Bệnh Viện Số 444

Chương 11: Triệu Xá

Triệu Xá lại mở ngón tay nhìn qua khe hở, nhìn một hồi rồi nói với Đới Lâm:
"Nghe kỹ đây, Tiểu Đới, ngươi ngàn vạn lần không nên đứng xa ta."
Đới Lâm suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
"Bác sĩ Triệu, ngươi chắc chắn rằng lệ quỷ không thể xâm nhập vào Khoa điều trị nội trú chứ?”
Triệu Xá đầy tự tin trả lời:
"Yên tâm, đây là Khoa nội trú, lệ quỷ dù có lợi hại thế nào cũng không thể vô thanh vô tức xâm nhập vào phòng bệnh được. Chúng ta đều là những người chuyên nghiệp, rõ chưa!"
Sau đó, Triệu Xá tiếp tục bước đi, Đới Lâm theo sát phía sau.
Đột nhiên, Đới Lâm nhận thấy điều kỳ lạ: dù hắn và Triệu Xá không ngừng di chuyển, nhưng khoảng cách tới cầu thang trước mắt dường như không hề thu nhỏ lại! Hắn rõ ràng đang cùng Triệu Xá tiến về phía trước, nhưng lại giống như đang đứng yên tại chỗ.
"Đừng sợ, đây không phải là Quỷ Đả Tường."
Triệu Xá lập tức đoán được tâm tư của Đới Lâm:
"Không gian trong Khoa nội trú không phải là không gian vật lý bình thường, nếu không, làm sao bệnh nhân có thể an tâm nằm viện ở đây được?”
Đới Lâm càng cảm thấy bệnh viện này thật đáng sợ và lợi hại.
Cuối cùng, Triệu Xá dừng bước.
Anh ta đưa kẽ hở ngón tay lại gần.
"Tiểu Đới, đứng yên."
Giọng của Triệu Xá bắt đầu trở nên nghiêm trọng:
"Có thể sẽ có một chút phiền toái."
Sau đó, anh ta cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
"Trần Chủ Nhiệm... Ta là Triệu Xá ở Khoa Ác Quỷ, Khoa nội trú tầng năm nơi này có chút tình huống."
"Có tình huống gì?"
"Tại hành lang trước cầu thang tầng năm, ta vừa dò thấy dấu vết quỷ hoạt động... Nhưng Chú Vật trong hành lang lại không có phản ứng, có điểm khác thường. Có thể là thuộc về oán linh không điển hình, cũng không loại trừ khả năng là lệ quỷ. Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì hy vọng làm phiền các ngươi tới trợ giúp một lần."
"Chúng ta đang tuần tra ở phòng bệnh ICU, sẽ xuống ngay. Nhưng từ tầng sâu không gian gấp khúc để đi ra thì cần chút thời gian."
"Không sao, ta có thể xử lý được một chút."
Sau khi cúp máy, anh ta quay sang nói với Đới Lâm:
"Tiểu Đới, đừng cử động, cũng đừng lùi về phía sau."
Đới Lâm thực ra cũng không thể rút lui khỏi đây, bởi vì hắn nhận thấy rằng chỉ cần hắn lui về phía sau, không gian lỗ đen của Đôi Mắt Quỷ sẽ sản sinh ra một loại phản phệ mãnh liệt đối với hắn.
Chú Vật phản phệ là tình huống mà bác sĩ không thể tránh khỏi, bởi vì bản thân chúng là phong ấn nguyền rủa quỷ hồn, mà nguyền rủa thì vĩnh viễn sẽ tấn công phong ấn. Giống như phản ứng sau khi cấy ghép nội tạng, sự phản ứng có thể ức chế bằng thuốc nhưng không thể loại bỏ hoàn toàn. Do đó, các bác sĩ mỗi tháng đều phải đến Trung tâm Chú Vật để kiểm tra sức khỏe, đảm bảo rằng nguyền rủa không phát sinh dấu hiệu cắn trả.
Đôi Mắt Quỷ này... có ý chí tự thân! Chúng không cho phép Đới Lâm rời đi. Đồng thời, ý chí đó cũng đang cảnh cáo Đới Lâm rằng: chúng có thể phản phệ và phá vỡ phong ấn, triệt để giết chết hắn!
Vì thế, Đới Lâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Triệu Xá.
Hắn phát hiện, Triệu Xá đang mở rộng bàn tay đến cực hạn, sau đó tiếp tục kiểm tra từng khe hở của ngón tay. Anh ta không ngừng khép lại rồi lại mở ra khe hở ngón tay.
Khoảng một phút sau, anh ta nhíu mày nói:
"Lại không tra ra được tung tích, đi đâu mất rồi?"
Nghe Triệu Xá nói vậy, Đới Lâm thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng của Long Viễn:
"Bác sĩ Triệu, có chuyện gì vậy?"
Hóa ra là Long Viễn đã tới. Nguyên nhân là anh ta thấy Triệu Xá và Đới Lâm chậm chạp chưa trở về, nên tới kiểm tra.
Triệu Xá liền kể rõ tình huống cụ thể cho Long Viễn.
"Chẳng lẽ là lệ quỷ?"
Sắc mặt Long Viễn trở nên nghiêm trọng:
"Nếu đúng là như vậy, an bài ở phòng bệnh thường cũng không thích hợp! Nếu tối nay Mai Viện trưởng trực ca thì tốt rồi... Ài, quên đi, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích. Bác sĩ Triệu, chi bằng chúng ta rút lui trước, chờ đám người Trần Chủ Nhiệm tới?"
Triệu Xá lắc đầu:
"Không được, khi chúng ta rút lui, lệ quỷ sẽ có cơ hội tốt nhất để phát động công kích. Việc sử dụng Chú Vật rất chú ý thời cơ, ta sẽ kiểm tra cầu thang phía trước, còn bác sĩ Long, ngươi tạm thời trụ lại ở đây."
"Tốt, ngươi cẩn thận."
Long Viễn biết Triệu Xá là bác sĩ của Khoa Ác Quỷ, nếu là lệ quỷ, thì bác sĩ Khoa Ác Quỷ chắc chắn chuyên nghiệp hơn anh ta, một bác sĩ Ngoại Khoa Oán Linh, rất nhiều. Dù sao thì ác quỷ cũng được xem là một loại lệ quỷ đặc thù.
"Ta biết rồi, ừm, Tiểu Đới, ngươi đi theo sau bác sĩ Long."
Sau đó, Triệu Xá xoa xoa hai tay, rồi đi về phía cầu thang.
Hành lang của Khoa nội trú tương đối hẹp và dài, nhưng thực tế xung quanh hành lang có không ít Chú Vật được bố trí, chúng có thể tự động phát động nguyền rủa mà không tổn thương đến bác sĩ, nhưng khi oán linh đi qua, chúng sẽ tự động bị công kích.
Dọc đường, anh ta bắt đầu thì thầm:
"Lão bà, lão bà, em phù hộ cho anh, nhất định phải phù hộ cho anh nha. Nếu như anh xảy ra chuyện thì về sau sẽ không còn ai rửa chân, bóp chân cho em nữa... Mỗi tháng, điểm linh liệu anh nhận được cũng không thể đưa cho em được nữa... Em phải phù hộ cho anh nha..."
Tiền lương của bác sĩ chính là điểm linh liệu (điểm chữa bệnh tâm linh).
"Giả vờ, giả vờ, cứ giả vờ đi!"
Long Viễn khoanh tay nói với Triệu Xá:
"Lần nào đến đoạn này ngươi cũng vậy. Nếu thật có chuyện xảy ra với ngươi tại đây, thì ta sẽ dựng ngược cho ngươi xem."
Triệu Xá quay đầu liếc nhìn Long Viễn một lần nữa:
"Ừm... Lão bà, nếu không thì em nhân tiện phù hộ cho bác sĩ Long một lần luôn nhé..."
"Ngươi cút ngay đi!"
Cuối cùng, Triệu Xá vượt qua đoạn không gian này và tiến tới cầu thang.
Cửa cầu thang lúc này đã đóng chặt.
Ở đó, Triệu Xá chợt thấy trên mặt đất có một dấu giày đầy máu!
Vừa rồi... Nơi này có giày?
"Ai nha nha... Cái này..."
Triệu Xá cẩn thận tới gần, mở tay ngón tay trái, dần dần nhìn qua kẽ ngón tay, sau đó nhặt chiếc giày lên bằng tay phải.
"Thứ này...
Bỗng nhiên, mắt anh ta mở trừng trừng khi thấy máu tươi chảy ra từ trong chiếc giày.
"Ta kháo. .. Ông đây dầu gì cũng là bác sĩ Khoa Ác Quỷ, ngươi chỉ có thể hù doạ được bệnh nhân mà thôi, dám cầm tới dọa ông đây sao?"
Anh ta tiếp tục mở bàn tay trái, sau đó cầm lấy nắm cửa và mở ra. Trong chớp nhoáng, anh ta nhanh chóng thu hồi tay phải, rồi thực hiện một động tác kỳ quái.
Triệu Xá đem ngón trỏ phải cắm vào kẽ hở giữa ngón áp út và ngón giữa tay trái, rồi chỉ về phía trước!
"Ta biết, ngươi muốn giết người bên trong phòng bệnh!"
Triệu Xá chậm rãi bước vào trong cầu thang, vừa đi vừa thì thào:
"Quỷ hồn bình thường cũng sợ ngươi, cho nên chúng mới chạy trốn. Nhưng nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy ra đây, ta và ngươi một chọi một!"
Triệu Xá vừa dứt lời, trong hành lang cũng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Ai... Chậc, chậc. Tìm một con quỷ để giao tiếp khó như vậy sao?"
Là một bác sĩ điều trị, dù anh ta chưa thực hiện phẫu thuật, nhưng vẫn rất có kinh nghiệm trong việc khám và chữa bệnh. Tình huống như thế này dù ít gặp, nhưng không phải là chưa từng xảy ra.
Vấn đề duy nhất là, nơi này chỉ là phòng bệnh thường, không phải là nơi bất khả xâm phạm như Khoa ICU. Anh ta đến đây chỉ để giúp đỡ làm nhiệm vụ mà thôi!
"Ngươi không đi ra?"
Trong hành lang tối om, không có bất kỳ âm thanh nào, cũng không có bất kỳ dấu vết nào.
Sau đó, anh ta cảm thấy có vật gì đó đụng vào đầu mình, rồi toàn bộ khuôn mặt bị che kín!
Triệu Xá lập tức nhanh chóng gạt bỏ vật trên đầu xuống! Khi nhìn kỹ hơn, anh ta nhận ra đó là một chiếc áo blouse trắng!
Anh ta lập tức nhặt chiếc áo blouse trắng lên, và thấy trên đó có thẻ tên:
"Bác sĩ Khoa Ác Quỷ Triệu Xá!"
Triệu Xá nhìn xuống người mình, mới phát hiện rằng chiếc áo blouse trắng đã không còn ở trên người mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận