Bắt Đầu Tiên Đế Tu Vi, Ba Mươi Năm Sau Thu Đồ Nữ Đế

Chương 172: Hỗn chiến mở ra

**Chương 172: Hỗn chiến mở màn**
"Ngươi chính là Thần tử Ngọc Giác của Thần tộc?"
Phong Hình cất tiếng hỏi, ánh mắt dừng lại trên bộ phục sức hoa lệ của Ngọc Giác, tương tự như những thiên kiêu Thần tộc khác.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức cường đại phát ra từ Ngọc Giác, nhưng vẫn giữ vững sự tự tin có thể bắt giữ hắn.
"Không ngờ một tên thổ dân như ngươi lại biết đến ta, coi như cũng có chút nhãn lực."
"Ta cho ngươi một cơ hội quy thuận ta, đem Hỗn Độn Thụ hai tay dâng lên, ta có thể đưa ngươi rời khỏi bí cảnh này, ngao du trong Hỗn Độn."
"Thần tộc ta chính là chúa tể trong Hỗn Độn, sở hữu nội tình khủng bố mà ngươi không cách nào tưởng tượng được."
Thần tộc Ngọc Giác tự tin nói, nếu người trước mặt đã biết danh hào của hắn, vậy hẳn phải biết địa vị của Thần tộc trong Hỗn Độn.
Thu phục được một kẻ có thực lực cường đại cũng có thể gia tăng thêm chiến lực cho hắn.
Những thổ dân này bị vây khốn trong bí cảnh vô số kỷ nguyên, chắc chắn vô cùng khao khát được rời khỏi nơi này.
Mà bên ngoài bí cảnh, chỉ có Thần tộc bọn hắn phái người bao vây Man Hoang bí cảnh, Tiên Đình cùng Phong Tử hiệp hội đều không cử bất kỳ ai ra ngoài.
Cho nên, những thổ dân Man Hoang bí cảnh này muốn rời khỏi nơi đây, nhất định phải thông qua sự đồng ý của Thần tộc, nếu không đừng hòng bước ra nửa bước.
"Làm càn, lại dám ăn nói xấc xược với thiếu cốc chủ như vậy, ngươi đã tự tìm đường chết."
Một tên tùy tùng phía sau Phong Hình giận dữ quát.
Phong Hình lại cười nói: "Thật ngông cuồng, đám người Thần tộc các ngươi cũng chỉ là một đám cá tạp nham, không đỡ nổi một chưởng của ta."
"Mà ngươi chẳng qua là một con cá lớn hơn một chút mà thôi."
Thần tử Ngọc Giác sắc mặt bình thản, nhưng trong mắt thoáng hiện lên một tia sát ý, lạnh lùng nói:
"Nói như vậy, những người Thần tộc không hiểu vì sao t·ử v·ong kia đều là do ngươi g·iết, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho sự vô tri của mình."
Trước đó, khi Ngọc Giác biết được những thiên kiêu Thần tộc phân tán ra ngoài, đã rất lâu không thấy truyền tin tức về, lại phái người đi tìm kiếm.
Chỉ thấy một đống hài cốt nằm rải rác trên đất, bọn hắn cho rằng những người kia đã khởi động một cấm chế nào đó mà chết, không ngờ lại bị người này g·iết c·hết.
Dám g·iết người của Thần tộc, nhất định phải trả giá bằng máu.
Ngọc Giác trên thân tản ra vô tận sát ý, tựa như một cơn bão táp ngút trời, trực tiếp bao phủ lấy Phong Hình.
Trong khoảnh khắc, cả hai liền giao chiến kịch liệt, trời đất mù mịt, phong vân biến sắc!
Mỗi lần giao phong giữa bọn họ tạo ra dư chấn làm cho không gian xung quanh rung chuyển, dường như toàn bộ thế giới đều bị cuốn vào trận chiến kinh thiên động địa này.
Cùng lúc đó, người của hai bên cũng không hề yếu thế, ào ào giương binh khí và pháp bảo của mình, triển khai một trận hỗn chiến kinh tâm động phách.
Ngọc Giác và Phong Hình, thực lực của bọn họ có thể nói là ngang tài ngang sức, đều là nắm giữ tu vi cảnh giới thâm bất khả trắc.
Mà các loại cổ lão đạo pháp bí thuật mà hai người nắm giữ càng làm người ta phải thán phục.
Chỉ thấy Ngọc Giác nhẩm pháp quyết, hai tay nhanh chóng kết ấn, thi triển ra một đạo đạo pháp kinh thiên động địa.
Theo động tác của hắn, trong không trung đột nhiên xuất hiện một con Chân Long to lớn vô cùng, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, nhe nanh múa vuốt gầm thét.
Nó há miệng rộng như chậu máu, phun ra nuốt vào, dường như có thể thôn nạp nhật nguyệt tinh thần, khí thế dồi dào vô cùng đó, như muốn đem Phong Hình trấn áp chém g·iết tại chỗ!
Oanh!
"Cút!"
Chỉ thấy trong hai mắt Phong Hình đột nhiên lóe lên ánh sáng thiểm điện lạnh lẽo thấu xương, mái tóc dài đen nhánh óng ả của hắn như Cự Long màu đen cuồng vũ tùy ý bay lên, cả người tản ra một loại khí thế cường đại và uy áp không gì sánh được!
Cùng lúc đó, quanh thân hắn càng cuộn trào mãnh liệt một cỗ chiến lực vô địch đáng sợ, dường như trên thế gian này không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản bước tiến của hắn!
Phong Hình gầm lên một tiếng giận dữ, bắp thịt cánh tay phải trong nháy mắt gồng lên, tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào ẩn chứa vô tận năng lượng.
Nương theo tiếng rống giận này, hắn bất ngờ tung ra một quyền kinh thiên động địa!
Một quyền này mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, dời non lấp biển ầm vang đánh tới con Chân Long do đạo pháp ngưng tụ phía trước.
Chỉ nghe một tiếng "Phanh" vang vọng, con Chân Long đạo pháp vốn uy phong lẫm liệt, nhe nanh múa vuốt lại bị Phong Hình một kích khủng bố đánh cho nổ tung!
Hóa thành vô số mảnh lưu quang văng ra tứ phía...
Thế nhưng, còn chưa chờ những mảnh lưu quang này hoàn toàn tiêu tán, một bóng hình liền như quỷ mị nhanh chóng áp sát Phong Hình.
Ngọc Giác không nói hai lời, giơ cánh tay lên tung ra một quyền hung hãn oanh kích, thẳng đến yếu huyệt của Phong Hình.
Trong khoảnh khắc, kim quang lập lòe, thao thao bất tuyệt, giống như một vùng biển màu vàng kim sôi trào mãnh liệt ập đến.
Ánh hào quang chói mắt bùng nổ vào thời khắc này cùng với lực lượng cường đại ẩn chứa trong nắm đấm hòa quyện vào nhau, tạo thành một quyền ấn to lớn uy mãnh vô cùng.
Quyền ấn này tựa như một chiếc búa bén xé rách Thanh Thiên, mang theo khí thế sắc bén tiến thẳng không lùi, lao thẳng về phía Phong Hình!
Nơi nó đi qua, hư không cũng rung chuyển, thậm chí còn ẩn ẩn vang lên những âm thanh vỡ vụn, quả nhiên là thần dũng vô cùng, khiến người ta nhìn mà phát khiếp!
Phong Hình vô cùng phấn khích, chiến ý tuôn trào, bật người xông lên, cùng Ngọc Giác quyền đối quyền tấn công mãnh liệt.
Làn da màu đồng cổ của hắn trong trận đấu kịch liệt đã nhuộm đỏ.
Hai người giằng co nhau, lập tức đánh ra thần thông đạo pháp.
Cứ như vậy, song phương liên tục thể pháp đối kháng, không ai làm gì được ai.
Mọi người xung quanh đều lâm vào cuộc chiến hỗn loạn, chỉ có Trương Ân Tứ nấp ở một bên, chuẩn bị tùy thời lấy đi Hỗn Độn Thụ.
Lúc này, càng ngày càng có nhiều người bị Hỗn Độn Thụ hấp dẫn đến, ngay cả người của Phong Tử hiệp hội cũng xuất hiện.
May mắn là mấy người hạch tâm của bọn họ như Trịnh Tu đều không có tới.
Mọi người không ngừng hỗn chiến, Trương Ân Tứ vất vả lắm mới tìm được cơ hội đến gần Hỗn Độn Thụ, liền bị Ngọc Giác và Phong Hình phát hiện, hai người đồng thời tung ra một kích, khiến Trương Ân Tứ không thể không rời xa.
Hai người bọn họ đều giữ lại một chút tâm nhãn, cũng không muốn bản thân tại nơi này đánh đến ngươi c·hết ta sống, để người khác hái được quả đào.
Trương Ân Tứ không phải là không có sức đánh một trận, thậm chí nếu hai người kia cùng vây công hắn, Trương Ân Tứ cũng không sợ.
Chỉ là Hỗn Độn Thụ này là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ai đạt được, nếu không lập tức rời khỏi Man Hoang bí cảnh, thì sẽ bị vô số người truy kích.
Trương Ân Tứ cũng không muốn rời đi quá sớm, cho nên hắn mới muốn lén lút mang đi.
Nơi này không ngừng hỗn chiến, từng đạo pháp bí thuật đánh về phía Hỗn Độn Thụ.
Kích phát ý thức bảo vệ tự thân của Hỗn Độn Thụ, nó trực tiếp biến mất tại chỗ, không ngừng thuấn di, cho đến khi tìm được vị trí an toàn lần nữa.
Mà mọi người thấy vậy, lập tức đuổi theo.
Một số người từ nơi khác chạy đến vừa hay ở bên ngoài gặp Hỗn Độn Thụ, vừa định lấy nó đi, liền có vô số thần thông bay tới.
Lần nữa đuổi theo Hỗn Độn Thụ, một đám người tại Man Hoang tiểu thiên địa này truy đuổi một cái cây.
Tạo thành động tĩnh không thua kém gì so với sóng chấn động mà Hỗn Độn Thụ phát ra trước đó, thu hút càng nhiều người hơn.
Trong đó có cả Trịnh Tu của Phong Tử hiệp hội.
Thấy càng ngày càng nhiều người chạy đến, Trương Ân Tứ thấy tỷ lệ vụng trộm lấy đi Hỗn Độn Thụ rất nhỏ bé, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.
Lúc này, hắn phát hiện dường như có người một mực nhìn hắn từ trong bóng tối, nhưng hắn lại không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Khi hắn nhìn về phía một tên Thần tộc, người kia cũng đang nhìn Trương Ân Tứ, đồng thời nở một nụ cười quỷ dị với hắn.
Trương Ân Tứ nhíu mày, bất quá rất nhanh hắn liền cười đáp lại.
Theo trên thân người kia lộ ra một khí tức vô cùng quen thuộc, Khương Càn Khôn, thân ngoại hóa thân của sư tôn.
Hẳn là một trong vô số phân thân của Càn Khôn trưởng lão, hơn nữa khí tức này bắt đầu lan tràn xung quanh Hỗn Độn Thụ.
Xem ra tỷ lệ chiếm lấy Hỗn Độn Thụ này đã tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận