Bệnh Viện Số 444

Q10 - Chương 3: Nguyện vọng cùng đánh đổi

Q10 - Chương 3: Nguyện vọng cùng đánh đổiQ10 - Chương 3: Nguyện vọng cùng đánh đổi
Q10 - Chương 3: Nguyện vọng cùng đánh đổi
"Này, tại sao ngươi lại cầm một quả bóng bay?"
Vợ của người hàng xóm đi đổ rác đã không nhịn được cười khi nhìn thấy Lạc Âm cầm quả bóng bay màu đỏ.
"Hừm..." Lạc Âm không biết giải thích như thế nào, nói: "Có, có người đưa."
"bạn trai?"
"Không... Ta chưa có bạn trai...'
Lạc Âm tăng tốc, về nhà và đóng cửa lại.
Cô nhìn quả bóng bay trước mặt, tim vẫn đập loạn xạ.
"Trò lừa bịp gì thế này? Một chương trình thực tế à?"
Sau đó, mắt cô chuyển sang gói chuyển phát nhanh mà cô đã tình cờ đặt vào sáng hôm đó. Sau đó, cô bước từng bước và nhặt chuyển phát nhanh.
"Cái này... Hẳn là... Không thể nào?"
Cô nhanh chóng mở hộp chuyển phát nhanh và mở gói hàng.
Hộp bao bì bên trong là thương hiệu son môi từ phòng phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.
"Ông trời của ta..."
Nhiều son quá... Dù giảm giá, vậy cũng có hơn vạn đi ?
Cái này cũng không thể thu a !
"Ba ngày sau, người kia sẽ tới tìm ta, vậy đem đồ vật trả lại cho y."
Lạc Âm thậm chí còn cân nhắc việc gọi cảnh sát, nhưng... Đối phương đây coi như là phạm tội sao?
"Người này... Đến cùng là ai?"
Chính xác là ném quả bóng bay này vào mình, chẳng lẽ y vẫn âm thầm theo dõi mình?
"Nếu là chương trình thực tế thì phải có người ra nói chuyện với mình chứ? Nếu đưa ra thù lao xuất hiện thì không phải là không thể nói chuyện sao? Nhưng mà..."
Cô có phần lo lắng, dù sao cô cũng không biết thân phận của người thả bóng bay. Nếu đối phương là một kẻ tâm lý biến thái, như vậy có gây bất lợi cho mình không?
Lạc Âm bước đến cửa và nhìn ra khỏi mắt mèo.
Trong hành lang ngoài cửa, im lặng không một tiếng động.
"Mình đang nghĩ gì vậy...'
Cô ngôi lại bàn và nhìn vào gói chuyển phát nhanh đã được mở ra.
"Nhưng..."
Nhớ lại tối hôm qua, người đẹp phát sóng trực tiếp, cô ấy tô son, thực sự rất xinh. Trước đây, vì cha mẹ gia giáo nghiêm ngặt nên khi học cấp ba, cô không dám trang điểm.
"Nếu thực sự có thể lấy những thỏi son này..." Khien một... đứa trẻ khóc?
Điều này có thể nhận được một bộ son môi trị giá hơn vạn?
"Thí nghiệm nhân tính? Xem ra có thể."
Cô ấy đã từng xem nó trên Internet và nước ngoài thường tiến hành các thí nghiệm xã hội học tương tự, sau đó phân tích bản chất con người.
"Xem ra có thể a? Nếu như ba ngày không có làm hài tử khóc, người thả bong bóng kia nhất định sẽ tới tìm mình, đưa cho mình hóa đơn mua son môi, để cho mình trả tiền a ?"
"Điều gì sẽ xảy ra nếu nó thực sự là một chương trình... hoặc một thí nghiệm của ai đó muốn nghiên cứu xã hội học? Với mình mà nói giống như rất có lời a?"
Lạc Âm càng nghĩ càng thấy được, cô tựa hồ cảm thấy cũng không có tổn thất gì với mình.
"Ai... Nhưng này, vô duyên vô cớ đi khiến một đứa bé khóc, mình cũng không làm được chuyện như vậy al"
Lúc này, cô mở TV lên muốn xem một chương trình.
Vòng loại World Cup hiện đang được phát trực tiếp trên TV.
Vốn dĩ Lạc Âm chưa bao giờ có hứng thú với các chương trình thể thao, đặc biệt là bóng đá, xem hơn 20 người chạy vòng vòng trên thảm cỏ xanh, xem nửa tiếng đồng hồ chưa chắc đã ghi được bàn thắng, thật sự rất nhàm chán. Bên cạnh đó, mọi người trong nước đều biết trình độ của bóng đá Trung Quốc. Vì vậy, trước đây, bất cứ khi nào cô xem một trận bóng đá, cô sẽ chuyển kênh nhanh chóng không do dự một giây.
Nhưng bây giờ, nó đã khác.
Nhiều bức ảnh cô bí mật chụp là tư thế oai hùng của người đó trên sân cỏ.
Đó cũng là lần đầu tiên cô phát hiện ra những người chơi bóng đá có thể đẹp trai như vậy.
Cô sẽ ngồi trước ghế sofa và xem trận đấu một cách cẩn thận, cô càng xem nhiều thì cô càng có nhiều chủ đề để giao tiếp với tư cách là "bạn bè”.
"Vào đi!"
Lúc này, cô chỉ thấy một quả bóng vọt ra rất nhanh, qua má của thủ môn rồi lao thẳng vào khung thành!
"Tốt?"
Dù không biết bóng đá nhưng cô ấy đã từng nhìn thấy chiếc áo thi đấu giống thủ môn này!
"Đây. .. Đây là đội mà anh ấy ủng hộ!”
Tỉ số trở thành 1:0.
"Trọng tài tuyên bố, hiệp một sẽ có bảy phút bù giờ!"
"Cũng may mới là hiệp một, hiệp hai hẳn là có thể vượt qua a?"
Năm nay là năm diễn ra World Cup, đối với bất kỳ ai chơi bóng đá thì đây là sự kiện hàng đầu thế giới không thể bỏ qua. Ngay cả khi đó chỉ là vòng loại, có thể thấy khoảng cách rõ ràng giữa trình độ bóng đá Trung Quốc và nước ngoài trong nháy mắt.
Hơn nửa hiệp sau khi kết thúc, cô cầm điện thoại lên, mở danh bạ ra, nhìn cái tên "Lam Ưng”. "Mình, mình là thành viên đội cổ vũ bóng đá của trường. Mình đã liên lạc với anh ấy về vòng loại World Cup. Chuyện đó... Cũng bình thường a?”
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn không dám bấm vào.
Cuối cùng, cô chuyển ngón tay sang một số liên lạc khác và quay số.
'Xin chào... Tây Thi sao?”
"Chiêu Quân, chuyện gì?”
"Hừm, trận bóng ngươi xem rồi chưa? Vòng loại World Cup..."
"Ta không phải là người hâm mộ bóng đá. Ta thậm chí còn không xem các trận chung kết World Cup chứ đừng nói đến vòng loại".
"Ta... không phải chúng ta ở trong đội cổ vũ bóng đá sao?"
"Không phải anh ép ta tham gia. Ta thấy anh thích bóng đá nên ta sẽ tham gia cùng. Trò chơi thể thao duy nhất ta sẽ xem là trò chơi thể thao điện tử."
"Đúng vậy, nếu không chúng ta đã không dùng tên nhân vật thường dùng trong 'Vương giả vinh quang” để gọi nhau."
"Chiêu Quân, nếu như ngươi thật thích, lát nữa ta xem TV xem xong có thể cùng ngươi tán gấu, bất quá buổi tối ngươi phải chơi với ta."
"Uhm, bây giờ là giờ nghỉ giải lao. Tỉ số là 1:0."
"Có phải là thi đấu của đội Trung Quốc?”
"Không, đều là đội nước ngoài."
"Hả?" Rõ ràng, Tây Thi" ở phía đối diện khá kinh ngạc: "Có gì để xem? Ta có thể cổ vũ cho đội nhà bằng cách xem các trận đấu bóng đá quốc gia. Ta không có hứng thú với các trận đấu của đội nước ngoài."
"Được rồi, vậy sau này trò chuyện tiếp."
Lúc này, cô nhìn quả bóng bay bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Tây Thi, nếu có người nói với ngươi là người đó có thể biến bất kỳ điều ước nào cho ngươi thành hiện thực, ngươi sẽ chọn điều ước nào?”
"Ước nguyện? Kiểm tra tâm lý?"
"À, a chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Do dự một lúc, người kia nói: "Ta không có tâm nguyện đặc biệt nào cần thực hiện. Căn bản ta không thiếu thứ gì."
"Ngươi có chắc không? Giống như tìm bạn trai hay cái gì đó?"
"Ta chưa nghĩ về nó... Ta sẽ nghĩ đến sau khi học xong cao học."
Nếu thực sự, bất kỳ điêu ước nào cũng có thể trở thành sự thật... thì, thực sự có quá nhiều điều ước mà Lạc Âm muốn trở thành sự thật.
Cô thực sự không muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, nhưng làm việc trực tiếp quá căng thẳng, cô phải lòng một người nhưng thậm chí không dám gọi cho anh ấy, và cô phải vắt óc tìm chủ đề chung với anh ấy.
Quá khó khăn.
"Được rồi, tốt, ta sẽ tiếp tục xem trận đấu." Không lâu sau khi tạm dừng, trận đấu bắt đầu lại ngay lập tức.
Đội dẫn trước một bàn chơi bản lĩnh hơn, tấn công ngày càng quyết liệt.
Ở phút thứ mười và mười bảy của hiệp hai, ghi hai bàn liên tiếp.
"Cái này gọi là hat-trick sao? Ồ không, hình như hat-trick yêu cầu cùng một cầu thủ ghi ba bàn liên tiếp?"
Cuối cùng, tỷ số được ấn định là 3:0.
Khi trọng tài thổi hồi còi mãn cuộc, màn hình dừng lại ở 3-0.
Nhìn cận cảnh 3 người, Lạc Âm không khỏi nghĩ, nếu như đội mình ủng hộ thua, tâm tình của anh ta sẽ không quá tốt a?
Ngày mai và thứ bảy, cô không phải đến đơn vị thực tập, đội bóng của trường vừa vặn có trận đấu, nghe nói bên kia có tuyển thủ quyết tâm trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Cô đi học vào ngày mai, vì vậy cô có thể cổ vũ anh ấy.
Nhưng sau đó, màn hình TV luôn là số "3", và luôn là giọng nói của bình luận viên thể thao: "Nếu thua trận này, nếu muốn vào World Cup, trận tiếp theo sẽ là một cuộc chiến sinh tử!"
Bình luận viên thể thao đã nói trọn ba phút và màn hình vẫn bị đóng băng ở số "3".
Ngay sau đó, màn hình TV chuyển sang hình ảnh cổ động viên của đội thua cuộc.
Đó là một đứa trẻ trông chưa đến mười tuổi, trên mặt vẽ quốc kỳ, lại là đã khóc lên.
"Người hâm mộ nhỏ này thực sự rất đáng thương, nó đã khóc."
Sau đó, màn hình lại chuyển sang số "3".
"Có vẻ như điểm số này đã khiến một cổ động viên nhỏ như vậy rơi nước mắt trên sân vận động!"
Lạc Âm luôn cảm giác là lạ...
3... 3 ngày sau...
Đứa trẻ khóc...
Thật là một sự trùng hợp quỷ dị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận