Bệnh Viện Số 444

Q10 - Chương 2: Tưởng Lập Thành cùng Phong Kiêu

Q10 - Chương 2: Tưởng Lập Thành cùng Phong KiêuQ10 - Chương 2: Tưởng Lập Thành cùng Phong Kiêu
Q10 - Chương 2: Tưởng Lập Thành cùng Phong Kiêu
Cao Hạp Nhan bây giờ hơi dị ứng với màu đỏ.
Nàng có lẽ dài đến một hai tháng khi nhìn thấy màu đỏ đều sẽ có chút không thích ứng.
Tất cả bắt đầu với một kỳ thi tại khách sạn Orogne.
Ngay cả trong tết xuân, nàng không hề nghỉ ngơi, từ ngày đầu tiên của năm mới đến Tết Nguyên đán, cô làm việc mỗi ngày và ăn ở cũng đều trong bệnh viện. Một cái chớp mắt, đã đến ba tháng.
Cao Hạp Nhan đã làm điều này để vượt qua nỗi sợ hãi màu đỏ càng sớm càng tốt, và vượt qua nỗi sợ hãi khi ở trong khách sạn Orogne. Sớm muộn gì, nàng sẽ lại đến đó trong kỳ thi tiếp theo cho vị trí bác sĩ Phó chủ nhiệm!
Đồng thời, để giải cứu Đới Lâm khỏi Bích Lam Đảo trước đó, nàng đã chờ đợi tin tức về việc chế tác Chú Vật song lệ quỷ từ Khoa Chú Vật trong bệnh viện. Hoạt động được coi là thành công, nhưng Khoa Chú Vật đã mất nhiều thời gian hơn dự kiến để tạo ra Chú Vật.
Đã lâu rồi kể từ khi Tạ Thành Tuấn và Đới Lâm mất liên lạc.
"Lão sư." Cao Hạp Nhan trong giờ ăn ngồi ở trước mặt lão sư Tưởng Lập Thành, nói: "Thầy cảm thấy chế tạo Chú Vật không gian ở Khoa Chú Vật có khó khăn gì không?”
Tưởng Lập Thành tự nhiên hiểu tại sao Cao Hạp Nhan lại hỏi như vậy.
"Vấn đề này rất phức tạp."
"Nếu như thây không bận tâm nghiên cứu phương hướng của Chú Vật không gian, thì thây đã được thăng chức bác sĩ trưởng từ lâu rồi."
Nếu như Tống chủ nhiệm lên chức, thì đối với Cao Hạp Nhan mà nói, lão sư nên là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Chủ nhiệm Ngoại Khoa Oán Linh.
"Đúng, nhưng nó đáng giá." Tưởng Lập Thành tiếp tục: "Có rất nhiều khó khăn trong các Chú Vật không gian, nhưng đối với ta, định vị hoặc tìm người, là khó khăn nhất để vượt qua."
"Đúng..."
Chỉ có Hàn Minh mới có thể tìm kiếm hầu hết những người mà ông ta muốn tìm kiếm, cũng vượt qua cự ly không gian tiến hành tinh thần căn cứ, giống như một Linh môi sư.
"Còn có nhược điểm thân thể chúng ta, một mặt chúng ta là nhân loại, đã khó trở thành nghiên cứu Chú Vật.”
Cao Hạp Nhan biết Tưởng Lập Thành, lão sư của nàng, là một trong số ít bác sĩ đã từng hành nghề ở Khoa Chú Vật, nhưng cuối cùng lại không ở lại Khoa Chú Vật. Tình huống này rất hiếm. Và ngay cả ông ta, nếu không có sự hướng dẫn của bác sĩ Chú Vật thì sẽ không thể đến Trung tâm Chú Vật được nữa.
Nhưng ngay cả như vậy, ông ta vẫn có thể trở thành một trong số rất ít bác sĩ linh dị lâm sàng có hiểu biết nhất định về việc sản xuất các Chú Vật. Điều này làm cho phẫu thuật cho dù là Phó chủ nhiệm cũng không ai dám coi thường, cho dù là thực lực bác sĩ cao hơn so với ông ta.
"Bất quá, ta hoài nghi Khoa Chú Vật đã có Chú Vật không gian." Tưởng Lập Thành tiếp tục nói: "Ví dụ như Phong Kiêu.. …
Vì Tưởng Lập Thành có kinh nghiệm làm bác sĩ thực tập tại Khoa Chú Vật, ông ấy luôn là bác sĩ phụ trách liên hệ với bác sĩ Chú Vật, người phụ trách kiểm tra thể chất cho các bác sĩ trong Khoa Chú Vật. Thường xuyên qua lại, ông ta cứ như vậy nhận thức Phong Kiêu.
Khi đó, Phong Kiêu vẫn còn là một tiểu nhân vật trong Khoa Chú Vật, anh ta chỉ chịu trách nhiệm tiến hành kiểm tra thể chất cho các bác sĩ linh dị ngoại trú, hoặc trợ giúp cho phản phe của Chú Vật.
"Tại sao cuối cùng thầy và Phong Kiêu ... lại chia tay?"
"Ta có ân oán cá nhân với anh ta." Tưởng Lập Thành vẫn trả lời như cũ.
Cao Hạp Nhan cũng rất bất đắc dĩ về điều này, Phong Kiêu là Phó chủ nhiệm Khoa Chú Vật, cô không thể nhúng tay vào ân oán cá nhân của anh ta với Tưởng Lập Thành.
"Tỷ tỷ đã đề cập với ta trước đây..."
"Mộng Hoa cũng không biết chỉ tiết."
Nói về điều này, Cao Hạp Nhan nhận thấy sắc mặt lão sư nàng đã trở nên hơi nhợt nhạt.
Cao Hạp Nhan không ngạc nhiên về điều này.
Mỗi tháng ba, tâm trạng của lão sư không được tốt cho lắm.
"Trở về vấn đề chính, ta muốn giải quyết vấn đề định vị cùng truy tung người, ta cảm thấy Phong Kiêu đã vượt qua vấn đề này."
"Nếu vấn đề định vị có thể được giải quyết... thì việc đi Bích Lam Đảo để cứu Đới Lâm sẽ không khó. Hiện tại, chúng ta không thể xác định được nội địa của Bích Lam Đảo, và gần như không thể đi vào từ bên ngoài hòn đảo."
"Đúng vậy. Đây chính là vấn đề."
"Thây nghĩ tại sao Phong Kiêu đã giải quyết vấn đề này?"
“Trực giác.
"Trực... giác?" Cao Hạp Nhan hiếm khi nghe lão sư của mình đề cập đến từ này.
"Đúng rồi, lão sư, ngày mai thầy sẽ xin phép nghỉ, đúng không ?"
"Chuẩn rồi."
Ngày mai...
Ngày 11 tháng 3.
Lão sư chắc chắn sẽ xin nghỉ hàng năm vào ngày này. Trừ khi có một hoạt động đặc biệt quan trọng, sẽ không có ngoại lệ.
Cao Hạp Nhan cũng biết hôm nay là ngày gì.
"Yên tâm đi, ca mổ ngày mai ta sẽ hoàn thành tốt."
"Nếu có việc gì khẩn cấp, ngươi có thể liên hệ với ta." Tưởng Lập Thành nhìn học trò tài giỏi này: "Ta hy vọng ngươi có thể trở thành một bác sĩ phẫu thuật có thể sánh ngang với Mộng Hoa."
"Làm sao ta có thể so sánh với tỷ tỷ..." Trong suy nghĩ của Cao Hạp Nhan, chị gái cô là một trong những thiên tài xuất sắc nhất trong lịch sử của Bệnh viện số 444, một cây dao phẫu thuật rất xứng đáng.
"Còn có, Đới Lâm, người kia." Tưởng Lập Thành nhắc tới tên Đới Lâm, vẻ mặt trở nên ngưng trọng: "Thành tựu sau này của hắn có thể là vô hạn."...
Tưởng Lập Thành hôm nay tan sở sớm hơn thường lệ. Khi ông vừa tan làm sớm, đã thấy Phong Kiêu xuất hiện sau lưng mình.
"Ngươi?"
Tưởng Lập Thành nhìn Phong Kiêu.
"Ta muốn hỏi cô thêm một số câu hỏi về bác sĩ Đới Lâm. Trong thời gian thực tập tại Ngoại Khoa Oán Linh, hắn có thể được coi là học trò của ngươi."
Tưởng Lập Thành lạnh lùng nhìn Phong Kiêu.
"Ta trước đó cùng Phong chủ nhiệm nói còn chưa đủ nhiều sao?"
"Thật xin lỗi." Phong Kiêu khẽ lắc đầu: "Ta nghĩ ngươi đang giấu ta điều gì đó."
Tưởng Lập Thành nắm chặt tay.
"Ngươi không giấu ta điều gì chứ, Phong chủ nhiệm?"
"Không." Phong Kiêu rất thẳng thắn đáp: "Ta không có gì giấu ngươi."
