Võ Hiệp: Con Cháu Đầy Đàn, Từ Cưới Tiểu Long Nữ Bắt Đầu

Võ Hiệp: Con Cháu Đầy Đàn, Từ Cưới Tiểu Long Nữ Bắt Đầu - Chương 49: Giang Nam Võ Minh (1 ) (length: 8869)

Trình Anh cùng Lục Vô Song hai nàng chơi đùa Tô Lâm tự nhiên là không biết.
Bên trong đại sảnh.
Tô Lâm rất nhanh thì gạt chuyện hai nàng sang một bên.
Không phải là không để ý.
Lục Vô Song hai nàng tuy nói không có vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành như Tiểu Long Nữ, nhưng cũng tuyệt đối là đại mỹ nữ trong võ lâm.
Chỉ là hiện tại Tô Lâm theo thân phận, địa vị cùng với thực lực đề cao, cũng không cần giống như trước đây phải chủ động.
Chỉ cần lọt vào tầm mắt của mình, tự nhiên là trốn không thoát.
Việc sắp xếp nhóm nữ hiệp Giang Nam ở biệt viện có phu nhân của mình tiếp đãi, đến lúc đó nhóm nữ hiệp thấy được những thứ mới mẻ của Vạn Bảo sơn trang, tự nhiên là càng thêm tâm động.
Lại thêm phu nhân của mình trợ giúp, trên căn bản là việc nắm chắc chín phần mười.
Hơn nữa, Tô Lâm hiện tại rất tự tin với mị lực của mình.
Đột phá tới Thiên Nhân cảnh giới, Hoàng Đế thân thể được khai phá thêm một bước, có thể thu phóng tự nhiên.
Mới chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà, đã khiến Lục Vô Song hai nàng trước mặt mọi người thất thố.
Nhờ vào Hoàng Đế thân thể này, chỉ cần Tô Lâm không làm việc ác khiến người ta chán ghét, phái nữ đối với Tô Lâm ít nhất cũng có hảo cảm, tuyệt đối là thần khí giúp Tô Lâm cưới vợ bé!
Không chỉ như vậy, ý tứ của Lục Lập Đỉnh Tô Lâm cũng rất rõ ràng.
Cho nên Tô Lâm căn bản không vội.
Cứ để Trình Anh cùng Lục Vô Song ở biệt viện từ từ lĩnh hội.
Bên trong đại sảnh.
Theo rất nhiều thế gia Giang Nam dần dần đến, bầu không khí bỗng trở nên náo nhiệt.
Đều là đồng đạo võ lâm Giang Nam, ngày thường tuy cách nhau không xa, nhưng trên thực tế cũng khó có dịp tụ hội.
Lần này hoàn toàn là nhờ Tô Lâm, các thế gia võ lâm Giang Nam mới cùng nhau tụ tập tại Vạn Bảo Sơn Trang.
Thời gian dần trôi, rất nhiều tân khách không ngừng trò chuyện, sắc trời cũng dần tối.
"Thiếu trang chủ, người đến đông đủ!" Lão Trần khẽ nói bên tai Tô Lâm.
Tô Lâm khẽ gật đầu, sau đó mỉm cười đứng dậy, chắp tay:
"Chư vị tiền bối đồng đạo, hôm nay được mọi người nể mặt, tề tựu tại Vạn Bảo Sơn Trang của ta, Tô mỗ xin mời mọi người nhập tiệc!"
Tô Lâm nhìn ra những người này không hẹn mà gặp, e là đã sớm bàn bạc xong xuôi.
Chắc hẳn là có chuyện gì đó.
Nhưng hắn cũng không để ý, cứ rượu ngon món ngon tiếp đãi, với tu vi bây giờ, hắn cũng không sợ những người này gây chuyện.
"Thiếu trang chủ khách sáo quá!"
"Chúng tôi hôm nay mặt dày ăn một bữa, đã sớm nghe danh mỹ thực của Vạn Bảo sơn trang mới lạ độc đáo, hôm nay nhất định phải được mở rộng tầm mắt!"
"Vậy làm phiền thiếu trang chủ, ngày khác nhất định mời thiếu trang chủ đến phủ làm khách!"
"Đúng vậy, hôm nay chúng tôi nhiều người tụ tập ở đây, e rằng làm thiếu trang chủ tốn kém!"
...
Đám người cười nói rôm rả. Tô Lâm chắp tay liên tục, chỉ mỉm cười.
"Khai tiệc!"
Lão Trần lớn tiếng hô, chỉ thấy từng người hầu lập tức như con thoi từ trong bóng tối đi ra, tay bưng những món ăn tinh mỹ, món ăn trên bàn lại càng phong phú vô cùng.
Nhìn đến thèm nhỏ dãi.
Nhìn đám người thèm thuồng, Tô Lâm không khỏi thầm cười.
Đầu bếp cấp tông sư không phải để trưng, Tô Lâm chỉ hơi thay đổi một vài công thức truyền cho đầu bếp của Vạn Bảo sơn trang, cũng đủ để gọi là mỹ vị nhân gian.
Yến tiệc nhanh chóng bắt đầu. Từng cao thủ võ lâm ăn ngấu nghiến, khen ngon không ngớt.
Trình Anh cùng Lục Vô Song cũng từ biệt viện đi ra, nữ quyến thì dự tiệc ở thiên thính, cũng bày biện tương tự.
Lúc này, trong mắt hai nàng đầy vẻ thán phục.
Vừa rồi ở biệt viện gặp gỡ các phu nhân, hoàn toàn không giống loại người ghen ghét đố kị mà mình tưởng tượng, ai nấy đều ôn nhu hiền lành, lại xinh đẹp động lòng người, khiến người ta không nhịn được muốn gần gũi.
"Biểu tỷ, Long phu nhân thật đẹp, còn có các phu nhân khác, cũng đều rất xinh đẹp, thiếu trang chủ thật có phúc!" Lục Vô Song không khỏi cảm thán.
Người đàn ông như thế nào mới có thể xứng với bảy đại mỹ nhân kiều diễm như vậy, cưới hết về nhà.
Trình Anh cũng thán phục: "Nhưng mà Vô Song, muội có phát hiện không, vừa rồi trong lời nói của các phu nhân, ba câu không rời thiếu trang chủ, ta còn nghe thấy A Chu phu nhân và A Bích phu nhân nói nhỏ, họ nói, gặp được thiếu trang chủ mới là phúc khí của họ!"
"Ừm, ta cũng nghe thấy, Chung Linh phu nhân cũng rất thân thiện, vừa rồi còn chơi với ta, nàng còn cười hỏi ta có muốn gả đến đây không nữa!" Lục Vô Song nói đến đây, không khỏi đỏ mặt.
Trước khi đến Vạn Bảo Sơn Trang, nàng còn có thành kiến với Tô Lâm, nhưng sau khi gặp Tô Lâm cùng các phu nhân, lập tức cảm thấy mình đã hoàn toàn nghĩ sai!
Tô Lâm căn bản không phải loại háo sắc như quỷ, mà là một thiếu niên tuấn tú, tiêu sái phi phàm.
Còn việc tranh giành tình cảm trong tưởng tượng lại càng không tồn tại.
Hơn nữa, vừa rồi ở trong biệt viện, những gì nhìn thấy và nghe được đã thay đổi thế giới quan của họ, không ngờ trên đời còn có những việc tốt như vậy.
Hai nàng nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ trong mắt đối phương.
"E rằng... gả cho người đàn ông như thiếu trang chủ mới là phúc khí!"
Hai nàng không khỏi cúi đầu, ngầm đồng ý để Lục Lập Đỉnh làm chủ.
Mà ở phía bên kia, đám người ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Người trong giang hồ đa phần đều thẳng thắn.
Lục Lập Đỉnh đứng dậy hướng Tô Lâm nâng chén nói: "Hôm nay được thiếu trang chủ chiêu đãi, mới được thưởng thức mỹ thực rượu ngon như vậy, ta xin mời thiếu trang chủ một ly!"
Lập tức, đám người nhất loạt hưởng ứng.
"Chúng tôi kính thiếu trang chủ một ly!"
Tô Lâm cười ha hả, nâng chén từ xa, nói thẳng là quá khen.
Lục Lập Đỉnh sau khi mời rượu xong, không hề có ý định ngồi xuống, chỉ thấy hắn nhìn quanh đám đông, rồi cất cao giọng nói:
"Chư vị đồng đạo võ lâm, ta Lục Lập Đỉnh tính tình thẳng thắn, hôm nay có gì nói thẳng!"
Đám đông lập tức dừng tay, chăm chú lắng nghe.
Tô Lâm cũng tỏ vẻ hứng thú, biết màn chính hôm nay đã đến.
"Hôm nay đến bái kiến thiếu trang chủ, đều là võ lâm thế gia vùng Giang Nam, hoặc là môn phái, sơn trang, đều là anh hùng hào kiệt!"
"Nhìn khắp Đại Tống, Giang Nam giàu có, võ lâm Giang Nam cũng là nơi nhân tài xuất chúng!"
"Nhưng mà sự thật là võ lâm Giang Nam chúng ta quanh năm suy yếu, chư vị khi hành tẩu bên ngoài đều từng bị người ta coi thường!"
Giang hồ giang hồ, thực chất là một cái vòng.
Toàn bộ Đại Tống, vùng Giang Nam chính là một Tiểu Võ lâm, ra khỏi Giang Nam, mọi người đều là người của võ lâm Giang Nam, là một thể thống nhất.
Lời này vừa ra, lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.
"Không sai, võ lâm Giang Nam chúng ta đáng lẽ phải dẫn đầu Đại Tống, nhưng lại luôn ở tầng chót, thật khiến người ta đau lòng!"
"Bởi vì Giang Nam chúng ta không có người dẫn dắt!"
"Năm bè bảy mảng làm sao có thể đấu lại người khác."
"Tây Vực võ lâm có Tây Độc Âu Dương Phong, phía bắc có Kiều Phong cùng Bắc Cái Hồng Thất Công, vùng Tương Dương có Quách Tĩnh Quách đại hiệp, vùng Chung Nam Sơn có Trung Thần Thông Vương Trùng Dương..."
"Còn chúng ta? Chẳng có ai cả."
...
Đám đông bàn tán xôn xao, càng nói càng hăng.
Lục Lập Đỉnh hét lớn một tiếng, cắt ngang mọi lời bàn tán.
"Chư vị, đó là trước kia!"
"Trước đây võ lâm Giang Nam chúng ta yếu thế, là vì không có người dẫn dắt, nhưng bây giờ, đã có!"
"Thiếu trang chủ năm xưa một chiêu điểm chết Mộ Dung Ác Tặc, một chén rượu khiến Cái Bang Kiều Phong tâm phục khẩu phục, chiến tích như vậy ở độ tuổi ấy, có thể làm người dẫn đầu võ lâm Giang Nam chúng ta!"
"Năm bè bảy mảng chỉ có thể mặc người ta chém giết, bị người ta coi thường! Võ lâm Giang Nam chúng ta sẽ mãi mãi không có ngày ngẩng mặt lên được!"
Lục Lập Đỉnh hít sâu một hơi, xoay người hướng về phía Tô Lâm cung kính chắp tay:
"Hôm nay vừa lúc các thế gia môn phái võ lâm Giang Nam đều có mặt, ta Lục Lập Đỉnh mạo muội kiến nghị, chúng ta sau này cùng nhau tương trợ, thành lập Giang Nam Võ Minh, mời thiếu trang chủ đảm nhiệm Minh chủ Võ Minh!"
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều sáng lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận