Võ Hiệp: Con Cháu Đầy Đàn, Từ Cưới Tiểu Long Nữ Bắt Đầu

Võ Hiệp: Con Cháu Đầy Đàn, Từ Cưới Tiểu Long Nữ Bắt Đầu - Chương 166: Xích Vương thì như thế nào ? Một chỉ nghiền chết! (length: 7902)

Biến!
Tô Lâm làm sao lại cuồng vọng như vậy!
Đây chính là Bắc Ly hoàng tử!
Mọi người ở đây đều cho rằng Tô Lâm không rõ thân phận của Tiêu Vũ, không biết Xích Vương là cái gì, lúc này Tô Lâm lại mang vẻ mặt chán ghét và lạnh nhạt!
"Nếu như là ca ca ngươi tới, ta ngược lại còn nể mặt!"
Lúc này, đám người càng thêm kinh hãi.
Tô Lâm cũng biết ca ca của Tiêu Vũ, vậy chứng tỏ đối với hoàng thất Bắc Ly cũng có vài phần hiểu biết!
Nói cách khác!
Hắn bảo cút là nói với Xích Vương!
Cứ như vậy, Tiêu Vũ càng thêm xấu hổ, bản thân muốn giúp Lữ Tố Chân một phen, nghĩ thầm với thân phận Thất Hoàng Tử của mình Tô Lâm kiểu gì cũng nể mặt, nhưng hắn lại không theo lẽ thường!
Tiêu Vũ lúc này mặt đỏ tới mang tai, trong mắt tràn đầy lửa giận!
Từ nhỏ đến lớn, ai dám nói chuyện với mình như thế!
Cái tên Tô Lâm này đơn giản là không biết sống chết!
Hắn hiện tại rất ngông cuồng, không hề nghĩ đến mình đã bị Âm Hậu coi là cái đinh trong mắt, tính mạng bị đe dọa, còn ở đây làm loạn với mình!
Nhìn một cách khách quan, Tiêu Vũ ở Bắc Ly vẫn là một kẻ có quyền thế hàng đầu, lại thêm tương lai có thể trở thành Hoàng Đế, hắn bị Tô Lâm nhục nhã như vậy, hiện tại ai đứng ra nhất định sẽ khiến Tiêu Vũ nhớ kỹ mình!
Một lão giả mặt gầy, mắt tam giác, thực lực không tệ đứng ra nói: "Làm càn!"
"Nơi này là Bắc Ly, ngươi dám đối với hoàng tử Bắc Ly chúng ta bất kính, Tô Lâm, nơi này không phải Vạn Bảo Sơn Trang của ngươi, có thể coi ngươi là Thổ Hoàng Đế!"
Đám người kinh ngạc nhìn lão giả này, trong mắt lộ ra ba chữ —— hắn điên rồi!
Tiêu Vũ sau khi nghe xong mừng rỡ, nói với lão giả: "Trần Chưởng Môn, bản vương ghi nhớ ân tình này của ngươi, sau này chắc chắn trọng thưởng!"
Nghe Tiêu Vũ nói vậy, những người khác trong lòng cũng bắt đầu hoạt động.
Tình huống hiện tại, Tô Lâm chắc chắn không thể sống mà rời đi, cho dù sống sót rời đi, hắn cũng sẽ không giết hết những người ủng hộ Xích Vương!
Pháp bất vị thân!
Huống chi bây giờ là địa bàn của Bắc Ly, những người khác chắc chắn sẽ không cho phép Tô Lâm ở đây dương oai!
Chỉ cần đứng ra, tuy có chút mạo hiểm, nhưng lợi ích vô cùng!
Đám người suy tính thiệt hơn, bắt đầu từng người lên tiếng giúp Tiêu Vũ!
"Nơi này là Bắc Ly, Tô Minh Chủ cũng nên nể mặt Thất Hoàng Tử chúng ta chứ!"
"Trước mặt ngươi là Thất Hoàng Tử, chủ nhân tương lai của Bắc Ly, Vạn Bảo Sơn Trang các ngươi thật sự không muốn đặt chân vào Bắc Ly nữa?"
"Người trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo!"
"Tô Lâm, nếu bây giờ ngươi bằng lòng xin lỗi Xích Vương, võ lâm Bắc Ly chúng ta sẽ cho ngươi một cơ hội, bằng không ngươi chính là đối địch với toàn bộ võ lâm chúng ta!"
Người nói càng ngày càng nhiều.
Đương nhiên, cao thủ chân chính cùng các Đại Môn Phái đều lựa chọn im lặng, thậm chí Đường Môn cũng lặng lẽ đứng một bên.
Tư Không Trường Phong cười lạnh một tiếng, đối với đám người này khinh thường!
Cả ngũ đại giám cùng Khâm Thiên Giám cũng chưa nói gì, những người này lại liên hệ vinh quang của Xích Vương với Bắc Ly, tuy những người này môn phái nhỏ bé, nhưng tài nịnh hót lại không tồi, khiến Tiêu Vũ rất thích, cứ tưởng mình thật sự là vương của Bắc Ly!
Tuyết Nguyệt thành đương nhiên không ủng hộ Tiêu Vũ.
Trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, Tuyết Nguyệt thành nghiêng về phía Nhị Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử.
Những người khác cũng vậy, trong lòng đều có toan tính riêng!
Tiêu Vũ không ngờ nhiều cao thủ lại giúp đỡ mình như vậy, nhìn sơ qua, ít nhất ba mươi người đứng sau lưng, thực lực đều đạt tới Thiên Nhân cảnh, đều là cao thủ mạnh mẽ!
Có những người này bảo vệ, còn cần ngũ đại giám sao?
Tiêu Vũ quay đầu nhìn về phía Chúc Ngọc Nghiên, như đang khoe mẽ.
Chúc Ngọc Nghiên sau lớp khăn che mặt màu hồng, ánh mắt lộ ra ý cười câu hồn đoạt phách, ba phần tán thưởng ba phần kính nể bốn phần cổ vũ, trong nháy mắt khiến Tiêu Vũ như bị thôi miên.
Hắn lại tiến lên vài bước, trường bào bay phấp phới, trên mặt tràn đầy ngạo khí!
"Tô Lâm!"
"Bản vương cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, vậy thì đừng trách bản vương không khách khí!"
"Lữ chưởng giáo, đối mặt kẻ thù giết con, ngươi còn chờ gì nữa!"
"Cái tên Tô Lâm này còn có thể để hắn sống mà rời đi sao?"
Bản thân Tiêu Vũ thực lực cũng không tệ, dù sao hoàng thất Bắc Ly đều là Tu Hành Giả, lại có tài nguyên hùng hậu, đừng nói là người có chút thiên phú, dù là một con heo cũng có thể trở nên mạnh mẽ!
Lúc này hắn như tự coi mình là người đại diện võ lâm Bắc Ly, rót nội lực vào giọng nói, nội lực của hắn kém xa Tô Lâm, chỉ có thể tạo ra tác dụng khuếch đại âm thanh!
Đám người dưới chân núi nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Vũ, nhất thời kinh ngạc không thôi, Thất Hoàng Tử này lại dám đối mặt với cường giả như Tô Lâm, có thể thấy được thật sự có quyết đoán rất lớn!
Điều này khiến Tiêu Vũ thu hút được một số người.
"Thất Hoàng Tử không tầm thường, dám đứng đối lập với Tô Lâm!"
"Một hoàng tử có thể lên tiếng vì võ lâm Bắc Ly, trước đây ta còn thấy Xích Vương thâm độc, ta sai rồi!"
"Tốt lắm! Biểu hiện của Xích Vương có thể nói là mười điểm, đây mới là việc một bậc đế vương nên làm!"
Những người này chỉ biết Tiêu Vũ hô hào cái gì, lại không biết Tiêu Vũ làm vậy chỉ vì sắc tâm nổi lên, cố tỏ ra ngầu!
Trên núi rất nhiều cao thủ đều đang dùng ánh mắt thương hại nhìn Tiêu Vũ... . .
Thậm chí cả cẩn tuyên của ngũ đại giám cũng ám chỉ bốn người bên cạnh không nên ra tay!
Với thân phận của Tiêu Vũ, hắn quả thực có thể đứng ra!
Nhưng với thực lực của Tiêu Vũ, hắn không thể!
Thực lực nào mà dám làm càn trước mặt Tô Lâm?
Hắn e là không biết hàm nghĩa của Lục Địa Thần Tiên, chỉ coi Thiên Nhân cảnh giới là đỉnh phong!
Một giây sau.
Khí thế trên người Tô Lâm bùng nổ, uy áp khủng bố trên núi dưới núi đều có thể cảm nhận được. "Ta đã nói rồi!"
"Cút!"
Tô Lâm vươn tay, một đạo chỉ lực tràn đầy nội lực hướng về phía Tiêu Vũ điểm tới.
Nhẹ nhàng!
Chỉ là thuận tay điểm một cái!
Nhưng nội lực thành hình, trên không trung hình thành một ngón tay màu đen khổng lồ, trên ngón tay phủ kín Kim Văn, còn quấn quanh làn khói đen như vẩy mực, nội lực này dường như ẩn chứa sát khí Cửu U bị giam cầm không thể thoát ra, dưới ngón tay, dường như có thể trấn áp toàn bộ Tà Ma.
Ngón tay vừa xuất hiện.
Mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, dồn dập lùi về phía sau!
Rất nhiều cao thủ ban đầu đứng sau lưng Tiêu Vũ, sợ không kịp trốn nên chen lấn xô đẩy, ngã nhào, vô cùng chật vật!
Đại Hoang Tù Thiên Chỉ!
Ngón tay khổng lồ kia nhanh chóng đè xuống, sắp sửa nghiền nát Tiêu Vũ thì hơn mười đạo kiếm khí phóng lên cao, vô số Kim Kiếm xuất hiện bên dưới đầu ngón tay.
Những hư ảnh Kim Kiếm này ngăn cản ngón tay chưa đến nửa giây, đối với Võ Giả bình thường mà nói, nửa giây này đã đủ để né tránh công kích, nhưng Tiêu Vũ bị khí cơ của Tô Lâm khóa chặt, nhìn uy thế đáng sợ của Đại Hoang Tù Thiên Chỉ, đã sợ mất mật, đầu óc trống rỗng, không dám nhúc nhích!
Ầm ầm!
Trước bậc thang đại điện xuất hiện một cái hố rộng mười mét, sâu mấy chục mét, trong hố Tiêu Vũ đã sớm biến thành bánh thịt, bị đất đá vùi lấp.
Thất Hoàng Tử!
Chết rồi?
Cảnh tượng này, ai có thể ngờ tới?
Tô Lâm lại ra tay với Thất Hoàng Tử!
Hắn điên rồi!!! ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận