Bắt Đầu Tiên Đế Tu Vi, Ba Mươi Năm Sau Thu Đồ Nữ Đế
Bắt Đầu Tiên Đế Tu Vi, Ba Mươi Năm Sau Thu Đồ Nữ Đế - Chương 22: Phách lối (length: 9104)
Hai trận luận võ của Thất Tinh tông có thể nói là long trời lở đất, trong nháy mắt đốt cháy nhiệt tình của toàn bộ người xem, đẩy không khí hiện trường lên cao trào chưa từng có! Toàn bộ đấu trường phảng phất bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tất cả mọi người đắm chìm trong những trận chiến kịch liệt này.
Mọi người thì thầm với nhau, nghị luận ầm ĩ, đối với những trận quyết đấu phấn khích bất ngờ cảm thấy khiếp sợ tột độ.
Bọn hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, 30 năm qua phải chăng chỉ là một sự ngụy trang, một loại cố ý tạo dựng sự suy bại? Phải biết, danh tiếng của Thất Tinh tông đã từng uy chấn thiên hạ, đây chính là sự tồn tại có thể trấn áp cả một thời đại! Bây giờ lại thể hiện ra thực lực cường đại như vậy, làm sao có thể không khiến người kinh thán và suy tư?
Các đệ tử của Thất Tinh tông càng thêm hăng hái, ai nấy đều nóng lòng muốn thử. Trải qua thời gian dài khổ luyện, bọn hắn cảm giác sâu sắc công lực của mình đã tăng tiến vượt bậc, lúc này chính là thời cơ tuyệt vời để thi triển tài năng, thừa thắng xông lên.
Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa một ước mơ – mượn cơ hội khó có này để nhất cử thành danh, khiến thế nhân biết đến uy danh của Thất Tinh tông và phong thái của chính mình.
Cùng lúc đó, các trưởng lão của các thánh địa khác thì sắc mặt ngưng trọng ngồi một bên, trong lòng âm thầm tính toán. Đối mặt với thế công sắc bén của Thất Tinh tông như vậy, bọn hắn không thể không cân nhắc có nên điều động đệ tử cốt cán của bổn môn ra sân để trấn áp chút kiêu ngạo của Thất Tinh tông hay không.
Ngay lúc này, Khương Vô Danh uể oải tỉnh lại, duỗi một cái lưng mỏi, dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm, bắt đầu quan sát xung quanh. Hắn không khỏi lẩm bẩm: "Đại hội này sao vẫn chưa đấu xong vậy? Chậm quá rồi đi!"
Lâm Thanh Tuyết, người luôn túc trực bên cạnh, nghe thấy sư tôn tỉnh lại lại than thở liền vội bước lên phía trước đáp lời: "Bẩm sư tôn, hiện tại đã tỷ thí xong hai trận rồi ạ, mà lại đều là Thất Tinh tông chúng ta thắng. Bất quá vì số người dự thi đông đảo, muốn kết thúc hoàn toàn đại hội luận võ này, e là phải đợi thêm hai ngày nữa."
"Cái gì? Thế mà còn cần hai ngày! Vậy chẳng lẽ ta lại phải ngủ ở đây thêm hai ngày nữa sao? Nơi này cũng không phải là chỗ tốt để người ta ngủ yên giấc."
Khương Vô Danh vừa nhíu mày, vừa lẩm bẩm trong miệng. Ngay sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy, bước về phía trước hai bước, ánh mắt hướng về phía các trưởng lão đến từ các thánh địa.
Chỉ thấy Khương Vô Danh hắng giọng, cao giọng nói: "Chư vị, ta đột nhiên nghĩ ra một ý kiến. Mọi người xem, quy tắc tỷ võ lần này thật sự quá rườm rà, phải để các tuyển thủ từng người lên đài so tài.
Hay là thế này đi, ta vừa hay có hai đồ đệ đắc ý, đệ tử các tông có thể cùng nhau lên đài khiêu chiến bọn hắn. Chỉ cần có thể chiến thắng đồ nhi của ta, Thất Tinh tông sẽ chủ động từ bỏ quyền tranh đoạt danh ngạch lần này, không biết ý của các vị thế nào?"
Lời này vừa thốt ra, giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, mọi người ở đây trong nháy mắt bị làm cho sửng sốt. Cho dù là những vị trưởng lão đức cao vọng trọng hay là những đệ tử trẻ tuổi đầy khí thế, đều không ngoại lệ trợn mắt nhìn Khương Vô Danh, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và bất mãn.
Có người không nhịn được thấp giọng mắng: "Gã này cũng quá ngông cuồng rồi! Vậy mà lại coi trời bằng vung như vậy, quả thực là không thèm để ai vào mắt mà!"
Trong chốc lát, toàn bộ đấu trường lâm vào một bầu không khí căng thẳng và nồng nặc mùi thuốc súng.
Bảy tông trưởng lão biết thực lực của Khương Vô Danh, giận mà không dám nói gì. Sợ hắn chuyện Yêu Đế trước kia mà tìm bọn hắn tính sổ.
Còn Dược Linh Tử tuy nói có giao tình với lão tông chủ Thất Tinh, nhưng cũng chỉ là giao tình với ông ấy mà thôi. Thấy tên tiểu bối này lại dám lớn lối như vậy, liền cẩn thận quan sát Khương Vô Danh.
Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là, thân là Đại Đế mà hắn lại không nhìn rõ tu vi của Khương Vô Danh. Thần thức quét qua chỉ thấy đó là một người bình thường. Tuy nhiên hắn biết chuyện Yêu Đế trước đó, nhưng hắn lại không biết là Khương Vô Danh đã ra tay, mà tưởng là do nội tình của Thất Tinh tông.
Bảy vị trưởng lão của thánh địa cũng không dám hé lộ chuyện về Khương Vô Danh.
Đại trưởng lão của Thánh Đạo tông Lâm Mệnh cũng không dò xét ra tu vi của Khương Vô Danh, dùng thần niệm hỏi Dược Linh Tử. Đáp lại là hắn cũng không dò ra được tu vi. Trong thoáng chốc, Lâm Mệnh cảm thấy bất an, nghĩ rằng sự biến đổi của Thất Tinh tông có lẽ bắt nguồn từ Khương Vô Danh này.
Lập tức truyền âm cho tông chủ của mình, Đại Đế mạnh nhất đương thời – Trần Hiền Long.
Trần Hiền Long đang bế quan từ từ mở mắt ra, cảm nhận được tin tức Lâm Mệnh truyền đến.
Việc Thất Tinh tông suy yếu trong 30 năm qua, hắn cũng đã bí mật điều tra, lão tổ biến mất, nội tình cơ bản là không có gì. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thả nội gián vào Thất Tinh tông, còn chín thánh địa khác đều có gián điệp hắn sắp xếp.
Để từ đó trợ giúp dã tâm nhất thống Đạo Môn của hắn.
Vị Thiên Xu phong chủ này, kẻ được bổ nhiệm vào lúc nguy nan, lúc trước hắn cũng quan sát qua, cũng chỉ là một phàm nhân không chút tu vi mà thôi. Bây giờ lại lấy hắn làm trung tâm, thật thú vị.
Hắn đi đến không trung Lôi đài Tiên Ma, ẩn mình trên mây, đến cả Dược Linh Tử cũng không cảm nhận được.
Đáng tiếc là, khi Khương Vô Danh đến Thánh Đạo tông này, đã quét một lượt toàn bộ tông môn. Mấy lão tổ mấy Đại Đế đều rõ mồn một. Nhất cử nhất động của Trần Hiền Long đều nằm trong mắt Khương Vô Danh.
Trần Hiền Long quan sát Khương Vô Danh vẫn giống như trước đây, một phàm nhân không có tu vi. Ngược lại là hai đồ đệ kia, đều là những thiên kiêu mang tư chất Đại Đế. Đến lúc tiêu diệt Thất Tinh tông, có thể thu phục hai người này.
Hai người bọn họ cũng chỉ mới nửa bước Phản Hư cảnh, thánh tử Lôi Chấn Hồn của hắn cũng vậy, vậy mà muốn chiến quần hùng, cũng không xem lại thực lực của mình.
Sau đó, truyền âm cho Lâm Mệnh, có thể để cho các thánh địa khác tiêu hao bọn họ, sau cùng sẽ để Lôi Chấn Hồn trấn áp. Còn Khương Vô Danh thì không cần quan tâm.
Nhận được truyền âm, Lâm Mệnh giận dữ mắng Khương Vô Danh: "Ngươi có ý gì đây? Xem thường các đại thánh địa chúng ta sao? Không khỏi cũng quá ngông cuồng rồi."
"Ngông cuồng cũng cần có vốn, đánh một trận chẳng phải sẽ biết thôi sao." Khương Vô Danh thản nhiên nói.
"Vương Diễm!"
"Đệ tử có mặt." Chỉ thấy Vương Diễm thân hình lóe lên, như một tia chớp nhanh chóng bước ra, vững vàng rơi xuống trên Lôi đài Tiên Ma. Dáng người hắn thẳng tắp, xung quanh tỏa ra khí tức cường đại, khiến người khác không dám khinh thường.
"Trong số các ngươi, nếu có ai muốn đánh một trận với ta, đều có thể xuống đây, dù số lượng bao nhiêu, ta đều có thể dùng sức một mình trấn áp." Vương Diễm bá khí vô song cao giọng hô, thanh âm như chuông đồng vang vọng, chấn động đến lỗ tai của mọi người xung quanh.
Đứng dưới đài, Lâm Mệnh thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh không dễ phát hiện, sau đó quay sang nhìn đám người xung quanh, lớn tiếng nói: "Chư vị, có ai bằng lòng xuất thủ giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một chút không?"
Thế nhưng, lúc này dưới sân lại hoàn toàn im lặng. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Thánh Đạo tông rõ ràng không muốn phái đệ tử của mình lên đài mà hy vọng người của các môn phái khác đi dò xét trước, làm bia đỡ đạn.
Mà ngoại trừ Thánh Đạo tông và Dược cốc ra, các đệ tử của các đại môn phái khác đều đã nhận được dặn dò của trưởng lão, nghiêm lệnh cấm giao đấu với hai đệ tử của Khương Vô Danh. Vì vậy, khi chưa được trưởng lão của tông môn cho phép, không ai dám tùy tiện ứng chiến.
Vương Diễm thấy tình hình này, nụ cười trào phúng trên mặt càng sâu, hắn cười lạnh, tiếp tục nói: "Thế nào, chẳng lẽ các vị đều nhát gan như vậy sao? Chẳng lẽ đã bị sức chiến đấu của Thất Tinh tông ta dọa cho đến hồn phi phách tán rồi sao?"
Lời này vừa nói ra, khung cảnh vốn yên ắng nhất thời trở nên có chút hỗn loạn.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn vang lên, một bóng người màu xanh từ vị trí của Thanh Vân tông phi thân lên, như một con chim ưng mạnh mẽ, thẳng tắp hướng về Lôi đài Tiên Ma đánh tới.
Người tới chính là kiếm tử của Thanh Vân tông, chỉ thấy hắn tay cầm trường kiếm, mũi kiếm trực chỉ Vương Diễm, phẫn nộ quát: "Cuồng vọng tiểu nhi, đừng có mà ăn nói ngông cuồng, để bản kiếm tử đây đến xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể trấn áp được ta!"
Mọi người thì thầm với nhau, nghị luận ầm ĩ, đối với những trận quyết đấu phấn khích bất ngờ cảm thấy khiếp sợ tột độ.
Bọn hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, 30 năm qua phải chăng chỉ là một sự ngụy trang, một loại cố ý tạo dựng sự suy bại? Phải biết, danh tiếng của Thất Tinh tông đã từng uy chấn thiên hạ, đây chính là sự tồn tại có thể trấn áp cả một thời đại! Bây giờ lại thể hiện ra thực lực cường đại như vậy, làm sao có thể không khiến người kinh thán và suy tư?
Các đệ tử của Thất Tinh tông càng thêm hăng hái, ai nấy đều nóng lòng muốn thử. Trải qua thời gian dài khổ luyện, bọn hắn cảm giác sâu sắc công lực của mình đã tăng tiến vượt bậc, lúc này chính là thời cơ tuyệt vời để thi triển tài năng, thừa thắng xông lên.
Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa một ước mơ – mượn cơ hội khó có này để nhất cử thành danh, khiến thế nhân biết đến uy danh của Thất Tinh tông và phong thái của chính mình.
Cùng lúc đó, các trưởng lão của các thánh địa khác thì sắc mặt ngưng trọng ngồi một bên, trong lòng âm thầm tính toán. Đối mặt với thế công sắc bén của Thất Tinh tông như vậy, bọn hắn không thể không cân nhắc có nên điều động đệ tử cốt cán của bổn môn ra sân để trấn áp chút kiêu ngạo của Thất Tinh tông hay không.
Ngay lúc này, Khương Vô Danh uể oải tỉnh lại, duỗi một cái lưng mỏi, dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm, bắt đầu quan sát xung quanh. Hắn không khỏi lẩm bẩm: "Đại hội này sao vẫn chưa đấu xong vậy? Chậm quá rồi đi!"
Lâm Thanh Tuyết, người luôn túc trực bên cạnh, nghe thấy sư tôn tỉnh lại lại than thở liền vội bước lên phía trước đáp lời: "Bẩm sư tôn, hiện tại đã tỷ thí xong hai trận rồi ạ, mà lại đều là Thất Tinh tông chúng ta thắng. Bất quá vì số người dự thi đông đảo, muốn kết thúc hoàn toàn đại hội luận võ này, e là phải đợi thêm hai ngày nữa."
"Cái gì? Thế mà còn cần hai ngày! Vậy chẳng lẽ ta lại phải ngủ ở đây thêm hai ngày nữa sao? Nơi này cũng không phải là chỗ tốt để người ta ngủ yên giấc."
Khương Vô Danh vừa nhíu mày, vừa lẩm bẩm trong miệng. Ngay sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy, bước về phía trước hai bước, ánh mắt hướng về phía các trưởng lão đến từ các thánh địa.
Chỉ thấy Khương Vô Danh hắng giọng, cao giọng nói: "Chư vị, ta đột nhiên nghĩ ra một ý kiến. Mọi người xem, quy tắc tỷ võ lần này thật sự quá rườm rà, phải để các tuyển thủ từng người lên đài so tài.
Hay là thế này đi, ta vừa hay có hai đồ đệ đắc ý, đệ tử các tông có thể cùng nhau lên đài khiêu chiến bọn hắn. Chỉ cần có thể chiến thắng đồ nhi của ta, Thất Tinh tông sẽ chủ động từ bỏ quyền tranh đoạt danh ngạch lần này, không biết ý của các vị thế nào?"
Lời này vừa thốt ra, giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, mọi người ở đây trong nháy mắt bị làm cho sửng sốt. Cho dù là những vị trưởng lão đức cao vọng trọng hay là những đệ tử trẻ tuổi đầy khí thế, đều không ngoại lệ trợn mắt nhìn Khương Vô Danh, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và bất mãn.
Có người không nhịn được thấp giọng mắng: "Gã này cũng quá ngông cuồng rồi! Vậy mà lại coi trời bằng vung như vậy, quả thực là không thèm để ai vào mắt mà!"
Trong chốc lát, toàn bộ đấu trường lâm vào một bầu không khí căng thẳng và nồng nặc mùi thuốc súng.
Bảy tông trưởng lão biết thực lực của Khương Vô Danh, giận mà không dám nói gì. Sợ hắn chuyện Yêu Đế trước kia mà tìm bọn hắn tính sổ.
Còn Dược Linh Tử tuy nói có giao tình với lão tông chủ Thất Tinh, nhưng cũng chỉ là giao tình với ông ấy mà thôi. Thấy tên tiểu bối này lại dám lớn lối như vậy, liền cẩn thận quan sát Khương Vô Danh.
Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là, thân là Đại Đế mà hắn lại không nhìn rõ tu vi của Khương Vô Danh. Thần thức quét qua chỉ thấy đó là một người bình thường. Tuy nhiên hắn biết chuyện Yêu Đế trước đó, nhưng hắn lại không biết là Khương Vô Danh đã ra tay, mà tưởng là do nội tình của Thất Tinh tông.
Bảy vị trưởng lão của thánh địa cũng không dám hé lộ chuyện về Khương Vô Danh.
Đại trưởng lão của Thánh Đạo tông Lâm Mệnh cũng không dò xét ra tu vi của Khương Vô Danh, dùng thần niệm hỏi Dược Linh Tử. Đáp lại là hắn cũng không dò ra được tu vi. Trong thoáng chốc, Lâm Mệnh cảm thấy bất an, nghĩ rằng sự biến đổi của Thất Tinh tông có lẽ bắt nguồn từ Khương Vô Danh này.
Lập tức truyền âm cho tông chủ của mình, Đại Đế mạnh nhất đương thời – Trần Hiền Long.
Trần Hiền Long đang bế quan từ từ mở mắt ra, cảm nhận được tin tức Lâm Mệnh truyền đến.
Việc Thất Tinh tông suy yếu trong 30 năm qua, hắn cũng đã bí mật điều tra, lão tổ biến mất, nội tình cơ bản là không có gì. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thả nội gián vào Thất Tinh tông, còn chín thánh địa khác đều có gián điệp hắn sắp xếp.
Để từ đó trợ giúp dã tâm nhất thống Đạo Môn của hắn.
Vị Thiên Xu phong chủ này, kẻ được bổ nhiệm vào lúc nguy nan, lúc trước hắn cũng quan sát qua, cũng chỉ là một phàm nhân không chút tu vi mà thôi. Bây giờ lại lấy hắn làm trung tâm, thật thú vị.
Hắn đi đến không trung Lôi đài Tiên Ma, ẩn mình trên mây, đến cả Dược Linh Tử cũng không cảm nhận được.
Đáng tiếc là, khi Khương Vô Danh đến Thánh Đạo tông này, đã quét một lượt toàn bộ tông môn. Mấy lão tổ mấy Đại Đế đều rõ mồn một. Nhất cử nhất động của Trần Hiền Long đều nằm trong mắt Khương Vô Danh.
Trần Hiền Long quan sát Khương Vô Danh vẫn giống như trước đây, một phàm nhân không có tu vi. Ngược lại là hai đồ đệ kia, đều là những thiên kiêu mang tư chất Đại Đế. Đến lúc tiêu diệt Thất Tinh tông, có thể thu phục hai người này.
Hai người bọn họ cũng chỉ mới nửa bước Phản Hư cảnh, thánh tử Lôi Chấn Hồn của hắn cũng vậy, vậy mà muốn chiến quần hùng, cũng không xem lại thực lực của mình.
Sau đó, truyền âm cho Lâm Mệnh, có thể để cho các thánh địa khác tiêu hao bọn họ, sau cùng sẽ để Lôi Chấn Hồn trấn áp. Còn Khương Vô Danh thì không cần quan tâm.
Nhận được truyền âm, Lâm Mệnh giận dữ mắng Khương Vô Danh: "Ngươi có ý gì đây? Xem thường các đại thánh địa chúng ta sao? Không khỏi cũng quá ngông cuồng rồi."
"Ngông cuồng cũng cần có vốn, đánh một trận chẳng phải sẽ biết thôi sao." Khương Vô Danh thản nhiên nói.
"Vương Diễm!"
"Đệ tử có mặt." Chỉ thấy Vương Diễm thân hình lóe lên, như một tia chớp nhanh chóng bước ra, vững vàng rơi xuống trên Lôi đài Tiên Ma. Dáng người hắn thẳng tắp, xung quanh tỏa ra khí tức cường đại, khiến người khác không dám khinh thường.
"Trong số các ngươi, nếu có ai muốn đánh một trận với ta, đều có thể xuống đây, dù số lượng bao nhiêu, ta đều có thể dùng sức một mình trấn áp." Vương Diễm bá khí vô song cao giọng hô, thanh âm như chuông đồng vang vọng, chấn động đến lỗ tai của mọi người xung quanh.
Đứng dưới đài, Lâm Mệnh thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh không dễ phát hiện, sau đó quay sang nhìn đám người xung quanh, lớn tiếng nói: "Chư vị, có ai bằng lòng xuất thủ giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một chút không?"
Thế nhưng, lúc này dưới sân lại hoàn toàn im lặng. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Thánh Đạo tông rõ ràng không muốn phái đệ tử của mình lên đài mà hy vọng người của các môn phái khác đi dò xét trước, làm bia đỡ đạn.
Mà ngoại trừ Thánh Đạo tông và Dược cốc ra, các đệ tử của các đại môn phái khác đều đã nhận được dặn dò của trưởng lão, nghiêm lệnh cấm giao đấu với hai đệ tử của Khương Vô Danh. Vì vậy, khi chưa được trưởng lão của tông môn cho phép, không ai dám tùy tiện ứng chiến.
Vương Diễm thấy tình hình này, nụ cười trào phúng trên mặt càng sâu, hắn cười lạnh, tiếp tục nói: "Thế nào, chẳng lẽ các vị đều nhát gan như vậy sao? Chẳng lẽ đã bị sức chiến đấu của Thất Tinh tông ta dọa cho đến hồn phi phách tán rồi sao?"
Lời này vừa nói ra, khung cảnh vốn yên ắng nhất thời trở nên có chút hỗn loạn.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn vang lên, một bóng người màu xanh từ vị trí của Thanh Vân tông phi thân lên, như một con chim ưng mạnh mẽ, thẳng tắp hướng về Lôi đài Tiên Ma đánh tới.
Người tới chính là kiếm tử của Thanh Vân tông, chỉ thấy hắn tay cầm trường kiếm, mũi kiếm trực chỉ Vương Diễm, phẫn nộ quát: "Cuồng vọng tiểu nhi, đừng có mà ăn nói ngông cuồng, để bản kiếm tử đây đến xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể trấn áp được ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận