Bắt Đầu Tiên Đế Tu Vi, Ba Mươi Năm Sau Thu Đồ Nữ Đế

Chương 161: Thần tử Ngọc Giác thực lực kinh khủng

**Chương 161: Thực lực kinh khủng của Thần Tử Ngọc Giác**
Ngọc Giác nhìn Vương Diễm, cười lạnh nói: "Vô tri."
"Coi như ngươi có chiến lực cường hãn, có thể lấy Đạo Vương cảnh địch Đạo Tổ cảnh thì đã sao? Để ta cho ngươi thấy, ta sẽ diệt sát ngươi như thế nào."
Chỉ thấy Ngọc Giác nâng một tay lên, thần uy cuồn cuộn hội tụ, khí tức kinh khủng lan tràn trên thân Ngọc Giác.
Một bàn tay to lớn màu vàng kim hiện lên trên đỉnh đầu Vương Diễm, làm cho không gian xung quanh không ngừng đổ sụp.
"Thần tộc Thần Tử thế mà đã đạt đến nửa bước Hỗn Nguyên cảnh!"
Bất luận là những thiên kiêu liên hợp vây công Tiên Đình, hay các lão tổ quan chiến bên ngoài Thần Thoại chiến trường, đều kinh diễm trước thực lực của Thần Tử Ngọc Giác.
Hỗn Nguyên cảnh tại Hỗn Độn Vũ Trụ đã là cảnh giới xưng tông làm tổ, chỉ cần Thần Thoại chiến trường lần này kết thúc, Ngọc Giác tất nhiên có thể bước vào Hỗn Nguyên cảnh.
"Thần uy, bò trên mặt đất!"
Theo thanh âm thanh thúy xen lẫn một tia cười khinh miệt của Ngọc Giác vang lên, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng giơ tay ngọc lên, trong miệng lẩm bẩm.
Trong nháy mắt, bàn tay to lớn vô cùng, lóe ra kim quang chói mắt kia, tựa như Thái Sơn áp noãn, mang theo uy áp làm người sợ hãi, hung hăng đè xuống phía dưới chỗ Vương Diễm.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe một trận ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên, dường như toàn bộ thiên địa đều vì thế mà rung chuyển.
Cự chưởng màu vàng kim không chút trở ngại, ầm ầm rơi vào trên thân thể Vương Diễm, trong lúc nhất thời bụi mù tràn ngập, đất đá nát tan văng khắp nơi.
Trong chớp mắt, một cỗ dư uy cường đại sôi trào mãnh liệt, không gì địch nổi, lấy cự thủ màu vàng kim làm trung tâm, tàn phá bừa bãi như một cơn cuồng phong, bao phủ bốn phương tám hướng.
Những nơi nó đi qua, mặt đất nứt toác, cỏ cây đổ rạp, ngay cả không khí cũng bị cỗ lực lượng kinh khủng này ép tới phát ra những tiếng rít bén nhọn.
Mọi người xung quanh quan chiến thấy thế, đều biến sắc, ào ào lui nhanh về phía sau, sợ bị cỗ dư uy đáng sợ này lan đến.
Bọn hắn nguyên một đám trợn to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin cùng chấn động thật sâu.
Ai có thể ngờ, vị Thần Tử Ngọc Giác này lại lợi hại như thế, vẻn vẹn chỉ một chiêu xuất thủ đã đánh bại đối thủ, thực lực hắn bày ra quả thực có thể xưng là khủng bố cùng cực.
Ngọc Giác thấy vậy, cũng hài lòng mỉm cười.
Mười năm nay tu luyện bên ngoài Sơn Hải thế giới, tuy chưa thể đi vào, nhưng năng lượng nồng đậm lưu truyền ra bên trong, cùng pháp tắc chi lực đặc hữu của Sơn Hải thế giới, đã giúp Ngọc Giác đạt được sự thăng hoa về chất.
Có thể nói là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ, tồn tại độc nhất vô nhị lúc này.
Đợi dư uy tan đi, mọi người cho rằng Vương Diễm không thể ngăn cản được công kích này, hẳn đã diệt vong, lại thấy Vương Diễm vẫn bình yên đứng tại chỗ.
"Nếu như ngươi chỉ có thực lực như vậy, vậy thì làm ta quá thất vọng rồi."
Vương Diễm thản nhiên nói.
"Vậy ta ngược lại thật ra đã xem nhẹ ngươi, hi vọng tiếp theo đây ngươi vẫn có thể đứng đấy nói chuyện với ta như vậy."
Một chưởng kia của Ngọc Giác vốn là tiện tay tung ra, đón lấy mới là thời gian chân chính để giết hại.
Chỉ thấy Ngọc Giác toàn thân tỏa ra ánh sáng chói lòa màu vàng kim, chói mắt đến mức làm người khác không cách nào nhìn thẳng.
Từng đạo từng đạo phù văn màu vàng kim cổ xưa mà thần bí vờn quanh thân hắn.
Theo một trận tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, Ngọc Giác giống như một tia chớp vạch phá bầu trời, với tốc độ kinh người, nhanh chóng đuổi theo Vương Diễm.
Cùng lúc đó, những phù văn màu vàng kim vờn quanh Ngọc Giác cũng giống như nhận được một loại kích phát nào đó, ào ào khuấy động.
Chúng đan xen, quấn quanh trên không trung, tạo thành một biển phù văn chói lọi, tản mát ra khí tức khủng bố làm người sợ hãi.
Vương Diễm không sợ, đôi mắt hắn kim quang lấp lóe, sau lưng hiện ra một thân ảnh giống hắn như đúc.
Ngồi xếp bằng ở trong thiên địa, đạo vận lưu chuyển, chiếu diệu thế gian, không gì sánh kịp.
Pháp tướng nhìn Ngọc Giác, đưa tay chuẩn bị trấn áp hắn.
Ngay tại lúc này, một tấm đạo đồ bay ra trước mặt Ngọc Giác, không ngừng lớn lên, chống lại bàn tay lớn của pháp tướng.
Ngọc Giác thì tiến đến trước mặt Vương Diễm để đánh nhau.
Mà bên ngoài Thần Thoại chiến trường, các đại thế lực thấy tấm đạo đồ kia của Ngọc Giác, liền sôi trào lên.
"Đó là một trong ngũ đại sáng thế chí bảo, Giới Địa Đồ."
"Đúng là Giới Địa Đồ, bất quá chỉ là một đạo bí thuật."
Lão tổ Thần tộc cung kính nhìn tấm đạo đồ kia, Thần tộc bọn hắn vốn là do Chủ Thần sử dụng Giới Địa Đồ sáng tạo ra.
Thần tộc đã có thể thuần thục sử dụng đạo bí thuật này, không hổ là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ.
Hai người giao chiến trăm chiêu, Vương Diễm bị đánh bay ngược ra sau.
May ra Trương Ân Tứ nhanh tay, đỡ lấy hắn.
"Các ngươi, người của Tiên Đình, vẫn là cùng lên đi, một mình không đủ cho ta đánh."
Ngọc Giác cực kỳ trào phúng Vương Diễm bọn hắn, tuy chín người bọn hắn có thực lực cường đại, có thể vượt cấp chiến đấu.
Nhưng so với Ngọc Giác vẫn là kém hơn một chút, mà kém ở chỗ thời gian.
Cho chín người bọn hắn thêm một khoảng thời gian, tất nhiên có thể đuổi kịp Ngọc Giác.
Những người xung quanh quan chiến đều cảm thán sự cường đại của Thần Tử Ngọc Giác, hai vị truyền thừa của Quỷ tộc, Vu tộc cũng nhận thức được chênh lệch giữa mình và Ngọc Giác.
Nguyên bản, bọn hắn so với Ngọc Giác, tuy yếu hơn hắn một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Hiện tại xem ra chênh lệch là một khoảng cách to lớn.
Lâm Thanh Tuyết mấy người, sau khi phát giác Ngọc Giác ẩn chứa thực lực cường đại, trong lòng tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có chút do dự nào.
Chỉ thấy chín người này ăn ý liếc nhau, lập tức đồng thời thôi động các loại đạo pháp tu luyện được, không chút do dự, cùng nhau xông về phía Ngọc Giác.
Trong chốc lát, chỉ nghe từng trận tiếng oanh minh vang lên, các loại ánh sáng lập loè chói mắt.
Giữa hai bên triển khai một trận giao phong vô cùng kịch liệt, những đạo pháp chói mắt kia tựa như lưu tinh xẹt qua chân trời, mang theo uy thế vô tận, phóng về phía đối phương.
Đối mặt với công kích hợp lực đến từ chín người, Ngọc Giác nguyên bản còn có chút khinh thị đối thủ, giờ phút này rốt cục bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Nó tản ra thần huy sáng chói quanh thân, từng đạo từng đạo thần thông đạo pháp Thần tộc thần bí mà cường đại được nó liên tiếp thi triển ra.
Những thần thông đạo pháp này có uy lực kinh người, mỗi một đạo đều dường như có thể hủy thiên diệt địa, va chạm mãnh liệt với thế công của Lâm Thanh Tuyết đám người, bộc phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.
Cho dù là như vậy, Ngọc Giác cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Đây chính là thực lực nửa bước Hỗn Nguyên cảnh, có khác biệt bản chất so với Đạo Tổ cảnh.
Song phương lúc này, người này cũng không thể làm gì được người kia, đám người xung quanh thì chuẩn bị tùy thời hành động, phát động đánh lén vào người của Tiên Đình.
Ngay trong lúc song phương giao tranh ác liệt, Thần Thoại chiến trường phát sinh động tĩnh to lớn.
Thanh thế to lớn, khu vực trung tâm phát ra thần quang rạng rỡ.
"Trận pháp bị thúc giục?"
"Bọn hắn coi như góp nhặt đủ huyết dịch, nhưng không có mệnh lệnh của ta, cũng không thể tự tiện mở ra."
Ngọc Giác nhìn về phía khu vực trung tâm, thầm nghĩ.
Sau đó, hắn nhìn về phía Vương Diễm bọn hắn: "Lần này tạm tha cho các ngươi, lần sau sẽ đến thanh tẩy."
Nói xong liền hướng về khu vực trung tâm.
Khu vực trung tâm đã mở ra, hắn phải đi lấy di vật mà Thần tộc bọn hắn để lại.
Người của hai tộc Quỷ, Vu thấy Thần Tử Ngọc Giác đột nhiên rời đi, cũng biết khu vực trung tâm đã mở, lập tức bay về nơi xa.
Những người còn lại thấy thế, động tĩnh này hẳn là có bí bảo xuất thế, cũng theo hướng khu vực trung tâm mà đi.
Về phần người của Tiên Đình, trong thời gian ngắn không bắt được bọn hắn, không bằng đi tranh đoạt bí bảo kia, liền không quan tâm đến bọn hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận