Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 81
Lần nộp thuế nông nghiệp này, đại đội thôn Lục Gia bận đến sáu, bảy giờ chạng vạng tối mới xem như kết toán rõ ràng. Một đám người lũ lượt trở về đại đội, trên mặt đều nở nụ cười xán lạn.
Đương nhiên, Tô Mạt chưa xem hết toàn bộ nơi này, nhưng cô đã xem gần như đầy đủ. Áng chừng bốn giờ hơn cô đã rút lui theo xe bò kéo đồ.
Sau khi về đến nhà, chú Hữu Điện đẩy xe bò còn giúp Tô Mạt khuân đồ vào trong nhà. Tô Mạt rất cảm kích, ngoại trừ cho hai hào tiền lộ phí còn lấy thêm một nắm kẹo trái cây, để chú ấy mang về nhà cho con cái trong nhà ăn thơm miệng.
Chú Hữu Điện cũng hết sức vui vẻ, cảm thấy con dâu nhà bí thư là người biết làm người.
Ban đêm, Lục Hành Quân về đến nhà, sau khi châm hai cái đèn dầu hoả thì bắt đầu tính sổ sách.
Tính một hồi, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Lưu Ngọc Chi: "Hôm qua em dâu ba mua năm cân trứng gà, em nghĩ có phải em ấy đã mang thai rồi không?"
Lưu Ngọc Chi lập tức ngồi thẳng người: "Không thể nào? Bây giờ mới nửa tháng, sao em ấy biết được?"
"Thế tại sao em ấy mua nhiều trứng gà như vậy làm gì?" Lục Hành Quân nói.
Đầu năm nay, nếu không có việc vui, ai sẽ mua nhiều trứng gà như vậy.
"Em ấy không thể mua cho mình ăn à? Cuộc sống của nhà chú ba khác với chúng ta." Lưu Ngọc Chi liếc một cái, cô ấy còn tưởng rằng mang thai thật nữa đấy.
Với mức độ coi trọng của anh dành cho vợ, còn không phải mỗi tháng sẽ gửi ba bốn mươi đồng về, mua mấy cân trứng gà ăn thì đã là gì, hơn nữa không cần phiếu.
Lục Hành Quân nghĩ một hồi, cũng đúng, cả một mùa đông lận mà, năm cân trứng gà đoán chừng phải tiết kiệm một chút mới ăn được.
Ban đêm, Tô Mạt vẫn đan áo len của cô, về phần vỏ chăn, chờ ngày mai tìm cái cớ để đệm chăn biến mất hợp lý rồi làm tiếp.
Ngày hôm sau, Tô Mạt sau khi chăm sóc vườn rau xong thì đẩy xe đạp lên đường. Ghế sau xe treo hai giỏ trúc, chăn mền và đệm giường được đặt riêng trong hai giỏ.
Lúc đi ngang qua nhà họ Lục, cô đã gặp Lý Nguyệt Nga.
"Mẹ, con đi bưu cục gửi đệm chăn cho bác trai con này, thuận tiện xem xem có bán lê hay không." Tô Mạt nói.
Lý Nguyệt Nga xua tay: "Đi đi."
Tô Mạt đạp xe đi thẳng vào huyện. Lúc đi ngang qua công xã, lại bắt gặp một đại đội đang nộp thuế nông nghiệp, bầu không khí cũng hết sức náo nhiệt. Tô Mạt liếc một cái, trông thu hoạch của đại đội này cũng không kém, có rất nhiều đồ vật.
Đến đoạn đường vắng vẻ không người, Tô Mạt cất đệm chăn bên trong hai cái giỏ, thay đổi thành táo và lê, tiếp đó dùng tấm vải cũ đắp lên, sau đó đạp xe về hướng hợp tác xã mua bán huyện.
Vẫn chờ chị Lưu tại cổng hợp tác xã mua bán như trước, sau đó gửi về nhà cô ấy. Quả táo một giỏ 56 cân, bán 28 tệ; lê một giỏ 50 cân, bán 22.5 tệ.
"Em gái Tô, nếu em còn có hoa quả khác thì cũng có thể đưa cho chị đây. Đã sắp vào đông rồi, những thứ như hoa quả, thân thích sẽ mua trữ nhiều." Chị Lưu nói.
Trái cây của Tô Mạt nhìn là biết không phải trồng ở đây, phẩm chất quá tốt, hẳn là thông qua đường dây ở nơi khác mua được. Có điều đều chung ngành mua đi bán lại, mọi người có tò mò cũng sẽ không hỏi toạc. Chẳng hạn như Tô Mạt, cô cũng sẽ không tin lý do số hàng hóa của cô ấy là được họ hàng chia cho. Mọi người tìm cái cớ nghe xuôi tai là được rồi.
Hành vi này của chị Lưu người sáng suốt nhìn là biết ngay, nhưng cô ấy làm lâu như vậy vẫn chưa bị người ta báo cáo, bắt, hiển nhiên sau lưng đủ cứng.
Bán cho cô ấy, Tô Mạt được bớt việc cũng yên tâm. Tô Mạt suy nghĩ giây lát, nhân tiện nói: "Vậy buổi chiều em mang thêm hai giỏ qua cho chị.”
Cũng không phải Tô Mạt vội vã bán hoa quả ngay, chủ yếu là diện tích không gian hơi thiếu, trống thêm một chỗ cũng tốt.
Hơn nữa, hôm nay thời tiết đã bắt đầu hạ nhiệt độ rồi, đoán chừng tháng mười một sẽ có tuyết rơi. Chờ tuyết rơi rồi, cô sẽ không muốn vào thành phố nữa. Cho nên, hôm nay bán thêm hai giỏ cũng được.
Chị Lưu cười tít cả mắt, thật sự là trái cây của em gái Tô quá đắt khách, mỗi lần vừa bày hàng ra sẽ có tầm hai, ba người chia ra mua sạch sẽ.
Trở lại hợp tác xã mua bán, Tô Mạt thấy bên chỗ bán thịt có không ít người vây quanh thì chen vào.
Quả nhiên trên bàn dài có đặt hai khúc thịt heo to dài, thợ mổ bán thịt đang cắt một cách gọn gàng lưu loát.
Đoán chừng là vì các công xã đều đang nộp thuế nông nghiệp, lượng thịt của trạm thu mua đầy đủ, thế cho nên bây giờ đã mười giờ hơn nhưng vẫn còn nhiều thịt heo thế này. Bình thường, gần như là chỉ mới buổi sáng vừa đến đã bị cướp hết.
Thịt nhiều, Tô Mạt cũng không vội tranh, chờ người vây quanh trước đó đã được chia phần gần xong, lúc này Tô Mạt mới chen vào, vẫy phiếu thịt trong tay nói: "Thợ mổ, cho tôi năm cân."
Trong nháy mắt cô đã rước lấy vô số ánh nhìn hằm hằm, số thịt này trông đã không nhiều nữa, nhưng người này mới mở miệng là đòi mua năm cân, đừng để đến lượt bọn họ thì đã hết sạch.
Tô Mạt cười he he: “Ngại quá, trong nhà có việc mừng. Phiếu thịt này cũng là trong nhà tích lũy hai, ba tháng, cũng chỉ vì hôm nay thôi."
Thời bây giờ, mỗi người mỗi tháng sẽ có phiếu thịt nửa cân, hai hoặc ba tấm phiếu dầu.
Trong nhà có việc mừng, người khác cũng không tiện nói cái gì, thợ mổ bán thịt cũng hiền lành, thợ mổ đã cắt cho cô miếng thịt dính tương đối nhiều thịt mỡ.
Tô Mạt đưa phiếu thịt năm cân và bốn tệ sang, thợ mổ dùng giấy cỏ gói thịt lại, giao cho Tô Mạt.
Sau khi Tô Mạt ra khỏi đám đông thì bỏ thịt vào trong giỏ trúc, sau đó xách theo giỏ trúc tìm chị Lưu mua đồ.
Đầu tiên vẫn là vải thô cũ, trực tiếp yêu cầu hai cuộn, để dành cho về sau lúc cần dùng phải đến mua tiếp. Vải bông cũng kéo bốn thước, bông cũng mua ba cân.
Sau đó lại muốn mua thêm hai phích nước bằng vỏ trúc, bàn chải đánh răng kem đánh răng cũng các mua hai cái, khăn mua hai chiếc, hộp cơm nhôm mua hai hộp, chậu tráng men cũng mua hai chậu, giấy đi nhà xí mua một xấp.
Thấy có rong biển, lại mua thêm hai cân. Thời buổi bây giờ muối không thêm i-ốt, đến lúc đó tặng rong biển cho bên chuồng bò, bổ sung chút i-ốt.
Vải thô cũ hai cuộn 30 tệ, vải bông bốn thước 1.12 tệ, bông ba cân 3.45 tệ.
Phích nước vỏ trúc là 2.5 tệ /cái, hai cái 5 tệ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng tổng là 1.4 tệ, khăn mặt tổng 1 tệ, hộp cơm nhôm tổng 2 tệ, chậu tráng men tổng 1.96 tệ, giấy lau 0.5 tệ, rong biển 1.12 tệ/cân, hai cân cần 2.24 tệ.
Chỉ một phen mua lại, tổng cộng đã bỏ ra 48.67 tệ, lại thêm phiếu vải, phiếu công nghiệp và phiếu thực phẩm phụ.
Chị Lưu thấy Tô Mạt mua nhiều như vậy thì cũng có chút giật mình: “Em gái, sao em mua nhiều vậy?"
"Người trong thôn thấy em có xe đạp thuận tiện nên nhờ em mua." Tô Mạt cười nói.
Sau khi mua đủ đồ, Tô Mạt lại đi quán cơm quốc doanh ăn cơm trưa.
Cô chọn một con cá hấp đỏ, một dĩa rau xào, một chén cơm, tổng cộng bỏ ra 1.3 tệ và hai tấm phiếu lương thực.
Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt tản bộ xung quanh một lát, sau đó lại đến khu vực hẻo lánh trước đó, cất đồ bên trong giỏ trúc vào không gian, đổi thành hai giỏ quýt đường.
Chờ đến khi chị Lưu nhìn thấy hai giỏ quýt đường vàng bắt mắt, vừa lớn vừa tròn, con mắt suýt chút đã trừng rớt xuống đất.
Loại hoa quả này chỉ miền Nam mới có. Ở chỗ bọn họ là loại hoa quả hiếm gặp. Loại hoa quả này cũng dễ hỏng, không vận chuyển cẩn thận, không có mối quan hệ mật thiết nào thì sẽ không cho vận chuyển. Xem ra em gái Tô này cũng là người có thực lực có sân sau.
Chị Lưu cầm một quả, lột ra nếm thử. Mùi vị này, thật sự là ngọt thấm đẫm cả lòng.
"Em gái, quýt đường này chị mua của em là sáu hào một cân, em còn bao nhiêu? Chị mua hết, được không?"
Tô Mạt lắc đầu: “Chị ơi, loại hoa quả này hiếm có cỡ nào chị cũng biết, em cũng chỉ có bấy nhiêu. Mình cũng chỉ chừa lại mấy cân nếm thử, còn đâu đã bán cho chị cả rồi.”
"Thật sự không thể bán thêm một ít?"
Tô Mạt lắc đầu, chị Lưu thấy thế cũng không có cưỡng cầu.
Quýt đường là hoa quả nặng kí, hai giỏ tổng cộng 123 cân, thu được 73.8 tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận