Chương 40: Ngoài Cửa Sổ
- Q8 - Chuong 41: Che giau
- Q8 - Chương 42: Giết người
- Q8 - Chương 43: Cho ngươi một cơ hội
- Q8 - Chương 44: Lãnh Mộc
- Q8 - Chương 45: Tiền nhiệm
- Q8 - Chuong 46: Tuan tinh
- Q8 - Chương 47: Cái bóng
- Q8 - Chương 48: Sống lại
- Q8 - Chương 49: Hải yêu
- Q8 - Chương 50: Hạnh Phúc Hay Nguy Hiểm
- Q8 - Chương 51: Lựa chọn tàn khốc
- Q8 - Chương 52: Bão táp đến
- Q8 - Chương 53: Tiềm năng của Đới Lâm
- Q8 - Chương 54: Tuyệt vọng
- Q8 - Chương 55: Ta nhất định tới cứu ngươi
- Q9 - Chương 1: Đới Duy
- Q9 - Chương 2: Sương Trắng
- Q9 - Chương 3: Búp Bê Sứ
- Q9 - Chương 4: Thần miếu
- Q9 - Chương 5: Tuần tra
- Q9 - Chương 6: Ta... ca ca?
- Q9 - Chương 7: Hung thủ giết người
- Q9 - Chương 8: Sâu Trong Sương Mù
- Q9 - Chương 9: "Người" thứ mười
- Q9 - Chương 10: Khủng hoảng
- Q9 - Chương 11: Người cầu cứu
- Q9 - Chương 12: Trần Lập Sinh
- Q9 - Chương 13: Ngươi là ai?
- Q9 - Chương 14: Nhiều hơn và Ít hơn
- Q9 - Chương 15: Người thứ mười là ai?
- Q9 - Chương 16: Tuần tra kết thúc
- Q9 - Chương 17: Trưởng làng
- Q9 - Chương 18: Bệnh viện số 666
- Q9 - Chương 19: Rắc rối phức tạp
- Q9 - Chương 20: Đội trưởng đội tuần tra mới
- Q9 - Chương 21: Khách không mời ma đến
- Q9 - Chương 22: Đới Lâm càng mạnh
- Q9 - Chuong 23: Bac si Khoa ac ma
- Q9 - Chương 24: Đơn giết
- Q9 - Chương 25: Sương mù lan rộng
- Q9 - Chương 26: Hung đồng
- Q9 - Chương 27: Thẩm vấn
- Q9 - Chương 28: Bóng đen trong sương mù
- Q9 - Chương 29: Hàn Minh đáng sợ
- Q9 - Chương 30: Bóng ma
- Q9 - Chương 31: Ký ức
- Q9 - Chương 32: Phó viện trưởng sắp chết
- Q9 - Chuong 33: Phong Kieu
- Q9 - Chương 34: Dân làng điên cuồng
- Q9 - Chương 35: Quái vật chưa từng có
- Q9 - Chương 36: Hiện thực nghiêm túc
- Q9 - Chương 37: Cửu Nghi
- Q9 - Chương 38: Trận Chiến Hoàng Gia
- Q9 - Chương 39: Con người và Phi nhân loại
- Q9 - Chương 40: Ký ức và cảm xúc
- Q9 - Chương 41: Xung đột
- Q9- Chương 42: Đối tượng nghỉ ngờ của Đới Lâm
- Q9 - Chương 43: "Người"
- Q9 - Chương 44: Lê Đông Sơn
- Q9 - Chương 45: Cuộc xâm lăng của vực thẳm
- Q9 - Chương 47: Trở thành người nhà của chúng ta
- Q9 - Chương 48: Quan sát
- Q10 - Chương 1: Bóng Đỏ
- Q10 - Chương 2: Tưởng Lập Thành cùng Phong Kiêu
- Q10 - Chương 3: Nguyện vọng cùng đánh đổi
- Q10 - Chương 4: Năng lực Chú Vật đáng sợ
- Q10 - Chương 5: Lam Ưng
- Q10 - Chương 6: Điều ước của Tưởng Lập Thành
- Q10 - Chương 7: Điều Ước
- Q10 - Chương 8: Tội phạm truy nã
- Q10 - Chương 9: Thực hiện và trả nợ
- Q10 - Chương 10: Lập khế ước với ác ma
- Q10 - Chương 11: Thuê Nhà Chung
- Q10 - Chương 12: Ma nữ
- Q10 - Chương 13: Cái giá không thể chịu nổi
- Q10 - Chương 14: Chú Vật ác ma
- Q10 - Chương 15: Còn có bảy ngày
- Q10 - Chương 16: Gia tộc Darren
- Q10 - Chương 17: Milan
- Q10 - Chương 18: Faust
- Q10 - Chương 19: Đồng loại
- Q10 - Chương 20: Giám sát
- Q10 - Chương 21: Chiếc hộp Pandora
- Q10 - Chương 22: Một Câu Chuyện
- Q10 - Chương 23: Mối đe dọa của máu
- Q10 - Chương 24: Truy nã
- Q10 - Chương 25: Một người ước nguyện khác
- Q10 - Chương 26: Bộ mặt thật của Ấn Vô Khuyết
- Q10 - Chương 27: Ký chủ
- Q10 - Chương 28: Thời khắc kinh hoàng sắp đến
- Q10 - Chương 29: Bói toán
- Q10 - Chương 30: Ác ma xuất hiện
- Q10 - Chương 31: Săn mồi cùng cộng sinh
- Q10 - Chương 32: Trở lại bệnh viện
- Q11 - Chương 1: Bảy đứa trẻ
- Q11 - Chương 2: Trang viên quỷ dị
- Q11 - Chương 3: Lớp học và điểm danh
- Q11 - Chương 4: Thanh âm và sợi tóc
- Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
- Q11 - Chương 6: Gia Đình Kỳ Lạ
- Q11 - Chương 7: Cấm ki rơi lệ
- Q11 - Chương 8: Phong Bì
- Q11 - Chương 9: Hãy Để "Nó" Nghe
- Q11 - Chương 10: Lý thuyết nông dân
- Q11 - Chương 11: Xâm lấn
- Q11 - Chương 12: Phụ thân đại nhân
- Q11 - Chương 13: Phương Chu
- Q11- Chuong 14: Ta ac cung han loan
- Q11 - Chương 15: Không có người như vậy
- Q11 - Chương 16: Vị trí thành phố W
- Q11 - Chương 17: Đừng Trả Lời!
- Q11- Chuong 18: Bon hola ac ma
- Q11 - Chương 19: Linh hồn sa ngã
- Q11 - Chương 20: Thần thoại Cthulhu
- Q11 - Chương 21: Đêm Mưa
- Q11 - Chương 22: Biến mất
- Q11 - Chương 23: Giam cầm
- Q11 - Chương 24: Xâm nhập
- Q11 - Chương 25: Thức tỉnh
- Q11 - Chương 26: Ngươi sẽ hoàn toàn biến mất
- Q11 - Chương 28: Đới Lâm giảng bài
- Q11 - Chương 29: Vượn người
- Q11 - Chương 30: Đồ vật khủng bố
- Q11 - Chương 31: Bệnh viện và Căn hộ
- Q11 - Chương 32: Tinh thần cộng sinh
- Q11 - Chương 33: Buổi học cuối cùng
- Q11 - Chương 34: Huyết tự Túc Nguyên Sơn
- Q11 - Chương 35: Hạ Lạp cùng Đới Tịch Nhan
- Q11 - Chương 36: Trang viên nhà Faust
- Q12 - Chương 1: Virgil
- Q12 - Chương 2: Ra mắt
- Q12 - Chương 3: Lusa Medel
- Q12 - Chương 4: Mất tích ly kỳ
- Q12 - Chương 5: Vị khách thứ mười ba
- Q12 - Chương 6: Như nhau
- Q12 - Chương 7: Vực thẳm xâm lấn cấp 5
- Q12 - Chương 8: Suy luận của Milan
- Q12 - Chương 9: Mệnh lệnh tuyệt đối
- Q12 - Chương 10: Không Phải Là Nô Lệ
- Q12 - Chương 11: Bậc Thang
- Q12 - Chương 12: Trả thù Viện trưởng...?
- Q12 - Chương 13: Công cụ
- Q12 - Chương 14: Hai tầng diện
- Q12 - Chương 15: "Bác sr quỷ dị
- Q12 - Chương 16: Ám Hồn điểm
- Q12 - Chương 17: Chú Vật Ác Ma
- Q12 - Chương 18: đêm tuần tra
- Q12 - Chương 19: Lê Am
- Q12 - Chương 20: Ta biết tất cả mọi chuyện
- Q12 - Chương 21: Sự Thật Về Ba Mươi Năm Trước
- Q12 - Chương 22: Đôi Mắt Quỷ và Vực thẳm xâm lấn cấp 6
- Q12 - Chương 23: Khách sạn Orogne
- Q12 - Chương 24: Virgil va Lelia
- Q12 - Chương 25: Gia tộc Medel
- Q12 - Chương 26: Lợi ích gia tộc cao hơn hết thảy
- Q12 - Chương 27: Linh hồn phụ thể
- Q12 - Chương 28: Phân thân
- Q12 - Chương 29: Cho Toàn Nhân Loại
- Q12 - Chương 30: Bộ mặt thật của Ấn Vô Khuyết
- Q12 - Chương 31: Chúng ta làm sao có thể thắng ?
- Q12 - Chương 32: Hy vọng sống lại
- Q12 - Chương 33: Ta sẽ xuống mười tám tầng Địa Ngục sao
- Q12 - Chương 34: Những ngón tay của nghệ sĩ dương cầm
- Q12 - Chương 35: Lời Dạy Của Hai Người Cha
- Q12 - Chương 36: Đổng Tà
- Q12 - Chương 37: Gặp lại
- Q13 - Chương 1: Mặc Mi Ca
- Q13 - Chương 2: Câu trả lời của tôi là không
- Q13 - Chương 3: Bệnh nhân ngày tháng không còn nhiều
- Q13 - Chương 4: Vùng đất khủng bố
- Q13 - Chương 5: Uy hiếp
- Q13 - Chương 6: Ngươi không cho, ta cũng không cần
- Q13 - Chương 7: Ác ma chân chính... trong nhà xác!
- Q13 - Chương 8: Chúng ta đều căm ghét Gia tộc Faust
- Q13 - Chương 9: Chúng ta, dừng ở đây
- Q13 - Chương 10: Hiệp nghị
- Q13 - Chương 11: Ghi chép, bắt đầu
- Q13 - Chương 12: Lời khuyên của Lục Nguyên
- Q13 - Chương 13: Vô kế khả thi
- Q13 - Chương 14: Hợp đồng đoạn thứ nhất cùng đoạn thứ hai
- Q13 - Chương 15: Ngôi nhà ma đáng sợ nhất thế giới
- Q13 - Chương 16: Lewin Kerry
- Q13 - Chương 17: Ác Ma Bi Xisng Xích
- Q13 - Chương 18: Mục đích thật sự của Khoa Ác Ma là gì?
- Q13 - Chương 19: Đêm trực
- Q13 - Chương 20: Quy tắc nhiệm vụ thứ bảy của nhà xác
- Q13 - Chương 21: Phiên gác đêm bắt đầu
- Q13 - Chuong 22: Mary Faust
- Q13 - Chương 23: Ma Quỷ bị tiêu diệt
- Q13 - Chương 24: Yểm trùng
- Q13 - Chương 25: Người phụ trách nhà xác
- Q13 - Chương 26: Không có người sống sót ly khai
- Q13 - Chương 27: Đêm Dài (1)
- Q13 - Chương 28: Đêm Dài (2)
- Q13 - Chương 29: Đêm dài (3)
- Q13 - Chương 30: Đêm Dài (4)
- Q13 - Chương 31: Đêm dài (5)
- Q13 - Chương 32: Đêm dài (6)
- Q13 - Chương 33: Đêm dài (7)
- Q13 - Chương 34: Đêm dài (8)
- Q13 - Chương 35: Đêm dài (9)
- Q13 - Chương 10: Đêm Dài (10)
- Q13 - Chương 37: Đêm dài (11)
- Q13 - Chương 38: Đêm dài (12)
- Q13 - Chương 39: Đêm dài (13)
- Q13 - Chương 40: Đêm dài (14)
- Q13 - Chương 41: Đêm dài (15)
- Q13 - Chương 42: Đêm dài (16)
- Q13 - Chương 43: Đêm dài (17)
- Q13 - Chương 44: Tỉnh lại
- Q13 - Chương 45: Y tá không mặt
- Q13 - Chương 46: Ảo giác cùng hoang ngôn
- Q13 - Chương 47: Ta được điều trị
- Q13 - Chương 48: Thập tự ngược trên trán
- Q13 - Chương 49: Cao Hap Nhan đánh cược
- Q13 - Chương 50: Chủ nhân chúng ta là Viện trưởng
- Q13 - Chương 51: "Nó' ở nơi nào!
- Q13 - Chương 52: Đới Lâm, chết?
- Q14 - Chương 1: Lục Mạn Ca (1)
- Q14 - Chương 2: Lê Chí Hiểu (1)
- Q14 - Chương 3: Lục Mạn Ca (2)
- Q14 - Chương 4: Lê Chí Hiểu (2)
- Q14 - Chương 5: Lục Mạn Ca (3)
- Q14 - Chương 6: Lê Chí Hiểu (3)
- Q14- Chương 7: Lục Mạn Ca (4)
- Q14 - Chương 8: Lê Chí Hiểu (4)
- Q14 - Chương 9: Lục Mạn Ca (5)
- Q14 - Chương 10: Lê Chí Hiểu (5)
- Q14- Chương 11: Lục Mạn Ca (6)
- Q14 - Chương 12: Lê Chí Hiểu (6)
- Q14- Chương 13: Lục Mạn Ca (7)
- Q14 - Chương 14: Lê Chí Hiểu (7)
- Q14- Chương 15: Lục Mạn Ca (8)
- Q14 - Chương 16: Lê Chí Hiểu (8)
- Q14- Chương 17: Lục Mạn Ca (9)
- Q14 - Chương 18: Lê Chí Hiểu (9)
- Q14 - Chương 19: Lục Mạn Ca (10)
- Q14 - Chương 20: Lê Chí Hiểu (10)
- Q14 - Chương 21: Lục Mạn Ca (11)
- Q14 - Chương 22: Lê Chí Hiểu (11)
- Q14 - Chương 23: Lục Mạn Ca (12)
- Q14 - Chương 24: Lâm Lộ (1)
- Q14- Chuong 25:Lam L6 (2)
- Q15 - Chương 1: Xe Buyt
- Q15- Chuong2:AnTu Niem va Nhan Tam
- Q15 - Chương 3: Tai nạn xe cộ
- Q15 - Chương 4: Tái sinh
- Q15 - Chương 5: Bí mật của Khoa Ác Quỷ
- Q15 - Chương 6: Trạm xe
- Q15 - Chương 7: Ác quỷ
- Q15 - Chương 8: Lão bà quỷ dị
- Q15 - Chương 9: Thay đổi?
- Q15 - Chương 10: Video bị bóp méo
- Q15 - Chương 11: Mối liên hệ giữa Nhà trọ Địa ngục và Bệnh viện số 444
- Q15 - Chương 12: Lý do di hồn là gì?
- Q15 - Chương 13: Bí mật của Nhan Tâm
- Q15 - Chương 15: SIX va SEVEN
- Q15 - Chương 16: Cầu phú quý trong nguy hiểm
- Q15 - Chương 17: Đới Lâm... thực sự còn sống! ?
- Q15 - Chương 18: Chúng ta hoặc phải chết hoặc được tự do
- Q15 - Chương 19: Ác quỷ và Viện trưởng
- Q15 - Chương 20: Nghiệp chướng
- Q15 - Chương 21: Hiến tế linh hồn
- Q15 - Chương 22: Chung quỷ?
- Q15 - Chương 23: Phương Chu và Ôn Tiểu Thụ
- Q15 - Chương 24: Vô đề
- Q15 - Chương 25: Khoa Tuc Linh
- Q15 - Chương 26: Sinh linh cùng nghiệp lực
- Q15 - Chương 27: Cảnh báo
- Q15 - Chương 28: Lương Loan Tuc
- Q15 - Chương 29: Thân thể thực sự mong muốn
- Q15 - Chương 30: Tòa nhà phòng khám từ nửa đêm đến bốn giờ sáng
- Q15 - Chương 31: Sự thật về Điểm chữa bệnh tâm linh
- Q15 - Chương 32: Giao dịch
- Q15 - Chương 33: Linh hồn và vật chất
- Q15 - Chương 34: Rhaenys Darren
- Q15- Chuong 35: Chu Vat cam ky
- Q15 - Chương 36: Đới Lâm đến
- Q15 - Chương 37: Đòn tấn công mạnh nhất của Đới Lâm
- Q15 - Chương 38: Kết thúc
- Q15 - Chương 39: Khách sạn Orogne
- Q15 - Chương 40: Ta tham gia cuộc thi lần này!
- Q16 - Chương 1: Chứng mất trí nhớ
- Q16 - Chương 2: Bộ xương đen
- Q16 - Chương 3: Người mất tích
- Q16 - Chương 4: Ta đã làm gì thế này?
- Q16 - Chương 5: Tội nhân
- Q16 - Chương 6: Kẻ sát nhân
- Q16 - Chương 7: Bóng tối
- Q16 - Chương 8: Điềm Báo Đen
- Q16 - Chương 9: Những việc cần làm
- Q16 - Chương 10: Đăng ký
- Q16 - Chương 11: Tư vấn
- Q16 - Chương 12: Không thể di chuyển bộ xương?
- Q16 - Chương 13: Tên
- Q16 - Chương 14: Vô Đề
- Q16 - Chương 15: Người so với quỷ càng đáng sợ hơn
- Q16 - Chương 16: Vô Đề
- Q16 - Chương 17: Thủ lĩnh của Hội Vô Diện
- Q16 - Chương 18: Bộ xương và Chú Vật
- Q16 - Chương 19: Ác linh trong gương
- Q16 - Chương 20: Phí Cảnh Ngôn
- Q16 - Chương 21: Nghiệp lực thực chất hóa
- Q16 - Chương 22: Cũng giúp ta hỏi một vấn đề
- Q16 - Chương 23: Im lặng
- Q16 - Chương 24: Lời nguyền Nghiệp lực
- Q16 - Chương 25: Bác sĩ thuần tuý
- Q16 - Chương 26: Chú Vật nhắm mục tiêu
- Q16 - Chương 28: be dọa tử vong
- Q16 - Chương 29: Sự lựa chọn cực đoan
- Q16 - Chương 30: Quyết tâm của Hải Vân Lam
- Q16 - Chương 32: Cái Giá
- Q16 - Chương 33: Đánh cờ tâm lý
- Q16 - Chương 34: Tên thủ lĩnh
- Q16 - Chương 35: Khôi phục hoàn toàn trí nhớ
- Q16 - Chương 36: Nguồn gốc
- Q16 - Chương 37: Kết thúc và...bắt đầu
- Q17 - Chương 1: Khách sạn quỷ bí
- Q17 - Chương 2: Quy tắc khách sạn
- Q17 - Chương 3: Đăng ký, kỳ thi bắt đầu
- Q17 - Chương 4: Phân tích của Đới Lâm
- Q17 - Chương 5: Ngài không... cười, phải không?
- Q17 - Chương 6: Vấn đề
- Q17- Chương 7: Nơi thực hiện nhiệm vụ Huyết tự
- Q17 - Chương 8: Đừng tìm hiểu lý do
- Q17 - Chương 9: Hộ gia đình đến (1)
- Q17 - Chương 10: Hộ gia đình đến (2)
- Q17 - Chương 11: Hạn chế và quy tắc của nhiệm vụ Huyết tự (1)
- Q17 - Chương 12: Hạn chế và quy tắc của nhiệm vụ Huyết tự (2)
- Q17 - Chương 13: Phí Cảnh Ngôn và Mai Khuất Chân (1)
- Q17 - Chương 14: Phí Cảnh Ngôn và Mai Khuất Chân (2)
- Q17 - Chương 15: Kế hoạch tà ác
- Q17 - Chương 16: Xử lý khách vi phạm
- Q17 - Chương 17: Lập tức trở về!
- Q17 - Chương 18: Chị Em
- Q17 - Chương 19: Điều kiện
- Q17 - Chương 20: Hắc Đông Tà và Cao Mộng Hoa
- Q17 - Chương 21: Tại sao ngươi đếm bóng? (1)
- Q17 - Chương 22: Tại sao ngươi đếm bóng? (2)
- Q17 - Chương 23: Cấp độ cao
- Q17 - Chương 24: Nhận thức vật chất và các cấp độ chiều (1)
- Q17 - Chương 25: Nhận thức vật chất và các cấp độ chiều (2)
- Q17 - Chương 26: Ô nhiễm cấp độ cao (1)
- Q17 - Chương 27: Ô nhiễm cấp độ cao (2)
- Q17 - Chương 28: Vực thẳm
- Q17 - Chương 29: Tầng thời gian hắc ám thứ hai mươi ba (1)
- Q17 - Chương 30: Tầng thời gian hắc ám thứ hai mươi ba (2)
- Q17 - Chương 31: Giết chết vật thể hình người sẽ cười
- Q17 - Chương 32: Phó viện trưởng mới (1)
- Q17 - Chương 33: Phó viện trưởng mới (2)
- Q17 - Chương 34: Chẩn đoán và chữa trị
- Q17 - Chương 35: Ác ma túc chủ Ấn Vô Khuyết (1)
- Q17 - Chương 36: Ác ma túc chủ Ấn Vô Khuyết (2)
- Q17 - Chương 37: Nhớ kỹ, ngươi là nhân loại
- Q17 - Chương 38: Chị em nhà Faust
- Q17 - Chương 39: Chủ nghĩa duy tâm quyết định chủ nghĩa duy vật.
- Q17 - Chương 40: Đới Lâm và Virgil
- Q17 - Chương 41: Kế hoạch thí nghiệm của Lelia
- Q17 - Chương 42: Lam Đồng Tử
- Q17 - Chương 43: Con mèo của Schrödinger
- Chương 44: Tầng thời gian vực sâu
- Chương 45: Cấu trúc linh hồn phục thức
- Chuong 46: Cong kich
- Chương 47: Ác ma nói mớ
- Chương 48: Bác sĩ ác ma Lelia Faust (1)
- Chuong 49: Bac siac ma Lelia Faust (2)
- Chương 50: Săn giết
- Chương 51: Chú Vật chiều cao (1)
- Chương 52: Chú Vật chiều cao (2)
- Chương 53: Quy tắc (1)
- Chương 54: Quy tắc (2)
- Chương 55: Thợ săn
- Chương 56: Nụ cười quái dị trong phòng tắm (1)
- Chương 57: Nụ cười quái dị trong phòng tắm (2)
- Chuong 58: Chu Vat ma quy Lelia
- Chương 59: Hết thảy bắt đầu từ ngày đó (1)
- Chương 60: Hết thảy bắt đầu từ ngày đó (2)
- Chương 61: Phòng phẫu thuật của Viện trưởng
- Chương 62: Trai cò cùng ngư ông
- Chương 63: Ác ma va Tuc Nguyên Sơn
- Chương 64: Trở về
- Quyển 18: Người Vợ Không Thể Tiếp Cận - Chương 1: Cặp đôi không thể gặp nhau
- Chương 2: Đới Lâm va Alex
- Chuong 3: Loi nguyan nhan qua
- Chương 4: Uyên ương số khổ
- Chương 5: Xe lửa khởi hành
- Chương 6: Tri kỷ
- Chương 7: Không thể tin được
- Chương 8: Hung linh đáng sợ
- Chương 9: Lời nguyền không ai chết
- Chương 10: Lạnh Lẽo
Bạn cần đăng nhập để bình luận