"Ngươi cho là ta sẽ tin lời của ngươi sao?" Tưởng Lập Thành sau đó nói tiếp: "Gần đây ngươi ở Khoa ngoại trú lâu quá sao? Gần đây Khoa Chú Vật rảnh rỗi như vậy sao? Lần trước gặp ngươi thường xuyên như vậy, vẫn là thời gian khi ngươi cư trú trong tòa nhà ngoại trú."
"Lấy được manh mối liên quan đến người nắm giữ Đôi Mắt Quỷ cũng là ưu tiên hàng đầu của Khoa Chú Vật, Phương viện trưởng cũng rất coi trọng việc này."
"Nói cho ta biết ngươi giấu ta chuyện gì." Tưởng Lập Thành đột nhiên nói ra một câu nghe có vẻ khó hiểu: "Nếu ngươi thành thật với ta, ta sẽ nói hết tất cả cho ngươi."
"Ta đã nói nhiều lần rồi, ta không có giấu diếm ngươi cái gì."
"Vậy thì ta không có gì để nói với ngươi."
Sau đó, cơ thể của Tưởng Lập Thành biến mất không một dấu vết trước mặt Phong Kiêu.
Phong Kiêu có thể cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi mình.
Khoa Ác Ma.
Gần đây quá kiêu căng, Khoa Ác Ma đã nhìn chằm chằm chính mình. ...
Đới Lâm đã xác định mình không thể trốn thoát khỏi biệt thự này.
Bản thân bên trong căn biệt thự này có kết cấu giống như Quỷ đả tường, ngay cả tâng lầu mình đang ở cũng không thể rời khỏi, vô luận đi lên hay đi xuống, đều sẽ trở về chỗ cũ. Rõ ràng, một Chú Vật đã được sắp xếp ở đây.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Đới Lâm bị giam lỏng nhưng Phong Kiêu không đối xử tệ với hắn, hắn có thể xem TV và đọc sách cùng một lúc. Anh ta cũng sẽ mang tin tức từ bên trong bệnh viện cho Đới Lâm, nhưng anh ta không biết gì về làng Nan Mẫn.
Do đó, Đới Lâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận tình hình hiện tại.
Xét cho cùng, theo tiêu chuẩn của một bác sĩ nội trú, Đới Lâm đã mạnh đến thái quá, đối thủ của hắn là Phó chủ nhiệm Khoa Chú Vật, Phong Kiêu, người mạnh hơn nhiều so với Chủ nhiệm của khoa.
Đới Lâm thỉnh thoảng nghe được tin đồn về Phong Kiêu, so với thần long thấy đầu không thấy đuôi Phương Thâm, Phong Kiêu phụ trách hầu hết các công việc của Khoa Chú Vật. Tuy nhiên, anh ấy không làm Chủ nhiệm Khoa Chú Vật trong một thời gian dài, nhiều năm trước, nhiều người đã nghĩ rằng Phí Cảnh Ngôn sẽ là Phó chủ nhiệm, nhưng y đã bi thay thế bởi Phong Kieu người có thâm niên kém hơn y rất nhiều.
Mặc dù hầu hết mọi người đều nói Phong Kiêu và Phí Cảnh Ngôn là cánh tay phải của Phó viện trưởng Phương Thâm, nhưng mọi người đều biết Phong Kiêu là người chỉ huy thứ hai thực sự của Khoa Chú Vật. Vì vậy, trong Khoa Chú Vật, anh ta và Phí Cảnh Ngôn bất hòa với nhau.
Đới Lâm vẫn nhớ Phí Cảnh Ngôn kiêu ngạo và sự ghét bỏ không che giấu của Cao Hạp Nhan đối với Cố Á Nam khi đến khám bệnh. Mà Phong Kiêu mặc dù giam lỏng mình, nhưng anh ta cùng Phí Cảnh Ngôn cho mình cảm thụ lại hoàn toàn tương phản.
Lúc này, cửa mở ra, Phong Kiêu đi vào.
"Bác sĩ Đới, hôm nay ta có một tin vui cho ngươi."
"Tin tốt?"
"Khoa Chú Vật của chúng ta sắp hoàn thành việc sản xuất Chú Vật có thể giải cứu bệnh nhân trên Bích Lam Đảo! Em họ của ngươi đã được cứu."
"Vậy thì... Đới Lâm vô cùng ngạc nhiên, vừa định hỏi gì đó, Phong Kiêu lại thêm một câu.
"Nhưng, còn một tin xấu nữa."
"Ừm2"
"Có lẽ không lâu nữa, người của Khoa Ác Ma sẽ tìm tới nơi này. Ở đây đã không còn an toàn nữa rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận