Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 455
Canh Trường Thanh 1
Canh Trường Thanh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Tiểu Mạt xuống nông thôn được nửa tháng, cô bất ngờ rơi xuống nước bỏ mình.
Sau khi anh nhận được tin tức thì vô cùng bi thương.
Lúc đó là thời điểm nhà họ Tô khó khăn nhất, vì không muốn ảnh hưởng đến anh Đức và anh Khiêm, anh đã che giấu tin Tiểu Mạt qua đời, tìm một địa điểm tốt ở công xã Hồng Kỳ, nén bi thương chôn cất cô.
Qua lễ tang, anh bị bệnh nặng.
Sau khi khỏi bệnh, anh vùi mình vào công việc nhiều hơn trước kia, mất ăn mất ngủ, cả ngày cả đêm không dám cho bản thân có một giây phút nào rảnh rỗi.
Tất cả mọi người đều khen anh không dứt miệng, cho rằng anh là một người thận trọng, là một cán bộ tốt phục vụ người dân. Cấp trên cũng khen ngợi anh làm tấm gương, dưới sự giúp đỡ của lãnh đạo, tốc độ thăng chức của anh cực nhanh.
Nhưng mà chỉ có anh rõ ràng, anh liều mạng như vậy, ngoài trừ trách nhiệm của bản thân, còn bởi vì tim anh đã thiếu một mảng.
Mỗi khi nhớ lại, anh đau đớn không chịu được, anh không muốn cho bản thân dừng lại, nếu không sự nhớ nhung vô tận và nỗi hối hận sẽ cắn nuốt anh.
Trong mơ dường như anh Khiêm gặp chuyện rất khó giải quyết, cho dù anh được thăng chức nhiều lần, quyền lực không nhỏ, anh và anh Đức vẫn mất ba năm mới đưa được anh Khiêm ra khỏi chuồng bò, trong lúc đó suýt nữa anh Đức còn bị người kéo xuống nước.
Chờ anh Khiêm sửa lại án trở về thành phố, cuối cùng anh mới dám nói chuyện của Tiểu Mạt. Mọi người vô cùng bi thương, anh Khiêm không chịu nổi đả kích, đổ bệnh, vài năm sau thì qua đời vì bệnh tật.
Mà anh vì làm việc lao lực trong nhiều năm, tốn tâm tư trả thù người hại nhà họ Tô, hơn nữa còn bị nỗi bi thương đeo bám, chưa đến bốn mươi tuổi đã qua đời.
Canh Trường Thanh bừng tỉnh khỏi giấc mơ, n.g.ự.c băng bó mơ hồ đau đớn, tạm thời không phân biệt rõ được là thực tại hay mơ.
Chờ hoàn toàn tỉnh táo lại, Canh Trường Thanh ngẫm lại lại thấy buồn cười, không hiểu sao bản thân lại mơ ly kỳ như vậy.
Tiểu Mạt sống rất tốt, không chỉ có sự nghiệp thành công, còn có gia đình viên mãn. Duy chỉ có chồng và con trai đều trong bộ đội, phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, bình thường không thiếu sự lo lắng.
Mà nhà họ Tô cũng không suy yếu như trong mơ, bây giờ đã có xu hướng khôi phục sự phát triển.
Canh Trường Thanh cười, nếu tỉnh rồi, không thể ngủ tiếp nữa, anh vào phòng sách đọc tài liệu.
Anh vừa đọc, không khỏi nghĩ tới giấc mơ kia.
Trong mơ, hàng ngày anh đều hối hận vì không đi gặp Tiểu Mạt sớm, không chuẩn bị mọi thứ cho cô, hại cô còn trẻ mà đã ngã bệnh rơi xuống nước bỏ mạng.
Vậy ở hiện thực thì sao? Anh có hối hận không?
Nếu anh chuẩn bị trước cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt sẽ không rơi xuống nước, sẽ không được Lục Trường Chinh cứu, sẽ không gả cho Lục Trường Chinh như vậy.
Nếu như vậy anh và Tiểu Mạt còn cơ hội không?
Canh Trường Thanh cười chua xót.
Chỉ sợ là không có khả năng.
Khi anh gặp lại Tiểu Mạt ở thôn Lục Gia, ánh mắt cô gái nhỏ nhìn anh đã không còn như trước. Có lẽ cô đã sớm thoát ra khỏi mối tình đầu mới chớm nở, chỉ còn lại sự kính trọng bề trên với anh.
Hơn nữa anh còn là một người nhu nhược, không dám đối mặt với tình cảm của bản thân. Cho dù cô gái nhỏ không thay đổi, chỉ sợ anh cũng không dám thừa nhận.
Anh sợ người khác nói anh là lòng lang dạ sói, chú Trọng Lê cứu anh, nuôi dạy anh như con trai ruột, thế nhưng anh lại mưu mô nhúng chàm cháu gái người ta.
Anh cũng sợ người ta nói anh không quan tâm luân lý làm người, cả nhà họ Tô coi anh như ruột thịt, vậy mà anh lại thích cháu gái nhỏ hơn anh rất nhiều tiểu.
Anh cũng sợ phải đối mặt với sự thất vọng thậm chí là ánh mắt chán ghét của anh Đức và anh Khiếm. Anh sợ cô gái nhỏ chỉ nhất thời có tình cảm với anh, chờ tỉnh táo lại sẽ bỏ đi. Nếu cô gái nhỏ rời khỏi anh, anh không chỉ mất vợ, mà còn mất cả người thân.
Vì vậy lúc trước cô gái nhỏ đối xử với anh bằng sự chân thành và nhiệt tình, muốn làm rõ ràng với anh, anh lại hèn nhát chạy trốn.
Mọi người đều nói Canh Trường Thanh anh mưu lược kiệt xuất, nhìn xa trông lộng, mọi chuyện đều lường trước được, bày mưu nghĩ kế, là nhân vật sinh ra để lãnh đạo. Nhưng thật ra anh chỉ là một kẻ đào ngũ mà thôi.
Quả thật anh là một người yếu đuối như vậy, làm sao có thể đáp lại tình cảm hết sức chân thành như thế của cô.
Cũng may lúc trước anh chạy trốn, bây giờ mọi người còn có thể ở chung hòa thuận như người thân bình thường.
Như thế anh càng nên làm tròn trách nhiệm của một người chú, lấy thân phận người thân ở bên cạnh cô, khi cô cần sự giúp đỡ, anh sẽ yên lặng giúp đỡ.
Như vậy là tốt nhất!
Canh Trường Thanh 2
Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, giấc mơ ngày ấy, suy nghĩ sâu xa ngày ấy như giọt nước trong đại dương, không gây lên gợn sóng nào trong cuộc sống.
Canh Trường Thanh vốn muốn giữ thân phận chú cả đời, che giấu tâm tư của mình, không cho bất cứ ai biết được, nhưng vận mệnh lại trêu đùa anh, hoặc là nói đã cho anh một bước ngoặt bất ngờ,
Chuyện xảy ra đột ngột, không ai ngờ đến, ở một nơi như vậy lại bị người ta cài thuốc nổ. Vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất, Canh Trường Thanh bảo vệ Tô Mạt theo bản năng, chặn toàn bộ sóng va chạm cho cô.
Chờ tiếng nổ mạnh ngừng lại, Canh Trường Thanh chỉ cảm thấy nội tạng đau nhức, đang định nói chuyện thì miệng trào ra chất lỏng tràn đầy vị rỉ sắt. Trực giác nói cho anh biết, sinh mệnh anh sắp cạn dần.
Lúc này người được anh bảo vệ trong lòng cũng đã bò dậy. Khi nhìn thấy anh thì đôi mắt ngập tràn đau thương, vẻ mặt không thể tin được, con ngươi đầy hơi nước, nước mắt rơi xuống.
Canh Trường Thanh muốn nâng tay lau nước mắt cho cô, nhưng anh dùng hết sức vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể khó khăn mở miệng: "Tiểu Mạt, không... không sao, đừng... đừng khóc."
Canh Trường Thanh biết mình không sống nước, gông xiềng trong lòng như đã được phá bỏ, tình cảm mãnh liệt trào dâng, lần đầu tiên anh tham lam nhìn chằm chằm người trước mặt như vậy.
Dường như cô gái nhỏ cảm nhận được ánh mắt khác thường của anh, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Canh Trường Thanh sốt ruột, muốn an ủi, nhưng m.á.u trong miệng lại càng chảy nhiều hơn, mà dường như anh cũng không còn thấy rõ cô gái nhỏ nữa.
"Đừng nói, chú sẽ không sao đâu, hãy kiên trì."
Cô gái nhỏ khóc tới gần anh, hai tay đặt trên người anh, anh có cảm giác trên người không còn đau đớn nữa. Thế nhưng thỉnh thoảng trên mặt vẫn có chất lỏng ấm áp chảy xuống, không biết có phải nước mắt của cô hay không, đáng tiếc trước mắt anh đã đen sầm lại, không nhìn thấy rõ nữa.
"Tiểu Mạt, nếu... chú, lúc trước... không đi... thì thật tốt." Canh Trường Thanh dùng hết sức, lần đầu tiên thể hiện sự hối hận của mình.
Cô gái nhỏ không đáp lại, chỉ là nước mắt càng chảy nhiều hơn.
"Đừng... Đừng khóc, là chú có lỗi, là chú... không xứng."
Đợi một lúc lâu, khi anh hoàn toàn rơi vào bóng đêm, anh nghe được cô gái nhỏ nói.
Cô nói: "Chú Canh, cháu không phải cô ấy, cô gái của chú chưa từng từ bỏ chú."
Chưa từng từ bỏ sao?
Thật tốt!
Nhưng lại không tốt!
Anh chưa từng thể hiện tình cảm trước mặt cô gái nhỏ, nhiêu năm như vậy, chắc hẳn cô gái của anh rất khổ sở...
Đáng tiếc... Anh đã không còn thời gian...
Canh Trường Thanh tỉnh lại ở bệnh viện, thế nhưng bệnh viện này có hơi kỳ lạ, nó hơi cũ, nhưng dụng cụ lại có vẻ rất tiên tiến, hơi giống như nhà kho đông lạnh trong phim khoa học viễn tưởng nước ngoài.
Canh Trường Thanh mới vừa ngồi dậy, có vài người tiến vào, nhìn thấy anh đã ngồi dậy được thì vừa khóc vừa cười, miệng còn ồn ào: "Đội trưởng, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, dọa c.h.ế.t bọn tôi."
Canh Trường Thanh mơ hồ, muốn nói, vừa nâng tay lên thì đột nhiên phát hiện đôi tay này không phải của anh, đôi tay này trẻ hơn tay anh, khớp xương rõ ràng, nhìn rất có lực.
Canh Trường Thanh dấu sự ngạc nhiên, nói dăm ba câu đuổi những người đó đi, lúc này mới vội đi tìm gương để quan sát bản thân.
Mặc dù người trong gương trông giống anh khi còn trẻ, nhưng tuyệt đối không phải anh. Hơn nữa hoàn cảnh nơi này rất kỳ lạ.
Mặc dù nói Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, là một người lớn lên dưới ngọn cờ đỏ, anh không nên tin những thứ này. Nhưng dường như anh thật sự gặp phải chuyện thần bí.
Dù sao Canh Trường Thanh cũng đã từng chìm nổi nhiều năm trong quan trường như vậy, lòng dạ đương nhiên không bình thường, chỉ vài ngày sau, anh đã nắm bắt được tình hình.
Hình như anh đã đi đến một thời không có quỹ tích khác lúc trước, hơn nữa còn là nhiều năm sau đó, xuyên và một người trẻ tuổi tên là Canh Thanh.
Dường như nơi này đang phát mầm bệnh, rất nhiều người biến thành quái vật gọi là "tang thi" ăn thịt người, những người may mắn sống sót thì có siêu năng lực được gọi là "dị năng".
Thân thể Canh Thanh này của anh có dị năng hệ kim, có vẻ tất lợi hại, là đội trưởng của một đội dị năng nào đó.
Sở dĩ Canh Thanh bị thương là vì cứu một người bên căn cứ bên cạnh. Theo như đồng đội của anh nói, lúc anh cứu người trở về chỉ còn chút hơi thở.
Người trong đội dùng dị năng giả chữa lành trị liệu vài ngày cho anh, đưa anh đến khoang trị liệu của căn cứ nằm một tuần, anh mới tỉnh lại.
Sau khi thăm dò tình huống, anh muốn gặp người anh cứu kia, trực giác của anh nói rằng người kia chính là điểm mấu chốt.
Sau đó đồng đội nói cho anh biết đến nay người kia vẫn chưa tỉnh. Chỉ là bọn họ cũng không quen người kia, đương nhiên không thể lấy lõi tinh thể cho cô nằm trong khoang trị liệu, chỉ dùng dị năng giả chữa lành trị liệu đơn giản cho cô, cô vẫn nằm trong phòng bệnh thường của bệnh viện.
Canh Trường Thanh được đồng đội dẫn đến phòng bệnh kia, sau khi nhìn thấy người, anh hoảng hốt.
Người nọ giống Tiểu Mạt tám phần, nhưng người gầy hơn Tiểu Mạt, vẻ mặt cũng vàng vọt, không trắng nõn giống Tiểu Mạt.
Canh Trường Thanh đưa cô về đội, lại bảo người trong đội dùng dị năng giả chữa lành điều trị cho cô, anh mơ hồ cảm thấy cô có đáp án anh muốn.
Canh Trường Thanh trông chừng vài ngày, cuối cùng vào một buổi chiều tối, cô đã tỉnh lại.
Sau khi người nọ mở to mắt, đầu tiên là mê mang nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy Canh Trường Thanh thì chớp mắt giật mình. Cô ngồi bật dậy, bĩu môi, đầu nghiêng sang một bên, hỏi: "Sao chú lại tới đây?"
Canh Trường Thanh sửng sốt, anh mừng như điên, hỏi không chắc: "Tiểu Mạt?"
Người nọ quay đầu trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ kiêu ngạo kia giống y như trong trí nhớ của anh.
Canh Trường Thanh lập tức hiểu được, trước khi mất ý thức, câu "Cháu không phải cô ấy" của Tô Mạt là có ý gì.
Thì ra Tô Mạt này không phải Tô Mạt kia, Tô Mạt ở nơi đó đã thay đổi, mà Tô Mạt ở nơi này mới là cô gái nhỏ của anh, Tiểu Mạt của anh.
Thì ra cô gái nhỏ của anh chưa từng từ bỏ anh.
Canh Trường Thanh cảm tạ trời xanh, vì cho anh đến nơi này đoàn tụ với cô gái nhỏ của anh.
Lần này anh tuyệt đối sẽ không làm kẻ chạy trốn nữa. Anh sẽ ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng, yêu cô, bảo vệ cô, cho đến khi sinh mạng héo úa, ý thức không còn nữa.
Tô Mạt nhìn vẻ mặt vừa vui mừng, vừa buồn bã, vừa như trút bỏ gánh nặng của Canh Trường Thanh, cô khó hiểu, "Chú đang làm gì vậy? Chú mặc cái gì vậy? Là trang phục công nhân ở đây sao?"
"Ở đây là đâu? Nhìn rất sang trọng, là chú đưa cháu đến đây sao?"
Canh Trường Thanh nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc, nhìn dáng vẻ tin tưởng hoàn toàn của cô gái nhỏ, anh cười khẽ, đi qua ôm Tô Mạt vào lòng.
"Tiểu Mạt đừng sợ, lát nữa chú sẽ giải thích với cháu. Sau này chú sẽ không rời đi, sẽ vẫn ở cùng cháu."
Cho dù nơi này có kẻ ăn thịt người, có Tô Mạt, thì đó chính là thiên đường của Canh Trường Thanh anh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận